Đại Viên Vương

Chương 98: Phượng sồ





Một cơn lốc xoáy như không gian sụp đổ chợt hình thành, năm đạo chỉ phong của Chi Lâu Già đều bị cuốn mất tích. Chiêu số quỷ dị như thế đã khiến cho vị hộ pháp thần tướng này cũng có chút không chịu đựng nổi. Hắn chỉ có thể dùng hai tay đấm ra một quyền, tạo ra lực phản chấn để thoát thân khỏi lực hút của vùng lốc xoáy.




Nho sinh trung niên khua múa hai tay, lại hét lên:" Thập oan kiếm khốc trường thành!"




Một tiếng kiếm rít gào cực kỳ thê lương chói tai vang tận mây xanh, Chi Lâu Già không đề phòng đối thủ còn có kì chiêu như thế, bị ma âm xoáy vào đầu óc hét to một tiếng đau đớn, đảo người thối lui về phía sau hơn mười trượng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kì chiêu âm công này.




" Phật Nhi bổng đánh từ sau lưng! Đến lượt ta đánh ngươi!"





Vương Phật Nhi đã sớm chuẩn bị xuất thủ, lúc này, vận chân khí toàn lực bảo vệ màng nhĩ, thi triển Đại na di niệm pháp điều khiển Kim Lân mộc đánh một bổng trúng vào sau gáy của nho sinh trung niên, rốt cục cũng được như ý nguyện đánh gục cái tên khó nhằn này.




Mất đi sức khống chế của nho sinh trung niên, thanh Thập Oan kiếm lập tức dừng lại trên không trung một chút, sau đó đâm sột một tiếng vào trong lòng đất, hiển nhiên là cướp đường chạy trước. Linh Sơn và nhóm tám Đại trưởng lão, cùng tam đại tướng quân của Hỏa Viên quân đều bị nho sinh cổ quái này dùng hết chiêu số này đến chiêu số khác làm cho hoa mắt sững sờ, giờ thấy rốt cục người này cũng bị khống chế thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.




Vương Phật Nhi khoát tay lệnh cho Chi Lâu Già biến đi, sải bước tiến lên, cung tay điểm vào thân thể tên nho sinh trung niên này, trước tiên là phong bế khí mạch toàn thân hắn, sau đó mới giải khai cấm chế đầu óc, cứu hắn tỉnh lại.




" Vị tiên sinh này, quý danh là gì? Tại hạ Vương Phật Nhi, mới nhậm chức chủ trì Đại Lôi Âm tự!"






Nho sinh trung niên sau khi được cứu tỉnh, hai mắt nhìn thẳng, miệng nồng nặc mùi rượu, nói giọng yếu ớt:" Ngươi muốn làm cái gì nữa chứ? Hoàng Phong trại là sản nghiệp của ta, ngươi cưỡng chiếm rồi thì thôi, chẳng lẽ còn muốn bắt ta đem bán nữa sao? Ta không đáng tiền đâu."




Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:" Nghe nói ngươi cũng có vài ngày làm quân sư?"




Tựa hồ cảm thấy Vương Phật Nhi sẽ không làm hại hắn, nho sinh trung niên nhất thời phấn khởi tinh thần, miệng nói lưu loát:" Tại hạ xuất sư từ Nho môn đại tông sư Ngũ Liễu tiên sinh, cuộc đời lập chí giúp minh chủ thiên hạ quét sạch loạn lạc, tạo thành sự nghiệp để đời. Ta đọc sách bách gia chư tử, binh thư chiến sách, rất tâm đắc đối với việc bài binh bố trận, cai trị đất nước......"




Vương Phật Nhi chưa từng gặp qua người nào huênh hoang đến như thế, chờ đến khi hắn nói văng cả nước miếng, lặp đi lặp lại thì mới cười hì hì bảo:" Tại hạ có thành tâm muốn mời tiên sinh giúp ta dẹp yên Đại Lôi Âm tự. Chẳng biết ý ngài thế nào?"




Nho sinh trung niên không nghĩ rằng Vương Phật Nhi bỗng nhiên có đề nghị này, chép chép miệng, đáp ứng luôn:" Thế cũng được. Ta đã lâu không lừa gạt ai rồi...... Ấy chết, là ta nói đã lâu chưa từng có ai nhận thức được rằng ta là một viên ngọc quý, không có được nhãn lực giống như ngươi, tuổi còn nhỏ tiền đồ tất nhiên không thể hạn lượng. Không phải là làm hòa thượng sao, ta cũng quy y."





" Thập oan kiếm tuyết tháng sáu!"




Những lời này vừa hô lên, không nói Vương Phật Nhi, mà cả đám tám Đại trưởng lão cùng tam đại tướng Hỏa Viên quân đứng xem náo nhiệt đều giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau hơn mười bước.





Thanh phi kiếm kia lại theo tiếng hô chẳng biết từ nơi nào bay ra, quanh quẩn một vòng trên đầu nho sinh trung niên, cắt đứt hết những tóc tai bù xù, nhanh chóng tạo thành một cái đầu trọc bóng loáng.




Vương Phật Nhi nhịn cười, nhỏ giọng hỏi:" Tại hạ còn chưa biết quý danh của tiên sinh, sau này sẽ xưng hô như thế nào?"




