Chương 120 - Tế
Hiện tại, chỉ còn hắn, Zlatan là người có quyền hành cao nhất tại Quần Đảo Trắng. Nếu như trong tình huống bình thường, quyền lực chuyển giao một cách bình thường thì có lẽ Zlatan sẽ hạnh phúc cho đến c·hết mất. Nhưng với tình huống hiện tại, có thằng điên mới nhảy vào cái hố bùn này.
Thành phố kiên cố sắt thép, ngay cả đại pháo cũng không làm gì được. Ấy vậy mà chỉ trong một đêm, cả một diện tích rộng lớn xung quanh phủ thành chủ b·ị đ·ánh cho tan nát, không có gì là nguyên vẹn, tất cả chỉ là đống gạch vụn đổ vỡ lộn xộn còn xót lại trên một nền đất trống.
Sau một đêm đổ bộ vững chắc, thiết lập được căn cứ quân sự tạm thời. Với yếu tố bất ngờ, chiến thuật hợp lý, n·ém b·om và pháo kích đã đẩy lùi q·uân đ·ội Liên Bang co cụm lại vùng ngoài thành phố Trắng. Lúc này, mọi khí tài quân sự từ những chiếc xe việt dã kéo theo sau những khẩu đại pháo Thần Long 105ly cho đến 130ly. Đây là phiên bản thứ ba kể từ khi Huỳnh Minh đưa đại pháo vào sử dụng.
Loạt phiên bản này là loại pháo M2A1 và M46, đây đều là những khẩu pháo làm nên tên tuổi cho pháo binh q·uân đ·ội Việt Nam, một sự kiện chấn động thế giới năm 1954, chiến dịch Điện Biên Phủ. Chính vì những tính năng hiệu quả mà những khẩu pháo này mang lại, cùng với đó là tằm bắn xa từ mười cho đến hai mươi cây số. Đây đã là quá đủ cho các chiến dịch công thành viễn chinh đoạt đất như hiện tại.
Để qui hoạch lại Huỳnh Minh đã qui hoạch lại tên gọi các loại súng pháo và cối. Như pháo Thần Long sẽ được qui đổi thành TL-105, TL-130 hoặc TL-155. Tùy theo kích cỡ đạn và phiên bản sẽ có những tên gọi khác nhau. Còn về súng cối Lạc Thần cũng tương tự như vậy LT-30, LT-45, LT-70.
Trong chiến dịch kiểm soát Quần Đảo Tranhws lần này, Quân đội Hoàng Gia Đại Việt chỉ mang đến các khẩu pháo TL-105 và một số ít TL-130. Cối LT-30 và LT-45 cũng được mang theo sử dụng. Được một tiểu đoàn Pháo Binh vận hành sử dụng. Đáng tiếc trong chiến dịch lần này không hề có những chiếc xe tăng của q·uân đ·ội Hoàng Gia tham chiến.
Nếu có thì đã không sợ bị bọn kỵ binh của tên Zlatan này rồi. Dù sao, sự chênh lệch quân số vẫn còn khá đáng kể, Lê Phụng Hiểu cũng không muốn quân ta bị đột kích khi chân ướt chân ráo bước chân lên bờ biển của Quần Đảo Trắng. Với lại, triết lý chiến dịch này của Huỳnh Minh đã nói rất rõ. Tính mạng quân lính là trên hết, đánh chắc, tiến chắc.
Thấy rõ thì mới đánh, mơ hồ lập lững phải tìm hiểu cho rõ ràng, tránh những sai lầm trong chiến dịch ảnh hưởng đến toàn cục. Cứu người được thì tốt, nhưng với điều kiện quân ta phải kiểm soát được lượng người đó. Không chấp nhận tù binh, Đại Việt không có dư gạo để nuôi cái đám ưa thích b·ạo l·ực ăn thịt người. Cho nên, bước tiến của quân Việt nếu so sánh với số lượng khí tài hiện tại quả thực là rất chậm chạp.
Lê Phụng Hiểu đã phải mất một tuần thiết lập các tiền đồn trên các Đảo lớn nhỏ xung quanh, đồng thời trong lúc đó lại phái trực thăng Rog313 quan sát sự bố trí lực lượng của q·uân đ·ội Liên Bang, cũng như thăm dò sự phản kháng của bọn chúng. Kết quả thu được là chiến dịch đổ bộ lên Quần Đảo Trắng vô cùng thuận lợi, không có một ai hy sinh, chỉ có hai người b·ị t·hương do trong quá trình vận chuyển v·ũ k·hí không may té ngã mà thôi.
Một đêm không có gì xảy ra, quân Việt ổn định lại các công sự, khí tài, cũng như thiết lập vành đai chiến lược. Ngăn chặn mọi hướng t·ấn c·ông từ q·uân đ·ội Liên Bang, các tốp lính sẽ được thay phiên nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai bận rộn. Còn cả một thành phố đang đợi chinh phục.
Trái ngược với sự thảnh thơi của quân Việt do Lê Phụng Hiểu lãnh đạo. Tên Zlatan buộc phải chỉ huy cả một thành phố sao đợt n·ém b·om, khiến thành phố tan hoang không khác nào bãi chiến trường, mà đều kỳ lạ đó là không hề có dấu vết nào của sự sụp đổ, mà đơn giản hơn đó là sự tàn phá.
