Chương 20 - Kiến Thiết
Sau khi bãi Triều, Huỳnh Minh cho gọi Thủ Tướng, Bộ Tham Mưu, Bộ Quốc Phòng, Bộ Nội Vụ, Viện Nghiên Cứu Quốc Gia gặp tại điện Thiên An. Các quan nội thị bắt đầu công việc của mình tất bật lên. Đến khi mọi người tụ họp đông đủ gồm có Phạm Tu, Tinh Thiều, Ngô Tuấn, Trần Thủ Độ, Phạm Cự Lượng, Trần Quốc Tuấn, Kutuzop, Hồ Nguyên Trừng, Cao Thắng, Lavoisier, Leonardo de Vinci..
Mọi người có mặt đầy đủ, Huỳnh Minh cho mọi người an toạ rồi sai bọn nội quan treo bản đồ lên. Một bên là bản đồ thế giới với các lục địa rộng lớn, một bên là đồ đại lục Audios nơi có Đại Việt làm quốc thổ nằm ở phía tây bắc được cánh rừng Sương Mù bao phủ quanh năm, chạy dọc theo hướng đông nam là dãy núi cao chập chùng băng tuyết phủ kín, tuyết rơi bất kể ngày đêm đã hơn hàng ngàn năm, bên trên sườn núi chừng một nghìn mét, nhiệt độ dưới mười độ càng lên cao càng thấp vô cùng, và cũng vô tình cắt ngang hai phần đại lục Audios chia đôi, dãy núi này được gọi là Elbrus.
Phía còn lại bên kia dãy núi là tộc người Thú Nhân mà lãnh đạo chính là tộc người họ Mèo Khajit. Bọn này có thân hình của nhân loại nhưng thể trạng lại to lớn, phần đầu lại là đầu thú, điển hình là hổ, báo, sư tử, gấu, thỏ, sói, cáo, chồn... Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Huỳnh Minh mới bắt đầu nói.
- Chúng khanh cũng biết tình hình hiện tại đang không mấy khả quan, chúng ta dường như đang mù mịt thế giới bên ngoài. Ngay cả bây giờ có ai đó x·âm p·hạm thì cũng không biết được, nay các ái khanh có kế sách gì không.
Mọi người nghe Huỳnh Minh nói xong, ai cũng rơi vào trầm tư. Một hồi lâu suy tính thì Thủ Tướng Phạm Tu nhìn về tấm bản đồ đại lục Audios rồi thưa:
- Bẩm bệ hạ, theo thần nhận thấy, có lẽ chúng ta đang tách biệt. Giữa chúng ta và thế giới phần còn lại. Vì nếu không thì một vùng đất rộng lớn ở lục địa Audios này lý nào lại không có thế lực nào phát hiện. Chúng ta được ngăn cách tự nhiên bởi dãy núi Elbrus, nên không cần phải lo lắng nhiều về hướng đông nam. Thứ hạ thần lo lắng đó chính là những mối nguy đến từ phía bên kia Đại Dương. Chỉ còn hai tháng nữa là đến mùa xuân, thần chỉ e sẽ có sự xuất hiện của người Thằn Lằn và Thú Nhân ở vùng eo biển phía đông, có một dãy quần đảo rất gần với chúng ta.
Theo lời nói của Phạm Tu chính là vùng quần đảo với ba bán đảo diện tích lớn và mấy chục cái đảo nhỏ, đảo lớn nhất cũng có đến năm nghìn kilomet vuông. Quần đảo này được gọi là đảo Trắng, ( White Island ). Bởi vì xung quanh quần đảo Trắng chạy dài đến Bắc Hải là khoảng vùng nước biển không màu, có thể nhìn thẳng xuống đáy biển một trăm mét mà vẫn rõ ràng.
Bộ Trưởng Bộ Công Thương Cao Lỗ thấy Thủ Tướng Phạm Tu không nói nữa, cũng bắt đầu lên tiếng:
- Bẩm bệ hạ, hiện tại ta đang có các loại thuyền lớn như chiến hạm Định Quốc cao 15m dài 30m đến 40m chiến thuyền Mông Đồng có nhiều thiết kế lớn nhỏ khác nhau, phù hợp cho việc áp sát đánh số đông, tốc độ cũng nhanh thích hợp cho trinh sát, Cổ Lâu là loại thuyền lớn cao 20m dài 50m dùng để tải lương hoặc chở binh sĩ, cũng rất thích hợp đanh được neo đậu tại cảng Gia Định và Quảng Ninh
Huỳnh Minh nghe Cao Lỗ nói vậy cũng hãi lòng, bởi hiện tại Đại Việt đang trải dài với hàng ngàn kilomet đường bờ biển, mà không có thuyền bè lớn để hở trợ hay bảo vệ thì đúng là nguy hiểm. Nhưng hắn thực sự cũng chưa muốn trang bị loại thuyền buồm có mái chiều này, bởi vì thứ mà Huỳnh Minh muốn chính là thuyền chạy bằng hơi nước, hạn chế sức người chèo chống, thêm nữa Huỳnh Minh cũng muốn trang bị thêm các hoả pháo, dọc theo hai bên mạn thuyền trên các chiến thuyền đây.
