Chương 170 - Tỉnh Lại
Cảm giác mệt mỏi, ê nhức toàn thân bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Huỳnh Minh cố gắng mở mắt nhưng cũng thấy vô cùng khó khăn, những âm thanh nức nở của đám hầu cận, tiếng khóc thúc thít của nữ nhân, hắn không thể quen thuộc hơn, đó chính là Miyuki.
Lúc này hắn chỉ nghe được mọi hoàn cảnh xung quanh nhưng lại không thể tài nào mở mắt nổi.
Dường như bản thân hắn đang bị kẹt trong chính cơ thể của chính mình. Tiếng nói của Ngọc Dung hắn điều nghe, tiếng bàn luận của văn võ bá quan hắn cũng nghe, nhưng cơ thể vô lực điều khiển, khiến hắn không thể động đậy được dù chỉ là một đầu ngón tay.
Lúc này hai vị đại phu cũng hoàn thành việc khám bệnh cho Huỳnh Minh, đang quay ra cất giấu đi dụng cụ của chính mình.
Ngọc Dung vỗ vỗ đầu nhỏ của Miyuki tiến hành an ủi cũng không quên quay sang hỏi thăm.:
- Hai vị đại nhân, thân thể bệ hạ thế nào, có tiến triển tốt thêm được sao.?
Lê Hữu Trác liếc mắt nhìn sang Leonardo da Vinci, hai người không hẹn mà gặp, chỉ gật đầu nhẹ mà hướng Ngọc Dung nói.:
- Kỳ lạ, mạch tượng, khí huyết đều ổn định không hề có chút gì thương tổn. Dạng như bình thường ngủ say một dạng dáng vẻ.
- Huyết áp của bệ hạ cũng trong trạng thái ổn định, đồng tử không co giãn cho thấy không có gì ảnh hưởng đến thần kinh.
- Vấn đề này đúng là kỳ lạ, thần chưa gặp hiện trạng này bao giờ.
- Có thể tin tốt chính là thân thể của người không có dấu hiệu gì bất thường, chỉ là tình trạng hôn mê ngủ sâu thế này, không biết khi nào mới tỉnh lại.
Lê Hữu Trác và Leonardo da Vinci thay phiên nhau nói nói, Miyuki nghe xong càng khóc to hơn. Lúc này tâm trạng Ngọc Dung hết sức phức tạp, Đại Việt nguy cơ, Huỳnh Minh mà không tỉnh lại, thật sự sẽ là áp lực rất lớn, đại hoạ không biết khi nào sẽ xảy ra.
Tiếng khóc làm cho nàng cảm thấy bi ai, nàng cũng muốn khóc nhưng không hiểu sao, không thể rơi nỗi một giọt nước mắt. Thật phiền muộn, nàng quát lớn.:
- Muội khóc cái gì, Bệ hạ thân thể khoẻ mạnh, cớ sự gì khóc như vậy. Tỉnh lại cho ta, còn khóc nữa thì đừng ở đây làm phiền bệ hạ nghĩ ngơi.
Yui Miyuki trong lòng thổn thức, đây là lần đầu tiên Ngọc Dung trách móc nàng, nhưng nàng biết người chịu áp lực nhiều như vậy, thân là Hoàng Hậu phải gánh vác nhiều thứ. Một khi hậu cung tin tức bất thường truyền ra, là tai hoạ ngập đầu. Tin đồn dễ sợ, tuyệt không thể xem thường.
Huỳnh Minh mặc dù thần trí có lại xúc giác, nhưng tuyệt nhiên không tài nào mở ra hai mắt. Hắn nghe được những gì Ngọc Dung nói, trong lòng cũng dâng lên một chút tự hào.
Đấy là vợ của hắn, đủ bá khí đủ mạnh mẽ, nhưng lại cũng khiến hắn chua xót. Thời gian này không biết nàng đã gánh thay hắn bao nhiêu áp lực.
Hắn còn đang trong mớ suy nghĩ, Ngọc Dung đã tiến đến bên cạnh giường, nắm lấy tay hắn áp vào má mình mà nói thì thầm.:
- Tướng công, chành mau chóng tỉnh lại đi, th·iếp thực sự không biết phải làm gì nữa rồi. Chẳng phải chàng đã nói sẽ cùng th·iếp nuôi dạy con của chúng ta khôn lớn sao.
