Chương 132 - Chiến Cuộc
Sự hoảng loạn bao trùm lấy toàn trường, bộ binh sao mà chống lại với kỵ binh. Cảnh tượng đầu rơi máu chảy lại bắt đầu diễn ra. Nếu như cách đây ít phút, chỉ là những v·ũ k·hí tầm xa, tiêu diệt chỉ có một số ít quân xung phong lên bờ, nhưng bây giờ thì lại khác. Hàng ngàn hàng vạn người lao vào hỗn chiến trong một bờ đất nhỏ hẹp chỉ có mấy chục mét vuông.
Kỵ binh nhà Francesco thoải mái đồ sát, trong khi đó quân Vương Quốc lại đau khổ chống đỡ lấy. Nhưng mà ưu thế về số lượng bắt đầu được phát huy, bọn Ngưu Nhân trời sinh man lực mạnh mẽ, một tên không đánh lại một con báo thú cưỡi, thì năm tên, hoặc thậm chí là mười tên chỉ lao vào hạ gục vào một tên kỵ binh. Trận chiến bắt dầu hỗn loạn cả lên, hai bên lao vào nhau hỗn chiến đến đỏ cả mắt. Tiếng binh khí v·a c·hạm, người ngựa gầm thét, kêu la rên rỉ náo loạn cả một phương trời.
Kế hoach như vậy bắt đầu triển khai, thế cục đơn phương của đám kỵ binh nhà Francesco bắt đầu bị chặn lại. Sự điên cuồng dã man bao trùm lấy chiến trường, moi ruột móc gan, chặt chém đủ loại hình thế g·iết người được phô bày trên chiến trường. Những mãnh thân thể không nguyên vẹn có mặt ở khắp mọi nơi. Chiến trường tàn khốc, chỉ có ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết, mọi lời nói hoa mỹ giảng đạo đều là sáo rỗng. Ngươi nói rằng tự do là gì, điên cuồng là gì. Chỉ có tính mạng mỏng manh bị gặt hái là điều diễn ra thực sự ở chiến trường.
Lúc này toàn trường bắt đầu có sự hổn loạn. Hàng ngàn tên Ngưu Nhân lít nha lúc nhúc lao lên bờ, mặc cho Liên Châu chiến xa, TL-130 hay LT-70 liên tục làm việc vẫn không ngăn được sự điên cuồng của đám này. Nguyễn Bặc thấy tình hình không ổn bắt đầu ra lệnh cho kế hoạch thay đổi, kỵ binh không lao thằng vào đội hình để bị chặn lại nữa. Mà thay vào đó là tách ra một đường vòng cung làm hai hướng, quần thảo bên ngoài rìa hạ gục những tên phía bên ngoài, để lại khoảng trống cho những tay súng Đại Việt luyện tay.
Những khẩu Gatling và M249 bắt đàu khạc lửa, cùng với đó là K98 nhắm thằng vào những tên khó nhằn hay là mang cấp bậc chỉ huy. Số còn lại là những tay súng Min313 dễ dàng hạ gục bất cứ tên nào không ngại sống lâu mà ló đầu ra. Tính mạng của những tên lính Vương Quốc liên tục nằm xuống, trận chiến đã bắt đầu gần một giờ đồng hồ, ngoài việc phá huỷ làm cháy được một đoạn phòng tuyến. Tất cả những thứ còn lại là mấy ngàn quân tinh nhuệ liên tục ngã xuống, dù không muốn nhưng Diego Falange cũng buộc ra lệnh rút quân.
Mệnh lệnh được đưa ra, cờ hiệu cùng với tiếng trống trận vang lên, đám ngưu nhân thở phào một cái nhẹ nhõm như được giải thoát. Thần Ngưu hiển linh kéo bọn chúng một chân quay về khỏi quỷ môn quan. Tuy mệnh lệnh rút lui đã được đưa ra, nhưng trên chiến trường hổn loạn bỗng chốc thu dọn theo cách qui củ thần kỳ. Không có cảnh bỏ chạy bát nháo, đội hình vẫn được duy trì rất khéo, phải nói đám ngưu nhân này tuy bề ngoài thô kệch.
Nhưng chiến đấu như những chiến binh dũng mãnh nhất, kỷ luật cũng được tận dụng phát huy dến mức lô hoả thuần thanh. Những tên rút đi, tay vẫn lâm lâm v·ũ k·hí, đề phòng miọ bất trắc xảy ra, những tên bộc hậu quay người lại đối mặt với phòng tuyến, sẵn sàng khô máu đến giọt cuối cùng nếu có kẻ nào đó của phe Gia Tộc dám t·ấn c·ông truy đuổi. Lòng gan dạ của đám người này quả thực không phải là để xem thường.
