Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 156 - Không Như Lẽ Thường




Chương 156 - Không Như Lẽ Thường

Chương 156 - Không Như Lẽ Thường

Sau hơn ba ngày hành quân, rốt cuộc liên quân của Đại Việt và gia tộc Thú Nhân cũng đã đến được quận El Pardo.

Đây là vùng đất rộng lớn nhất, với khu vực thủ đô, là nơi có dãy bình nguyên được xem như là vô tận, thích hợp cho việc trồng trọt và chăn nuôi gia súc.

Cách đây hơn mười năm, Ferguson vẫn nhớ rõ bên trái từ thành phố Marid đi ra là những cánh đồng lúa mì nặng trĩu bông ngày thu hoạch.

Còn bên phải là những đàn gia súc được thả ra tung tăng gặm cỏ cách đó một con đê, người nông dân ai nấy cũng vui vẻ khi nghĩ về một mùa vụ bội thu.

Lúc đó khi mà Filippe III vẫn còn là một thiếu niên đơn thuần chất phác, người được xem là có tài năng được dự đoán có thể cai trị vùng đất này phát triển hơn cả vua cha, trong khi cha của hắn là một vị vua vô cùng yêu quý người dân của mình.

Hiện giờ, tất cả mọi thư đã khác, con đê ngày trước giờ đây đã không còn, mà chỉ là vùng đất nước ngập lún đến mức đi bộ cũng vô cùng khó khăn.

Những cánh đồng lúa mì cũng đã biến mất từ lâu, thay vào đó là những bụi cây cỏ dại khô héo mọc lẻ loi khắp nơi trên nền đất cằn cỏi khô héo đã không còn chút sức sống.

Những đàn gia súc ngày trước giờ đây chỉ còn là những ký ức khi chỉ vỏn vẹn có thể đếm được lác đác đôi ba chục bộ xương tanh tưởi.

Một đều khác thường ở đây đó chính là vùng đất El Pardo, lại là vùng đất dân cư đông đúc. Khi còn là vùng đất màu mỡ, nơi đây là nhà của hơn năm triệu dân. Những dãy nhà, khu dân cư phức hợp san sát nhau.

Ấy vậy mà từ vùng rìa của thị trấn cho đến vùng trung tâm hiện tại. Một bóng hình của một con thú nuôi cũng không có, nói chi đến hình dáng cư dân sinh sống nơi đây.



Mùi h·ôi t·hối trong không khí ngập tràn khắp nơi, màu sương như ẩn như hiện của khí vụ c·hết chóc này khiến cho từng người lính toát lên một vẻ bất an sâu thẩm trong tâm hồn.

Sự hoang mang trong tầng lớp các tướng sĩ trong liên quân Việt - Francesco khiến cho không khí căng thẳng càng tăng cao thêm một cấp độ.

Từ cabin của những chiếc xe bọc thép có đủ sức chịu đựng của một quả bom hạng nặng được phóng xuất đi từ pháo điện từ. Nhưng là như vậy cũng không mấy khá hơn, khi so với những chiếc xe việt dã quân dụng chở binh sĩ thông thường.

Quân Việt, là con người đã quen với việc binh đao khối lửa, không khí căng thẳng áp bách của chiến trường tương đối đã quen thuộc. Nhưng với tình hình hiện tại thì là khác. Không gian tràn ngập sự bất an đến khó có thể diễn đạt thành lời.

Nhưng đó là của thời quá khứ, khi mà sắt thép vẫn còn là chủ đạo. Sức mạnh của tướng quân là một người có thể ngăn cản một đội quan hợ vạn người. Sĩ khí là cái gì đó mơ hồ nhưng lại mang đến ý chí chiến đấu cho người lính.

Lúc bấy giờ, hoả khí vẫn còn là cái gì đó mơ hồ. Đại bác thần công cũng chỉ là những quốc gia mạnh mẽ mới có thể sở hữu. Nhưng hiện tại thì đã khác, súng đạn đại trà trong q·uân đ·ội.

Trong chiếc xe chỉ huy, được trang bị đầy đủ mọi thiết bị thông tin có thể xem như là tân tiến nhất của thời đại hiện tại. Màn hình bước sóng hiển thị mục tiêu tiếp cận radar cũng đã được trang bị.

Thiết bị liên lạc trong tần số gần cũng đã có, liên tục là những tiếng rè rè radio của những người lính trinh sát thông báo lại tình hình hiện tại. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, chỉ có đều tầm nhìn xa không quá ba mươi mét.

Cả đoàn quân gần cả trăm vạn người giờ đây giống như hành quân mù, tất cả mọi tầm nhìn giờ chỉ thông qua các loại mấy quét phát tán nhiệt trên màn hình radar mà thôi.

Lúc này bên trong xe chỉ huy của Việt quân, Phạm Cự Lượng là Đại Tướng quân viễn chinh, Albert Von Roon là Tổng Tư Lệnh quân đoàn viễn chinh. Ngô Tướng quân trưởng trung đoàn Đặc Nhiệm Binh.

Đinh Điền, Lưu Cơ, Nguyễn Bặc lần lượt là thống soái lữ đoàn tăng thiết giáp, pháo binh và lục quân viễn chinh. Trịnh Tú là tham mưu trưởng kiêm thông tin liên lạc cho quân đoàn.