- Chẳng phải chàng sẽ nói đợi ngày nào đó thái bình sẽ đưa ta đi khắp nơi ngắm nhìn hết thẩy thế giới sao. Chàng lừa gạt ta, chẳng phải chàng nói muốn nhìn thấy ta cười mỗi ngày hay sao.
-Chẳng phải chàng nói sẽ không để ta phải đau khổ sao. Lừa gạt ta rồi, chàng vui lắm sao.
Tâm tình của nàng thốt ra, mặc dù nhỏ nhưng những người ở bên trong cũng đủ nghe thấy hết. Bệ hạ thật sự có chuyện, nếu thật sự còn không tỉnh e rằng quốc gia này khó có thể chống đỡ lấy. Tiếng lòng ai cũng khó nói, chỉ tiếc Hoàng Hậu đau lòng, bọn họ không đau lòng sao.
Lúc này nước mắt của Ngọc Dung cũng chẳng thể kiềm nén được nữa, lăn dài trên hai gò má, ướt đẫm lấy tay đan tay của nàng và Huỳnh Minh.
Hắn cảm nhận được hết thẩy, lòng chua xót, hắn thật sự đã hứa, hắn thật không muốn thấy vợ của mình phải đau khổ như vậy.
Cảm nhận được sự ướt át của bàn tay, hơi ấm đan xen khiến tâm thần, hắn đang điên cuồng gào thét. Muốn thoát khỏi sự giam cầm này, thật khó chịu khi phải làm một kẻ qua đường trong chính cơ thể của mình.
Huỳnh Minh tập trung tinh thần, bắt đầu quản tưởng đến bên trong chính mình. Lúc này một cỗ huyền dịu nước ấm trong thân thể bắt đầu vận chuyển, từ bên trong bộ não điểm sáng từ mi tâm bắt đầu phát triển lấy.
Đại lượng ký ức bắt đầu dung nhập. Sau một phút, tiếng hệ thống lại vang lên.
" Đinh, kiểm tra đo lờng hoàn tất, chúc mừng túc chủ thừa hưởng truyền thừa thành công Thần Lực Chi Thân "
" Đinh, mở ra hệ thống tu luyện cấp độ, đẳng cấp tăng cao sẽ áp dụng mở khoá năng lực truyền thừa "
Đại não sau khi kết thúc âm thanh của hệ thống, hắn lần nữa cảm nhận được ý thức của chính mình. Cảm nhận được làm chủ khả năng cơ thể hoạt động.
Vui mừng, hắn dùng lực nắm chặt đôi tay của Ngọc Dung. Cảm giác được sức mạnh kéo lấy đôi bàn tay. Ngọc Dung sững sờ, nhưng thay vào đó là vui mừng quá đổi, hướng mắt sang Huỳnh Minh đang nằm đó mở mắt ra nhìn nàng, trong ánh mắt mang vẻ bi thương.
Nàng biết Huỳnh Minh đã tỉnh, trong lòng mừng rỡ, hướng lấy phía sau hô hoán đại phu xem xét hiện trạng của Huỳnh Minh. Sau một hồi kiểm tra không có gì bất thường, Huỳnh Minh cho tất cả mọi người lui ra ngoài chánh điện, đợi hắn sửa sang một chút sẽ bắt đầu yết triều.
Mọi người lui ra hết, chỉ đợi lại Huỳnh Minh cùng với hai vị nữ tử là Ngọc Dung và Miyuk. Cả hai nước mắt lưng tròng, khiến hắn thật cao hứng, là vợ chồng tình nghĩa vẫn còn đó.
Hắn thân là người xuyên không thiếu khuyết tình thương của gia đình, nay lại có được chân tình trong lòng phải biết trân trọng siết bao, một phen an ủi phía sau thì bắt đầu vận lên hoàn chỉnh quần áo, tiến lên triều đường gặp văn võ bá quan.
Trên đường đi đến chánh điện, hắn tra xem hệ thống tu luyện là thế nào. Bất quả giải thích cũng tương đối rõ ràng. Hắn muốn tu luyện trước mắt phải tăng cường cấp độ, mà muốn tăng lên cấp độ cần phải có đá năng lượng hấp thu đại lượng tiêu hao mới có thể cải biến tố chức cơ thể. Cơ thể đủ cường đại mới có thể tiếp nhận đủ đầy năng lực.