Sức lực đã yếu hơn các chủng tộc khác thì phải vượt trội về công nghệ mới mong sinh tồn được. Đấy cũng là quy luật, vì sao tộc Người Lùn thấp bé nhưng lại có thể tồn tại và ngang hàng với các chủng tộc vượt trội về sức mạnh và thể lực, đơn giản là vì họ có công nghệ rèn đúc, đặc biệt là hoả khí phát triển mặc dù theo như vốn hiểu biết trên phim ảnh thì chỉ có súng hoả mai, nhưng thực tế thì như thế nào vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn cho đến khi đối đầu trực tiếp. Huỳnh Minh gật đầu nói.
- Hiện tại đã chế tạo được hoả pháo rồi chưa, loại hoả khí lúc trước trẫm đã đưa bản vẽ cho Hồ Nguyên Trừng và Cao Thắng ái khanh như thế nào rồi.
Hồ Nguyên Trừng vui vẻ tâu:
- Bẩm bệ hạ, theo như bản thiết kế lần trước bệ hạ đưa xuống, Thần và Cao Thắng phó Cục Trưởng đã sản xuất thành công, có những bản thử nghiệm vượt mức hạn định. Về Hoả Pháo nhờ có rãnh xoắn trong nòng pháo, nên tầm bắn vượt trội bỏ xa Liên Châu Chiến Xa ở hiện tại. Tầm bắn tối đa đến hai nghìn năm trăm mét, tầm bắn hiệu quả từ bảy trăm đến một nghìn năm trăm mét. Về Hoả Thương thì loại súng Mas-49 của Đế Quốc Pháp đã được Cao Thắng Phó Cục Trưởng phục dựng lại và thiết kế thành công, tầm bắn tối đa một nghìn mét, tầm bắn hiệu quả là bốn trăm mét. Ngoài ra còn có phiên bản Xạ Hoả Thương là K-98 với tầm bắn tối đa ba nghìn mét, tầm bắn hiệu quả tám trăm mét, nhưng thao tác nạp đạn lâu hơn và độ giựt nảy cũng lớn hơn so với Mas-49 gấp năm lần. Thêm một nhược điểm là không có thấu thị để xác định nếu không thị độ chính xác sẽ tốt hơn. Theo như thần thấy thì loại Mas-49 có thể trang bị cho Lục Quân và Thủy Quân Lục Chiến, loại K-98 có thể trang bị cho các thần xạ thủ. Loại Hoả Pháo có thể trang bị cho các chiến hạm bởi sức công phá rất lớn, tầm bắn xa, nhưng chỉ nặng có bảy trăm cân.
Huỳnh Minh hít một ngụm khí lạnh, theo như Cục Trưởng Cục Quân Khí Hồ Nguyên Trừng thông tin. Thì Cao Thắng đã nghiên cứu và phục dựng thành công loại súng Mas-49 súng bán tự động của thực dân Pháp và K98 khẩu súng sát thủ ở c·hiến t·ranh thế giới lần thứ hai. Đây là một tin tức vượt ngoài sức mong đợi của Huỳnh Minh, bởi trước đó bản thiết kế mà Huỳnh Minh đưa xuống là loại súng Hoả Mai thời nhà Trịnh Nguyễn, đó là thời đại hoả khí của Việt Nam phát triển hơn hẳn các nước lân ban trong khu vực, nhưng đến triều Nguyễn do quốc lực suy kiệt dần thay thế bằng súng hoa cải sức công phá và hiệu quả kiếm hơn hẳn, cho nên đến khi đối đầu với Pháp Quốc cũng chỉ mười người một khẩu.
Công nghệ hiện tại đã có động cơ hơi nước, thì tội gì mà không phát triển đến mức huy hoàng. Huỳnh Minh lại tốn vàng để mua kỹ thuật chế tạo thấu kính và ống ngấm nhầm để làm vật đệm cho tương lai sau này đồng thời cũng ứng dụng vào những công việc cần thiết như là ống ngấm, kính viễn vọng, ống nhòm ...v..v.. Sau một hồi kinh hỷ, Huỳnh Minh tiếp tục bàn bạc.
- Được, rất tốt. Nay Trẫm có một bản thảo kỹ thuật về cách chế tạo thấu kính, có thể nhìn xa nghìn dặm. Lavoisier ái khanh nghiên cứu phát triển vật này thành công thì chuyển giao cho Cục Quân Khí và Bộ Công Thương sản xuất ứng dụng vào quốc phòng và nhân dân. Về các chiến thuyền khoan hãy đóng thêm, Trẫm muốn đưa động cơ hơi nước vào việc lái thuyền không còn phụ thuộc vào mái chèo và buồm, Lavoiser khanh làm được sao.