Phải là tàn phá một cách triệt để, hiện tại chỉ còn là một nền đất trống, nhưng ngày hôm qua nơi đây lại là một cái biệt phủ to lớn cao đến hàng chục mét, kết cấu vô cùng kiên cố giờ chỉ còn là trơ trọi. Một đêm mất ngủ để thu gom tàn cuộc, cái quan trọng nhất chính là đồ ăn, là lương thực cất giấu trong nhà kho nơi thành chủ đã bốc hơi mất, để lại nơi đây gần cả mấy triệu người lây lất.
Nền kinh tế chủ yếu đó là c·ướp phá từ hải tặc, và mua bán trao đổi với bên ngoài. Thêm nữa là nguồn cung cấp hải sản từ biển. Nhưng kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, không có một người nào dám ra biển bắt cá nếu như hắn sợ đói hơn là s·ợ c·hết. Tình hình lương thực ngày càng cấp bách, khi quân Việt không t·ấn c·ông những ngày tiếp theo, mà là vây ráp. Buộc Zlatan phải tìm một trường hợp thay thế cho tình thế lương thực hiện tại, đó chính là nô lệ.
Phải rồi, hai mươi ngàn nô lệ loài người, đây không phải là khối thịt di dộng hay sao. Mệnh lệnh được đưa ra, mỗi ngày có hơn trăm người phải bị hành quyết. Còn gì đau đớn hơn, chính mình phải ra tay g·iết hại đồng loại. Rồi từ đó làm sạch, cắt khúc, nấu lên những món ăn phục vụ cho cái đám quái vật tự cho mình là thượng đẳng.
Tình thế lương thực được giải quyết, Zlatan bắt đầu vạch ra kế hoạch phản kích. Quân Liên Bang đã tụ họp lại thành một khối thống nhất, nếu như lúc trước còn chia rẽ kẻ này người kia chỉ huy. Thì bây giờ, toàn bộ quyền hành quyết định được dồn vào tay Zalatan. Cho nên, quân số từ các toán binh thất lạc sau ba ngày cũng đã quay về được khu vực tập kết.
Lúc này q·uân đ·ội Liên Bang sau khi sát nhập các toán binh khác nhau, quân số cũng đã lên đến sáu mươi lăm ngàn quân. Một con số khổng lồ cho một diện tích nhỏ với hai mươi cây số vuông.
Tình hình bắt đầu ổn định, theo một triết lý tiến chắc đánh chắc. Với lại theo học thuyết quân sự của Đại Việt đó là lợi dụng tối đa ưu thế về hoả lực, làm mềm chiến trường bằng các đợt pháo kích, giữa các tiểu đoàn phối hợp với nhau một cách triệt để nhằm tạo ra lợi thế cho quân ta. Bộ binh chỉ mang tính giải quyết và c·hiếm đ·óng, chứ không phải là mục tiêu t·ấn c·ông chính. Cơ giới và không quân sẽ là công việc hổ trợ cho Bộ Binh lục quân.
Vì vậy, sau khi mọi công tác tháo dỡ và vận chuyển v·ũ k·hí từ tàu vận tải xuống bờ biển, quân Việt đã hoàn toàn làm chủ phòng tuyến của mình. Nhận được tin tức quân Thằn Lằn có động tĩnh, quân Việt bắt đầu xây dựng tuyền phòng ngự quân sự, bãi cọc và hàng rào gỗ được xây dựng để ngăn chặn bước tiến quân của bọn Kỵ Binh đông đảo.
Mặc dù sở hữu v·ũ k·hí mạnh mẽ nhưng mà trước số lượng hàng chục ngàn tên Thằn Lằn to lớn, cưỡi trên lưng những con khủng long to cao từ hai đến ba mét. Thì cũng giống như muỗi đốt inox, sức người không thể cứng đối cứng được. Sáng sớm, hàng chục ngàn quân lính Liên Bang tư trang sẵn sàng, giáo trụ sáng beng, thú cưỡi toạ kỳ tập hợp đông đảo trước cổng thành, dựng lên một đài tế rộng hàng chục mét vuông.
Bên dưới là đám binh sĩ lâm lâm v·ũ k·hí trên tay, những con khủng long tyrannosaurus thú cưỡi to lớn cao đến bốn mét, gương mặt dữ tợn, với hàm răng nhọn sắc bén. Bên trên tế đàn có hơn ba trăm con người lọt trâng như nhộng, tay bị trói ngược ra phía sau trong tư thế quỳ gối xuống.
Tên Zlatan thân bận một bộ trường sam màu đỏ thẫm, tượng trưng cho cấp bặc chỉ huy của mình. Bên ngoài là bộ giáp toàn thân sáng chói, hong treo một thanh đại đao to lớn, tư thế hiên ngang bệ vệ bước lên đài tế. Gắn gượng một hơi bình tĩnh, bên dưới là tiếng hô hào theo nhịp bước chân vang dội cả một vùng trời.
- HÔH .. HÔH, HÔH.. HÔH..
Ra dấu hiệu cho đám binh lính yên lặng, Zlatan bắt đầu cất tiếng hét chối tay, một tiếng gầm rống đặc trưng của loài rồng thượng cổ khiến đám binh lính bên dưới sôi trào bên dưới im lặng lắng nghe tên Zlatan này phát biểu cho một sự việc trọng đại.