Ngoài ra còn có sự hổ trợ phối hợp tác chiến của sư đoàn không quân số một do Phạm Hạp vừa được bổ nhiệm cho cuộc viễn chinh lần đầu tiên của Đại Việt.

Do tính chất của cuộc chiến, cho nên trong q·uân đ·ội của Đại Việt luôn có một bộ phận trung đoàn Thiếu Sinh Quân năm cuối của học viện An Ninh Quốc Gia.

Dưới sự dẫn dắt của Thiếu Tá Lê Tần, mang theo sau học hỏi kinh nghiệm tác chiến thực tế tại chiến trường. Đồng thời cũng là góp phần vào công tác vân vận hậu cần cho quân đoàn viễn chinh.

Albert von Roon nhìn vào địa đồ mà bên gia tộc cung cấp không khỏi chau mày mà hỏi các vị chỉ huy của quân Việt.:

- Các vị thấy thế nào, chỉ còn cách quận trung tâm chưa đầy hai mươi dậm, mà ngay cả một bóng người cũng không có. Lại thêm cái hiện trạng thời tiết này, đúng là quái dị lạ thường.!

Phạm Cự Lượng hai mắt nhíu chặt, trong đầu đang tổng hợp lại những dự kiện có thể xảy ra.:

- Quận trung tâm là nơi cư trú của ba triệu dân không lý nào đến bây giờ lại không thấy bóng dáng của dân thường đâu.

Trịnh Tú là tham m·ưu đ·ồng thời cũng là sĩ quan chịu trách nhiệm cho việc xử lý thông tin liên lạc của lính trinh sát, điều tiết mọi sự vụ liên quan đến tình hình chiến trường cũng bắt đầu lên tiếng.:

- Theo tin tình báo vừa nhận được của quân ta. Ngoài vết tích của những ngôi làng bỏ hoang không bóng người thì chẳng có tín hiệu của bất kỳ sinh vật sống nào. Đều này không như lẽ thường.

Lưu Cơ, Nguyễn Bặc và Đinh Điền xũng xì xầm to nhỏ với nhau. Nhưng rồi nhanh chóng cũng đưa ra phủ định. Nguyễn Bặc là người lên tiếng.:

- Ta có thể khẳng định, bọn người Thú Nhân không thể nào áp dụng chiến thuật Vường Không Nhà Trống.



- Bởi lẽ từ thủ phủ này mà đi về thủ đô chỉ có chưa đến hai trăm dặm. Lại nói thủ đô Marid lại là một hải cảng sầm uất. Một lượng lớn dân cư dồn về thủ đô cộng với số dân hiện tại của Marid là con số quá lớn.

Lưu Cơ tiếp lời.:

- Nếu là như vậy, sức ép về lương thực cũng như khoảng trống vùng điệm an toàn là quá vô lý. Một số lượng lớn dân cư sẽ rất sẽ gây ra hỗn loạn cho thành trì phòng thủ.

Trịnh Tú - Nếu là như vậy, thế thì tại sao không có bất lỳ sự phản kháng nào của quân địch. Ngay cả thường dân hay gia súc cũng không có phát hiện hành tung.

Lúc này, Ngô Tuấn đang lau chùi khẩu lục Pistol màu bạc ánh kim một cách cẩn thận, gương mặt không có chút biểu lộ, ánh mắt hờ hững nhưng chăm chú vào khẩu súng, cũng buộc miệng lên tiếng như có như không.

- Bọn ngoại tộc đó không xem loài người chúng ta là cái đinh gỉ gì đâu mà dùng chiến thuật co cụm như lũ gia súc đợi săn g·iết đâu. Quí vị đừng quên, thế giới này vẫn còn cái gọi là phép thuật huyền ảo từ lâu đã biến mất.

Im lặng một chút, lấy một hơi thổi nhẹ lên nòng súng rồi tiếp tục lau chùi rồi nói tiếp.:

- Màn sương này quỷ dị như vậy từ khi chúng ta bước chân vào vùng đất này, ngoài việc cây cỏ héo úa, gia súc la liệt những bộ xương trắng.

- Mặc dù nói là phép thuật không còn. Nhưng chẳng phải cái gọi là đá ma thuật mới khiến cho động cơ của chúng ta hoạt động được hay sao. Các ngài nghĩ rằng Hoàng Đế của chúng ta là người tầm thường.?

- Không ai tầm thường mà trong một đêm lại có thể suy nghĩ ra những bản thiết kế cho những chiếc xe bộc sắt thép, những chiếc chong chóng có thể nâng chiếc hộp sắt kia bay lên trời.

Dừng lại cho việc hoàn tất lau chùi, Ngô Tuấn bắt đầu cất đi khẩu súng vào trong bao. Rồi hai tay đan lại vào nhau đặt trên bàn. Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào điểm được đánh dấu ở nơi được gọi là thủ đô của Vương Quốc.

Ngô Tuấn hướng mắt về Phạm Cự Lượng và Albert von Roon mà nói.:

- Cái cảm giác bí bách này khiến trong lòng ta cảm thấy bất an. Các ngài nên chuẩn bị tâm lý là vừa. Không chừng sẽ có một cuộc tập kích qui mô, vấn đề không phải là khi nào, mà có lẽ, câu trả lời chính là, chúng ta sẽ đối mặt với những rắc rối đó như thế nào.?