Nguyễn Bặc cũng lệnh cho quân lính không được truy kích theo làm gì, phải nói đám Ngưu Nhân này chiến đấu cực kỳ hung hãn, nhưng kỷ luật q·uân đ·ội lại vô cùng tốt. Chỉ một chiếc cờ hiệu đưa lên, dù đang ham chiến cũng dừng lại rút lui theo chỉ huy. Một đội quân như vậy mới thật sự là đáng sợ. Nguyễn Bặc đánh giá cao Diego Falange thêm một bậc. Thú nhân không vì vẻ ngoài của bọn chúng là thú vật biết đứng bằng hai chân nói tiếng người mà xem thường, nếu như ở kiếp trước, thì đây chân chính là những con vật thành tinh không khác biệt. Nhưng hiện tại là có đến hàng triệu tên quái vật thành tinh như vậy ở thế giới này, quả thật thế giới có muôn vàn điều kỳ diệu không thể lý giải.
Nếu như ở thế giới này, người ta sẽ phân chia theo chủng tộc, mỗi chủng tộc có các chi khác nhau. Còn ở Đại Việt thì lại khác, bên ngoài việc ngoại giao thì vẫn khách sáo là chủng tộc và gia tộc. Nhưng trong tâm khảm của Huỳnh Minh thì những gì không phải con người là không đáng tin cậy, đôi khi con người cũng chỉ là những chủng tộc, những thế lực con rối được dựng lên hòng cho quá trình khai thác và tận diệt con người trở nên dễ dàng hơn mà thôi.
Dù sao quái vật vẫn là quái vật, thử hỏi xem ngươi ở địa cầu thế kỷ XXI, con chó con mèo cũng chỉ gâu gâu với meo meo, con hổ con gấu cũng chỉ ở trong sở thú duy chuyển bằng bốn chân. Vi diệu một ngày, những con vật đấy tự nhiên đi đứng bằng hai chân, biết nói chuyện và suy nghĩ, ngươi làm không tốt có khi bị bọn chúng tẩn cho một trận nhẹ, nặng thì lên bàn làm mồi nhắm rượu cho bọn chúng giải khoay. Nếu là như vậy, ngươi không phát điên sớm mới là chuyện lạ, quái vật không khác gì các loại chủng tộc như vậy. Người Việt do được sinh ra ở một thế giới như vậy, cho nên luôn có lòng đề phòng bất cứ một chủng tộc nào, bên ngoài thì hợp tác làm ăn, dù sao tiền vẫn có thể mua no được cái bụng đói, nhưng bên trong vẫn có một chút khó nhằn chấp nhận sự thay đổi, từ gia súc vật nuôi, nay lại trở thành đối tác làm ăn, điều này thực khó chấp nhận.
Bọn người Thằn Lằn có câu “con người là loại thức ăn tốt, nhưng đã là thức ăn thì tốt nhất nên im lặng mà làm thức ăn”. Chính vì lẽ đó mà phong trào nuôi nhốt, và bắt ép lai tạo con người thành chủng tộc kém thông minh, những con súc vật nuôi nhốt ánh mắt đờ đẵn, hú hét như những con vật đã thành văn. Điển hình chính là trang trại chăn nuôi con người của tên lãnh chúa Bastíta cách đây ít lâu, đã bị Ngô Tuấn đốt cháy thành than trong chiến dịch khủng bố Marid, thủ đô của Vương Quốc Thú Nhân. Khác biệt hệ tư tưởng thì không thể nào đi chung một con đường hoà nhập với thế giới. Huỳnh Minh mặc dù không muốn gây chiến với các chủng loài khác, nhưng là chuyện như vậy không phải là thứ mà hắn có thể tự mình làm chủ.
Điển hình như những ngày đầu chập chửng bước đến thế giới này, nếu như không may vừa chế tạo được nỏ Liên Châu, thì rất có thể đã là bậc cổ nhân bạc mệnh, hay chí ít cũng là phân bó hoặc là chất dinh dưỡng cho một tên Ork nào đó. Tiếp đến là may mắn có được công nghệ vượt thời đại, cùng với đó là sự dũng cảm gan dạ của Ngô Tuấn, mới có thể thủ vững được phòng tuyến trước sự t·ấn c·ông của hàng triệu tên Skaven ở Bức Tường Băng.
Lại nói Huỳnh Minh cũng không phải là dạng người độc tài, đồ tể của c·hiến t·ranh, nhưng từ các loại gây hắn của bọn Người Thằn Lằn lúc nào cũng chờ trực x·âm p·hạm, thạm chí là b·ắt c·óc người dân của Đại Việt, dẫn đến việc Huỳnh Minh phải ra lệnh xoá bỏ sự hiện diện của bọn Hải Tặc và ngôi chợ buôn người lớn nhất của bọn người Thằn Lằn tại Quần Đảo Trắng, nay trực thuộc quần Đảo Hoàng Sa dưới sự kiểm soát của hạm đội Hải Quân Hoàng Gia Đại Việt do Đô Đốc Trần Quốc Tuấn và Tham Mưu Đào Duy Từ đến từ bộ Nội Vụ cho công cuộc quản lý, thiết lập tiền trạm và tái phục hưng vùng đất này dưới sự bảo hộ của Đại Việt.