Chương 160 - Tổ Quốc Không Bỏ Lại Một Ai
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Phương. Lúc này thân thể của Phương run rẩy kịch liệt, toàn thân căng ra, xương cốt vặn vẹo uốn éo thành những tư thế kinh dị, những khớp nối các chi xương khớp cùng lúc đó lại kêu lên thành những tiếng răng rắc kinh khủng, những sợi tơ máu màu đen điên cuồng lan rộng ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, tiếng Radio lại vang lên những lời hối thúc.
- Thiếu Uý ngay lập tức báo cáo, nếu như mục tiêu có dấu hiệu biến đổi phải loại bỏ ngay. Xin nhắc lại, phải loại bỏ mục tiêu khi có dấu hiệu biến đổi.
Là người lính của nước Việt, thừa hưởng sự đào tạo nghiêm khắc, cũng như tư tưởng quán triệt cho tinh thần phục tùng mệnh lệnh một cách tuyệt đối. Đấy là chưa nói đến những tình huống khách quan, còn hiện tại thì lại khác. Sự việc kinh khủng này diễn ra ngay trước mặt.
Thân thể của Phương run rẩy co quắp kịch liệt, những đốt xương sống bây giờ lại nhô ra thành những chiếc gai nhọn trong hết sức quái dị, máu tanh như bị một thứ gì đó đẩy ra ngoài thành những dòng suối, nhưng chúng vừa nhô ra đến đâu thì bắp thịt đỏ lờm lại đuổi theo đến đấy mà bao phủ lại. Từng tiếng hét thất thanh dần dần được thay đổi thành những tiếng gầm gừ khủng kh·iếp.
Đây chẳng khác nào con quái vật cầm đầu lúc trước đã g·iết c·hết hai người lính Đặc Nhiệm Binh chi với một bạt tay hay sao. Cảm xúc lấn áp đi lý trí, nhưng mà nếu như không đưa ra hành động ngay tức khắc, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Trinh cắn chặt môi đến mức có dòng khoé đỏ chảy ra, nhầm để thúc đẩy cho tinh thần được tính táo. Mặc dù bởi vì cứu mạng đoàn đội mà Phương mới lao vào cản trở lai con quái vật, sức chiến đấu của Phương có thể được xem như là cao nhất trong đám người, nhưng trước mặt một con quái vật lấy sức mạnh và tốc độ của móng và răng làm v·ũ k·hí, thì đứt lìa một cánh tay đã là may mắn.
Nhưng hiện tại, c·hất đ·ộc mà con quái vật kia đã l·ây n·hiễm cho Phương, một loại độc tố có thể biến đổi thể chất của một sinh vật khác, nếu như không tự nổ tung thành chính mình thì xin chúc mừng. Một con quái vật mới đã được hình thành.
Và hiện tại, Phương một Trung Tá trực thuộc tiểu đoàn 3 trong Sư Đoàn chiến đấu đặc biệt của Đặc Nhiệm Binh đang chuẩn bị biến đổi thành một con quái vật, không phải nói bây giờ, thân thể của Phương như một con quỹ dữ.
Xương tay và chân xé toạc những phần da thịt để vươn dài ra, để lộ ra những vệt trắng của xương cốt hoà trộn với máu và những bó cơ cố gắng bám víu một cách mỏng manh. Những chiếc gai từ cột sống nhô lên thành những chiếc gai nhọn nhọn hoắc như một con nhím.
Xương lồng ngực dường như cuộn trào ra bên ngoài, bao phủ lấy một phần nội tạng ở bên trong, mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng trái tim màu đỏ biến đổi thành một bó cơ với hình thù kỳ dị đang cố gắng tham lam hút lấy phần huyết vụ màu đỏ để biến đổi thành một màu đỏ đậm ghê tởm.
Hình ảnh trong đầu của Trinh hiện về những ký ức lúc còn là Thiếu Sinh Quân. Lần đầu gặp Phương, hắn chẳng khác nào là khúc gỗ, lúc nào cũng chỉ huấn luyện và kỷ luật. Nhưng rồi sau ba tháng quân trường khắc nghiệt, ngoài những tính cách đó ra thì Phương còn mang một trái tim đầy nhiệt huyết và hoài bão.
Với mong muốn lớn lao là trở thành một phần của Vệ Binh Hoàng Gia, được nằm trong Binh Đoàn đặc biệt và quyền lực nhất nước Việt. Nhưng tất cả đã không còn, thứ động lại tại hiện thực là một con quái vật gớm ghiếc chuẩn bị hình thành.
Nước mắt rơi xuống bởi đôi hàng mi đẹp của người con gái, vị máu tanh ngọt từ đôi môi ấy đã không còn cảm giác.
