Chương 16 - Đại Việt
Sau một tháng tháng bôn ba ngược xuôi từ Quảng Ninh về Gia Định, rồi qua lại giữa Gia Định Thăng Long để bàn về các chính sách mới đồng thời cũng như giá·m s·át các công trình cũng như các loại máy móc đưa vào hoạt động như thế nào. Các hạng mục cầu đường kênh rạch cũng đã được hoàn thành, hiện tại xe ngựa của Huỳnh Minh đang bon bon trên con đường trải gạch óng được làm từ đất sét trong hết sức khang trang rộng rãi, dòng người ngựa qua lại hết sức nhộn nhịp, ai nấy cũng treo gương mặt sạch sẽ tinh tương, mặt mũi sáng láng.
Ngọc Dung ngồi bên cạnh khẽ cười:
- Làm người hai kiếp, thần th·iếp thật may mắn khi thấy con dân Đại Việt có thể tươi cười vui vẻ như thế này, cũng may có chàng, mới có được như ngày hôm nay.
Huỳnh Minh vui vẻ đáp:
- Tất cả cũng nhờ công sức các vị đại thần. Ta chỉ đưa ra kế sách chứ có động tay động chân gì đâu. Nếu có thì cũng có nàng thôi.
Ngọc Dung nghe Huỳnh Minh nói vậy, đúng lúc bàn tay hư hỏng khẽ vòng từ eo lên đến gò núi cao, thì mặt bừng bừng đỏ mà chặn lại:
- Minh, đừng chàng.... Nói là vậy, nhưng nếu không có chàng thì đất nước cũng đâu như ngày hôm nay. Dân chúng ấm no, không lo cái ăn cái uống, q·uân đ·ội ta mạnh mẽ kỷ luật. Th·iếp tin, chỉ cần một thời gian nữa, chừng mười năm, thì không một đội quân hay thế lực nào có thể đánh bại được ta.
Huỳnh Minh gật đầu, nghiêm túc lại nói:
- Ta cũng mong là như vậy, nhưng nàng thấy đó, thời gian không đợi người, ta rất lo sợ nếu như ta có mệnh hề nào, thì con dân Đại Việt sẽ ra sao, cái thế lực bên ngoài chưa biết đến ta, nhưng sớm thôi, đến lúc đó c·hiến t·ranh triền miên... Ta không biết sẽ thế nào đây, nhưng mà ta dù chỉ còn một hơi, thì Đại Việt sẽ còn đứng vững trên thế giới này.
Ngọc Dung nghe Huỳnh Minh nói vậy, không khỏi dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào. Đây chính là người đàn ông của nàng, hoài bảo lớn lao không vì khó khăn mà nản chí. Vì con dân mà có thể đánh đổi hết tất cả. Nàng nhìn Huỳnh Minh mà nói:
- Chàng đừng nói bậy, Lạc Long Thần sẽ luôn phò hộ cho chúng ta. Th·iếp không cho chàng nói những đều không may mắn, thập tử nhất sinh gì nữa..!!
Huỳnh Minh nghe Ngọc Dung nói cũng vui vẻ lên:
- Ha ha, nàng yên tâm, có một hoàng hậu như nàng đây thì sao ta mà nỡ đi đâu xa được...
Ngọc Dung thẹn thẹn cuối mặt xuống nói:
- Hoàng Hậu gì, th·iếp nào có danh phận gì..
Huỳnh Minh tiếp tục cười lớn:
- Vậy thì nay mai, trẫm sẽ công bố với thiên hạ, Ngọc Dung sẽ là hoàng hậu của Đại Việt ta.
Dứt lời, bàn tay không thành thật lại hành động mơn trớn không thôi, dường như một thói quen, hành động này đã thuần thục nên không còn sức chóng đỡ hay phản kháng nào nếu có cũng chỉ là những cái ôm thấm thiết của đôi nam nữ bất chấp mà thôi, đôi môi dán chặt vào cặp môi nhỏ nhắn kia, từng tiếng thở gấp nhẹ ngàng vang lên, phong lưu xuân cảnh dạt dào trong chiếc xe ngựa kia... Chỉ tội cho những tên thân vệ đánh xe, vừa dắt ngựa lại còn phải nghe màng t·ra t·ấn c·hết người thế này. Không ai bảo ai, tất cả tản ra ngăn cách, đám dân chúng đi qua nơi đây đều được chặn lại một khoảng cách xa, tránh phải nghe tiếng kêu h·ành h·ạ người khác như này.