Nho sinh trung niên sảng khoái vạn phần đích nói:" Ngươi sau này có thể gọi ta bằng đạo hiệu. Đạo hiệu này ta chưa bao giờ nói cho người khác biết. Kẻ hèn tự xưng là Thiên hạ đệ nhất quân sư Phượng Sồ!"




Vương Phật Nhi không thể kìm được một ngụm nước miếng, toàn bộ phun trúng vào trên cái đầu trọc bóng loáng của vị Tiên sinh " Phượng Sồ" này.




" Bách tử sơn có Thanh Hạc hót, Phượng bay ra là phượng hoàng gáy! Trong số bảy đại quân sư trên thiên hạ hiện nay thì chỉ có ta mới có thể so sánh cùng Thanh Hạc, năm người khác cũng còn kém một bậc!"




Yến Xích Mi cũng phun nước miếng, sau mới đến sau lưng Vương Phật Nhi ôm quyền nói:" Thanh Hạc chính là quân sư dưới trướng Lí Dược Sư. Binh pháp của Lí Dược Sư danh chấn thiên hạ, tục truyền có một nửa là công lao của vị Thanh Hạc quân sư này. Vị Phượng Sồ tiên sinh này thật sự không so sánh được!" Truyện "Đại Viên Vương "




Nho sinh trung niên đỏ mặt lên, khí huyệt của hắn đã bị Vương Phật Nhi chế trụ, tạm thời không thể động đậy, nhưng vẫn trợn mắt nhìn Yến Xích Mi, miệng lẩm bẩm khiến cho thanh Thập Oan kiếm hơi rung động, ngược lại dọa cho viên mãnh tướng vô cùng hung hãn Yến Xích Mi này không dám tiếp tục vạch trần những yếu kém của hắn. Truyện "Đại Viên Vương "





" Nếu đơn đả độc đấu thì ta cũng không sợ người này, nhưng thanh phi kiếm cổ quái này thật sự rất tà môn." Yến Xích Mi nghĩ như vậy, trong lòng có chút xem thường đối với việc Vương Phật Nhi đột nhiên nổi hứng thu nhận nho sinh trung niên này làm quân sư, nhưng cũng chẳng muốn nói tiếp.




Theo quan điểm của Yến Xích Mi, vị nho sinh trung niên hôm nay đột nhiên lấy đạo hiệu " Phượng Sồ" này, nếu không phải từng một lần gặp vận chó cắn, đánh bại quân đội của cả Hoang Mộc Đại tướng và Tây Kì tiết độ sứ Cơ Huyễn thì chỉ sợ tư cách nhận cái danh hiệu quân sư này cũng không có, chứ đừng nói đến việc chỉ huy mấy vạn đại quân.




" Rời khỏi Hỏa Viên Đại tướng, không ngờ lại xảy ra như thế này. Mới một việc đã tức đến hộc máu. Tâm địa ác độc tùy tiện bắt người nhảy vào lửa. Nêu mỗi ngày đều phải đối mặt với một tên như thế này thì cũng coi như là gặp vận đen đủi, thật sự không phải là dễ dàng."




Yến Xích Mi cùng hai tướng lãnh Hỏa Viên quân khác thối lui sang một bên. Bọn họ đã quyết định chủ ý là vào thời điểm tiến công Đại Lôi Âm tự sẽ tự mình hành động, tuyệt đối không cho Vương Phật Nhi nhúng tay chỉ huy năm vạn thi binh của bọn họ. Truyện "Đại Viên Vương "




Phượng Sồ tiên sinh rất không có khí phách, một chiêu đã đầu hàng gia nhập dưới trướng Vương Phật Nhi, sau đó còn hỏi bộ hạ của hắn bây giờ muốn như thế nào. Vương Phật Nhi kể lại chuyện tấn công Hoàng Phong trại, đánh thắng không đổ máu như thế nào, khiến cho Phượng Sồ có vẻ thật sự yên tâm, còn lập lời thề trung thành, cam đoan:" Tại hạ có thể đi khuyên bảo những huynh đệ trong trại còn chưa chịu hàng phục, cam đoan những người này sẽ hết sức phấn khởi gia nhập dưới trướng ngài tìm kiếm cuộc sống thiên đường ở Linh Cữu sơn!"




Vương Phật Nhi nghe thấy mấy chữ mấu chốt là cuộc sống thiên đường, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:" Đám dân chúng bị ta lừa gạt, cuối cùng còn không biết sẽ thế nào. Tuy nhiên ta nhất định phải sớm giải quyết vấn đề khó khăn này, bằng không sau khi chiếm cứ Đại Lôi Âm tự, không có đám người có thể cày cấy, xây nhà nuôi gia súc này thì năm trăm hòa thượng cũng sẽ chết đói mất. Dân chúng coi việc ăn ở là hàng đầu, hòa thượng cũng không thể ăn khói hương mà sống."




Hắn nảy ra ý muốn thu phục Phượng Sồ, chủ yếu là bởi vì hắn chính là Đại trại chủ của Hoàng Phong trại. Có nho sinh trung niên này gia nhập thì có thể dễ dàng khống chế đám cường đạo này. Hơn nữa kia hai gã Nhị trại chủ, Tam trại chủ đều có tu vi võ công thuộc lọai đẳng cấp. Loại người đắc lực có khả năng này, có thể nhận thêm được bất kỳ một ai cũng đều tốt.