Ngón tay của Trinh siết chặt cò súng từ khẩu S12k nhắm chuẩn vào thái dương, nơi hộp sọ của con quái vật chuẩn bị l·ây n·hiễm bởi những dòng vật chất màu đen nương theo mạch máu đi đến đại não.
Quyết định khó khăn biết dường nào, nhưng lúc này đây, một tiến nói có phần quái gỡ phát ra mang theo một tiếng giọng trầm đục pha lẫn cả tiếng gầm gừ ghê sợ từ cơ thể đang biến đổi của Phương.:
- Bắn đi. B .. Ắ .. N .. Đ.. I... !
Mang theo sự thúc dục, sự chua xót. Trinh bóp cò.
Tiếng súng khô thóc vang lên trong căng phòng chưa đến bốn mét vuông. Tiếng ong ong vang lên trong lỗ tai khiến cho mọi người phải choáng váng. Kết thúc, sự nghiệp trung thành vĩ đại của người lính, tất cả rồi đây cũng chỉ nhận lại được gì ngoài tấm bằng khen Liệt Sĩ và chiếc huân chương chiến công. Sẽ chẳng còn ai nhớ đến người đó sẽ ra sao, cũng chỉ là một con người hy sinh nhỏ bé cho mọt cuộc chiếc tàn khốc chỉ mới bắt đầu.
Trinh dường như c·hết lặng, nhưng cảm xúc đã không đủ khả năng để che mờ đi lý trí. Còn ở đây những con người khác cần được sống, cần được quay trở về với gia đình, quê hương và Tổ Quốc. Giọt nước mắt mặc dù vẫn còn lăn dài trên má, nhưng Trinh vẫn nắm lấy chiếc điện đàm rồi thông báo nhiệm vụ đã hoàn tất.:
- Báo Cáo, Đội Trưởng đ·ã c·hết. Xin chi viện ngay lập tức.
Radios:
- Ta là Trung Tướng Ngô Tuấn. Nhiệm vụ giải cứu sẽ diễn ra trong hai bốn tiếng. Hiện tại quân đoàn đang phải chịu sự t·ấn c·ông từ các hướng. Các ngươi cố gắng tập trung bình tĩnh, Tổ Quốc không bỏ rơi bất kỳ một ai. Dù còn sống hay đ·ã c·hết. Hãy đợi tin tức hoặc mệnh lệnh tiếp theo. Ta sẽ gọi lại sau.
Lời nói của Ngô Tuấn vừa chấm dứt, cũng là sự ngây dại của từng người còn sống. Tiểu đội mười hai người, bây giờ chỉ còn lại năm người. Sợi dây cứu mạng nhỏ nhoi là tiếp viện từ Quân Đoàn ấy vậy mà bây giờ cũng chỉ là lời hứa của Ngô Tuấn. Mọi người vừa hoang mang, ý chí sụt giảm không phanh. Nhưng lúc này, Trinh lại nói.:
- Mọi người làm sao vậy. Phấn chấn lên, người vừa nói chuyện với chúng ta là ai mọi người có biết không.
- Chỉ là một lời hứa của một tên sĩ quan thôi sao.?
Một người thuộc lữ đoàn không quân số Một lên tiếng. Phải nói chiến lực cao nhất của tiểu đội Trinh Sát lần này là nằm ở những người lính thuộc biên chế của Đặc Nhiệm Binh, giờ này đã không còn một ai, người cuối cùng cung vừa mới biến thành cái thứ được xem như quỷ dữ cũng đã bị một phát súng làm cho nổ tung bộ não hay sao.
Giờ đây thứ mà mọi người cần là con đường được trở về nhà. Nhưng nhận lại là được gì đây, một lời hứa. Đừng nói là hai bốn tiếng cho dù là hai hay bốn tiếng đi chăng nữa. Thì cánh cửa được làm bằng loại hợp kim thép kia có chống đỡ nổi sự điên cuồng t·ấn c·ông của đám quái thú bên ngoài hay không, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn.
Nhưng đây không phải là vấn đề lớn nhất, đối mặt trước c·ái c·hết, sự tham sống của con người buộc phải trỗi dậy. Nhưng đã là quân nhân, đã từng hứa trước ngọn cờ tung bay, thì việc nghi vấn với cấp trên, nghi vấn về sự hy sinh của mình liệu đã đúng hay chưa.
"Trung thành tuyệt đối với Hoàng Gia, sẵn sàng hy sinh bảo vệ tính mạng và tải sản của nhân dân và Quốc Gia". Lời thề trước khi khoát lên mình chiếc áo quân nhân mà mỗi chiến sĩ đều phải hô to trước sự chứng kiến của bậc sinh thành và những tân binh khác cũng như là những quan chức quan trọng trong bộ máy chính phủ của Đại Việt.