--------
Hôm này là một ngày trọng đại, mười bốn ngày thời gian tấn cấp thời đại Phong Kiến đã đến. Huỳnh Minh thực sự rất mong chờ bởi vì sẽ có sự thay đổi lớn từ lượng bà chất ở các cấp độ kiến trúc, nếu như trước kia ở thời đại Tối Tăm. Kiến trúc là những ngôi nhà bằng đá, đang xen gỗ lớn, tuy là chắc chắn nhưng tính hiệu quả của cấu trúc thì cũng chưa mấy đạt trình độ cao, mức độ thẩm mỹ cũng chưa gọi là xuất sắc chỉ ở mức độ lành xã nguyên thủy là chủ yếu. Thì đến thời đại Phong Kiến vấn đề này đã được đổi khác, các công trình kiến trúc được mở rộng hơn, diện tích cũng lớn hơn và sự kiên vố và chắc chắn cũng ổn định hơn.
Hơn nữa thời kỳ Phong Kiến của thế giới người ta đã bắt đầu sử dụng bê tông làm nên các công trình vĩ đại. Chẳng hạn như đền thờ Pantheon toạ lạc ở Rome đến nay cũng đã hơn hai nghìn năm, bê tông Porland chính là như thế. Huỳnh Minh cũng đang nhắm đến và tích cực tìm kiếm nguyên liệu để xây dụng tường thành đây.
Huỳnh Minh vui mừng khi nghe thông báo của hệ thống:
" Đinh, hệ thống tấn cấp thời đại hoàn tất. Thời đại phong kiến mở ra "
" Ký chủ xác nhận quốc hiệu cho quốc gia "
- Quốc Hiệu : Đại Việt
" Hệ thống xác nhận quốc gia : Đại Việt thành lập, theo lịch thế giới hiện tại ngày 10 tháng 10 năm 1010. Ghi nhận ngày quốc khánh của quốc gia Đại Việt."
" Ký chủ thiết lập quốc kỳ cho quốc gia Đại Việt"
Một khung hình ảnh hiện ra trước mắt Huỳnh Minh là bảng hệ thống, với những khung hình tròn, vuông, tam giác và các hình ảnh kỳ dị từ chữ, ký hiệu cho đến hình các con vật, một bên nữa là các nền màu và viền màu. Việc Huỳnh Minh làm chỉ là đơn giản lựa chọn mà thôi.
Huỳnh Minh rất thích lá cờ hiện đại của quốc gia kiếp trước hắn sống, đó chính là, lá cờ nền đỏ thẳm tường trưng cho màu máu của cha ông ngã xuống trong quá trình dựng nước và giữ nước suốt bốn nghìn năm, ngôi sao vàng năm cánh tượng trung cho tầng lớp lao động của nhân dân trong xã hội Sĩ - Nông - Công - Thương - Binh. Nên không có gì phải suy nghĩ Huỳnh Minh muốn thấy lá cờ tổ quốc phải tung bay rực rỡ trên mảnh đại lục này. Lựa chọn đơn giản. Hoàn tất.
" Hệ thống xác nhận quốc kỳ hoàn tất. Ký chủ đã chọn hoàng thành kinh đô thiết lập tại Thăng Long. Thăng Long sẽ là thủ đô của quốc gia Đại Việt. "
Chỉ sau một đêm toàn cõi Đại Việt đã thay đổi, mà dường như bất tri bất giác không ai nhận ra cả, như cung điện này đã có từ lâu. Quần thể kiến trúc kinh đô hoàng thành là một bản hoàn chỉnh của kinh thành Thăng Long, theo ghi nhận của hệ thống đây chính là kiến trúc kinh thành thời Lý - Trần, các dãy chánh cung và điện đài nguy nga tráng lệ khiến Huỳnh Minh cảm thán không thôi. Các trang phục, mũ mão đều có đủ, chỉ là hắn không biết luật lệ hành cung như thế nào nên cũng đành bất lực, theo nghi chế của thời hiện đại mà áp dụng thôi. Cũng may Ngọc Dung cũng từng là công chúa nên các nghĩ lễ được nàng phổ biến cho hắn.
-----
Sáng ba ngày sau, Huỳnh Minh cho triệu tập toàn bộ dân chúng và quần thần đứng trước cổng Ngọ Môn của hoàng thành kinh đô mới, nhằm công bố tin tức trọng đại. Trên tường thành là những lá cờ đỏ sao bàng bay phấp phới trong gió, lộ ra vẻ kêu ngạo của mình, hình ảnh lá cờ tung bay với ánh sáng buổi sớm của thánh mười xe xe lạnh khiến mọi người cành rạo rực hơn. Huỳnh Minh mặc áo long bào bên trên đội cổn miện dưới sự giúp sức của Ngọc Dung trước đó.