Dút lời, Huỳnh Minh qui đổi từ hệ thống bản thiết kế kỹ thuật chế tạo thấu kính, đưa cho nội quan chuyển cho Lavoisier. Nhận được bản thảo thiết kế, Lavoisier với vẻ mặt vô cùng bình thản không nhanh cũng không vội vàng chấp tay khom người từ tốn, tâu:
- Thưa quốc vương bệ hạ, đã có bản thiết kế này, rất nhanh thần sẽ mang kết quả đến cho bệ hạ.
Huỳnh Minh cũng gật đầu, xem như hài lòng về sự tự tin của Lavoisier, bởi theo thời đại của Lavoisier thì lúc bấy giờ đã có kính thiên văn ngắm trăng xác định có chị Hằng hay không rồi, nên việc chế tạo ra được thấu kính là việc nằm trong lòng bàn tay. Vấn đề tiếp theo là kiến thiết lại q·uân đ·ội và xây dựng tình báo ở mọi nơi. Huỳnh Minh hướng Phạm Cự Lượng mà nói:
- Nay Trẫm muốn kiến thiết lại q·uân đ·ội, về việc q·uân đ·ội sẽ sử dụng hoả khí gồm các chi súng Mas-49 cho lục quân, và thủy quân. Vì vậy việc huấn luyện lại q·uân đ·ội phải theo một giáo binh mới, lấy hoả khí làm nồng cốt, đao giáo kiếm cung sẽ là phần phụ nhưng bắt buộc binh sĩ nào cũng phải biết. Ngoài ra Trẫm cũng muốn có thêm một chi xạ thủ s·ử d·ụng s·úng K-98, chi này sẽ thành lập một trung đoàn Bắn Tỉa, nhằm tiêu diệt tướng địch hoặc các nhân vật quan trọng mang tính chiến lược. Và cứ một tiểu đội ít nhất có một tay xạ thủ.
- Quân Đội Lục Quân sẽ chia thành các Binh Chủng như sau, Bộ Binh, Pháo Binh, Kỵ Binh, Thiết Giáp, Đặc Nhiệm, Công Binh, Liên Lạc. Ngoài ra, Quân Đội Thủy Quân Lục Chiến cũng mang các binh chủng như vậy, nhưng sẽ chia làm hai phương án chiến đấu đó chính là Hải Quân. Chức danh này sẽ trực tiếp chiến đấu trên các phương tiện di chuyển trên biển ở đây là các Chiến Hạm, Chiến Thuyền. Phần thứ hai đó chính là Lính Thủy đánh bộ, dùng hoả lực của các thiết bị từ chiến hạm và chiến thuyền xung kích trận địa của địch quân nhầm t·ê l·iệt sức phòng ngự. Sau đó các binh chủng của lính thủy đánh bộ sẽ đổ bộ kèm theo hoả lực hổ trợ từ pháo binh, sẽ tiến đến tiêu diệt phần còn lại và c·hiếm đ·óng. Trẫm muốn có một q·uân đ·ội như vậy. Về phần binh chủng Đặc Công trẫm rất tinh tưởng Lý Thường Kiệt sẽ không làm trẫm thất vọng, huấn luyện Hải Quân thì Trần Quốc Tuấn là ứng cử viên sáng giá, về các binh chủng Lục Quân trẫm đây tin tưởng ở Kutuzop. Bộ Quốc Phòng hiểu rõ ý trẫm sao.?
Hầu như tất cả các đại thần, những người đang ngồi họp tại đây khi nghe Huỳnh Minh nói đến việc xây dựng q·uân đ·ội và kỹ thuật tác chiến phối hợp của các binh chủng thì ai ai cũng không tin vào mắt mình. Miệng chữ O mồm chữ A, ngay cả Trần Thủ Độ và Tinh Thiều còn tỏ ánh mắt kinh hãi trước vị quân vương trẻ tuổi này.
Xem như đây là sách lược chiến đấu mới mà ngay cả Trần Quốc Tuấn và Kutuzop cũng phải đánh tiếng lòng gật gù khen ngợi. Bởi đây chính là học thuyết " c·hiến t·ranh chiều sâu" và " t·ấn c·ông chớp nhoáng" của Nga Quốc và Đức Quốc ở kiếp trước, hắn đã từng nghiên cứu rất kỹ và áp dụng vào các trò chơi chiến thuật như Back To War hay AOE đều thành công mà hiếm có đối thủ.
Quay lại các thành viên trong Bộ Quốc Phòng. Phạm Cự Lượng bộ trưởng, cục trưởng Cục Quân Khí Hồ Nguyên Trừng, phó cục trưởng Cục Quân Khí Cao Thắng, Thượng Tướng Kutuzop, Đô Đốc Trần Quốc Tuấn, Cục Trưởng Cục Thanh Tra Lý Thường Kiệt đứng ra chấp tay hướng Huỳnh Minh đồng thanh đáp :
- Thần nhận lệnh, quyết không nhục mệnh phụ lòng bệ hạ...