Đá năng lượng, cũng chính là đá ma thuật hiện tại hắn đang khai thác nhằm cho các mục đích dân dụng. Nói không quá khi xem lõi đá ma thuật chính là một dạng tinh hạch phát ra năng lượng vật chất.
Mà hắn xem như đó là dạng năng lượng vĩnh cửu tiến hành dung hợp với các loại cơ cấu tụ điện làm ra các thành phẩm cho trang thiết bị quân sự hiện tại. Nói không quá thì hắn đang áp dụng một cách khác của ma thuật cho cuộc sống thường nhật.
Tuy có thể xem là phung phí nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi dân Việt không có ai có thể tu luyện qua, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến thế giới hiện tại lại còn có thể tu luyện được.
Thế giới hiện tại là một dạng huyền huyễn cơ khí, tuyệt đại bộ phận có đến chín phần mười là người bình thường không có thông qua tu luyện.
Nửa phần còn lại là mở ra con đường tu luyện truyền thừa đến từ các đại gia tộc, nhưng do thời đại mạc pháp ảnh hưởng nên ma pháp không thể triển khai đi ra, nhưng may mắn là tố chất cơ thể cũng được cải tạo một cách đáng kể. Hệ thống cấp độ cũng phân chia hết sức phong phú, người có cấp độ càng cao thì sức mạnh cá nhân càng lớn.
Nhưng do thiếu khuyết tài nguyên cũng như phương pháp cho nên người luyện cấp cũng nhỏ bé đến mức đáng thương, nhưng do thế giới đi theo khuynh hướng cơ giới hoá cho đến chức nghiệp cũng không được coi trọng. Ngươi tăng đến cấp mười nhỏ yếu, một tên man lực thiên phú cũng đủ đập ngươi ra bã.
Mà thay vào đó đại bộ phận các chủng tộc đều dồn lực chú ý về thể trạng cá nhân cũng như công nghệ v·ũ k·hí mà đến xem như sức mạnh tiền vốn.
Nửa phần còn lại là ở các gia tộc bí ẩn truyền thừa mới có đủ tư liệu để mà cho con cháu tu luyện chức nghiệp, mặc dù vô pháp phóng thích ma pháp nhưng sức mạnh tinh thần cũng được xem như có hy vọng.
Dạng như một loại dị nhân tồn tại giấu kín chiến lực bên trong không thể phô trương ra bên ngoài xem như át chủ bài. Mà những thứ này thì không cách nào lan truyền ra thế giới bên ngoài xem như tối cường v·ũ k·hí bí mật. Cho nên kể từ hai ngàn năm nay ma pháp tuyệt tích cũng một phần nguyên do.
Nhưng mà bản chất của thế giới đã từng tồn tại ma pháp thì không thể nói mất dấu như vậy đễ dàng. Bất quả thế nào, sau khi đã biết, Huỳnh Minh lại một lần nữa thay đổi kế hoạch.
Nếu như hắn có thể hấp thu đại lượng đá ma thuật tu luyện tăng lên cấp độ, thì điều này có nghĩa những người khác cũng có thể tăng lên cấp độ. Nếu như một phần q·uân đ·ội điều tu luyện tăng lên cấp độ, thì kết quả có thể sẽ thể nào. Đây tuyệt nhiên là một chuyện tốt.
Vũ khí mạnh mẽ, nhưng yếu tố con người mới thực sự quan trọng. Hắn thực sự còn muốn mở ra con đường toàn dân tu luyện đây, bởi hắn đang có trong tay cái mỏ quặng đá năng lượng vô cùng lớn bên kia Bức Tường Băng đang ngày đêm được tộc người Skaven khai thác đây.
Đây dĩ nhiên sẽ là một hướng đi mới lâu dài, bởi thế giới hiện tại còn quá nhiều bí ẩn Huỳnh Minh chưa thể nào biết đến. Trong lòng kích động, nhưng trước mắt cơm cũng phải ăn từng muỗng.
Phải đưa ra kế hoạch rõ ràng nhằm tránh sai lầm. Bước đến chánh điện, quần thần lần nữa triều bái.