Tư thế uy nghiêm phía dưới là các Tướng Quân và Quan Đại Thần Huỳnh Minh đã chiêu mộ trước đây. Mặc dù đã có những bổ nhiệm từ những người tài giỏi và những chiến sỹ lập được chiến công hiểm hách đã bộc lộ tài năng trong suốt thời gian qua, nhưng mà người vẫn ít đến thảm thương.
Bên trái các Quan Đại Thần. Đứng đầu là Cao Lỗ, Nguyễn Trãi, Hồ Nguyên Trừng, Cao Thăng Ngọc Dung và những thêm năm vị quan chức được bổ nhiệm sau này. Bên phải là các Tướng Quân đứng đầu là Phùng Hưng, Nguyễn Sí, Nguyễn Bặc và hơn mười vị sỹ quan được bổ nhiệm do lập nhiều chiến công.
Cùng với phía sau là hàng ngàn hàng vạn người dân Thăng Long đứng nghiêm trang dưới sự trị an của những quân nhân trang phục nâu sẫm thẳng tấp, tay cầm chắc ngọn giáo, hong đeo đao. Cảnh tượng hùng tráng hết sức tráng lệ.
Sau màng khom người hành lễ hô vang " Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế " thì Huỳnh Mình cho miễn lễ, lúc đầu mọi người định quỳ bái nhưng là người hiện đại hắn cảm thấy không chịu được nên chỉ cần khom người là đủ, với cái lý do là người dân Đại Việt chỉ nên quỳ bái ông bà cha mẹ tổ tiên, ngoài ra không cần phải quỳ bái ai. Chỉ cần ghi nhớ là con dân Đại Việt thì phải biết uống nước nhớ nguồn, kính trên nhường dưới, tôn thờ phụ mẫu. Chúng thần phía dưới nghe thấy cũng rưng rưng thiết nghĩ bệ hạ thương dân như con, lo cái lo của xã tắc. Là bậc đại trí đại dũng.
Huỳnh Minh nói lớn.
" Nay trẫm tuyên bố với thiên hạ, với con dân Đại Việt của trẫm, với toàn cõi đại lục này. Từ nay trở đi, Đại Việt sẽ là quốc gia độc lập, chủ quyền, hạnh phúc, ấm no. Nước Việt là một, dân tộc Việt là một. Từ hơn bốn ngàn năm dựng nước, từ thời các vua Hùng cho đến hiện tại qua các thời Đinh, Lý, Trần, Lê có thời nào mà dân tộc ta không bị kẻ thù dòm ngó, không bị mưu cầu xăm lăng. Nước Việt là một nước độc lập tự do, không một ai hay thế lực nào có thể x·âm p·hạm đến đều đó ". " Ta nói có đúng không ..???"
Dân chúng phía dưới dân chúng đồng thanh hô.
ĐÚNG.. ĐÚNG.. ĐÚNG.. NƯỚC VIỆT VẠN TUẾ.. ĐẠI VIỆT VẠN TUẾ.. VẠN TUẾ..
Các quan đại thần và tướng quân cũng không kiềm được xúc động. Nước Việt hùng cường, Đại Việt như thế là ước mong của bao đời nay. Cao Lỗ, Nguyễn Sí hay Phùng Hưng, Cao Thắng ai nấy cũng xúc động. Niềm tự hào dân trào trong máu huyết. Huỳnh Minh đưa tay đợi mọi người yên lặng rồi nói tiếp.
" Đại Việt là một quốc gia hùng cường, Dân tộc Việt là dân tộc mạnh mẽ bất khuất. Quyết giữ vững nền độc lập của nước nhà. Toàn thể con dân Đại Việt quyết đêm hết tinh thần, tính mạng, của cải để bảo vệ nền độc lập trước mọi thế lực và quốc gia thù địch. Ngày 01 tháng 10 năm 1010 đanh dấu sự ra đời của nước Việt trên thế giới này, ngày 01 tháng 10 sẽ ngày lịch sử, ngày quốc khánh của Đại Việt muôn năm"
" ĐẠI VIỆT MUÔN NĂM, ĐẠI VIỆT VẠN TUẾ"
Tiếng hô vang lan toả hầu như khắc các vùng xa xôi hẻo lánh của thế giới đại lục. Ngày hôm nay đánh dấu sự ra đời của Đại Việt. Mà sau này sẽ trở thành một đế chế hùng mạnh đặt sự thống trị văn minh thế giới trên mặt đất lẫn không gian.