Đại Viên Vương

Chương 95: Vô âm thiền lôi, dọa sơn tặc khiếp





" Thật là khỏe mạnh! Trong bảy trăm người, ít nhất có một nửa là người khỏe mạnh. Lần này phát tài rồi!"




Có cao thủ đẳng cấp như tám Đại trưởng lão của Lạn Đà tự này tọa trấn, lại có hơn hai trăm tăng binh khỏe mạnh tinh thông võ nghệ nên không đến nửa canh giờ, Hoàng Phong trại đã sụp đổ tan tành, một người cũng không chạy thoát. Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi khoa tay múa chân trong lòng mừng rỡ." Có thêm đám cường đạo này, số người mà ta thống lĩnh đã quá ba nghìn rồi! Đã có thể thành lập một thôn xóm khổng lồ." Chiếm được cái sơn trại này, binh lực hắn có thể dùng đã tăng lên gấp đôi. Đối với hành động đánh chiếm Đại Lôi Âm tự lại tăng thêm một phần chắc chắn. Truyện "Đại Viên Vương "





" Các huynh đệ Hoàng Phong trại! Các ngươi bây giờ có ba lựa chọn. Một là hôm nay quy y xuất gia, bái lạy môn hạ của ta làm hòa thượng, hai là tiếp tục làm cường đạo, theo tính chất công việc thì ta sẽ chém chết hết. Nếu không nguyện ý với hai lựa chọn trên thì có thể lựa chọn cùng mấy Đại hòa thượng này quyết đấu để rồi bị chém thành từng mảnh!"




Vương Phật Nhi liếc mắt một cái, Phật Đà Cái bất đắc dĩ đành phải hét lớn một tiếng, vận dụng Vô Âm thiền lôi niệm pháp, mười ngón chuyển động như múa, mỗi ngón điểm về một hướng, chỗ bị đánh trúng vô thanh vô tức lõm hẳn xuống, dù là cứng rắn như đá tảng, gỗ, đao thương hay đồ vật kim loại cũng không ngoại lệ, đã bị Phật Đà Cái dùng Lăng không chỉ bắn vào thì đều nát thành cát bụi.




Bị lực lượng như thế dọa chết khiếp, mỗi tên sơn tặc Hoàng Phong trại mặt vàng như nghệ. Bọn chúng lại thấy Nhị trại chủ của mình bị người bắt như bắt một con gà, Đại trại chủ lại vắng mặt không có trong trại, không một ai có chủ kiến, mười người thì đến tám chín kẻ có nguyện ý hàng phục. Còn lại mấy tên ngoan cố thì Vương Phật Nhi cũng không thèm đếm hai đếm ba gì, trước hết ném tất cả ra đằng sau trại.




" Đêm nay chúng ta hãy nghỉ lại Hoàng Phong trại, ngày mai tiếp tục khởi hành về phía nam!"




Vương Phật Nhi nói xong là có người xuống núi báo cho những tăng binh, thôn dân đang chờ ở dưới chân núi.




Hoàng Phong trại có diện tích không lớn, phòng xá cũng khá thô sơ. Hơn ba nghìn người ở thì cũng có chút chật chội, may mà những thôn dân này chịu đựng gian khổ đã quen, cũng không ai oán giận.




Vương Phật Nhi và tám Đại trưởng lão vẫn nghỉ trong tinh đồng chiến xa như trước. Hắn mang hai tên Đại trại chủ lên chiến xa, chuẩn bị thẩm vấn kỹ lưỡng một hồi. Mặc dù lần này là tấn công chiếm Hoàng Phong trại, nhưng bởi vì thực lực song phương chênh lệch quá lớn, chiến đấu thật là thoải mái. Nhưng vì không gặp được người mà tam trại chủ khoe khoang thập phần cao siêu là Đại trại chủ, Vương Phật Nhi trong lòng cuối cùng vẫn cảm giác có chút không ổn.




Sau khi Nhị trại chủ được cứu tỉnh lại, nhìn thấy Đàm Quang liền ngoạc miệng mắng chửi, cứ ngàn tặc trọc, vạn con lừa trọc mà chửi rủa không ngớt. Tam trại chủ đã một lần bị Vương Phật Nhi làm cho thê thảm, có vẻ biết điều hơn, nhưng ánh mắt cũng không được lương thiện cho lắm.




Đàm Quang là người tu dưỡng khá tốt, nhưng Linh Sơn thì tính tình lại rất nóng, bị Nhị trại chủ chửi mắng đã điên tiết lên rồi, không đợi Vương Phật Nhi mở miệng thẩm vấn, đưa tay phất ra một trảo, điểm vào mấy chỗ khí huyệt trên thân khiến cho tên đại hán râu quai nón này tức thì rú lên thê thảm như một con quạ.





Tên Tam trại chủ còn có vài phần nghĩa khí, nghe thấy lão Nhị của mình kêu la bi thảm, vội vàng hướng Vương Phật Nhi cầu xin tha thứ." Nhị ca của ta tính tình hơi kém, hãy để cho ta khuyên nhủ hắn không văng ra những lời thô tục nữa. Xin các vị Phật gia giơ cao đánh khẽ!"




Linh Sơn cả giận nói:" Mấy tên sơn tặc này thì cứ giết hết cả đi là đúng rồi, hỏi cái gì mà hỏi!" Hắn tung chưởng đánh ra, dĩ nhiên là muốn đập chết cả hai người. Vương Phật Nhi quát to một tiếng:" Hộ pháp thần tướng đâu?" Chi Lâu Già, Phật Đà Bạt La từ trong hư không hiện thân, bốn chưởng giao kích, cương ngạnh chặn đứng chưởng lực của Linh Sơn.





Trông thấy hai đại hộ pháp thần tướng, Linh Sơn thốt lên một tiếng phiền muộn, không xuất thủ nữa.




Vương Phật Nhi đưa tay khai giải cấm chế trên thân Nhị trại chủ, cũng không còn tâm tình tra hỏi nữa, vung tay vận dụng Đại na di niệm pháp ném ra ngoài xe, lệnh cho vũ tăng trói chặt lại rồi dẫn về phía đằng sau trại.




Hắn hầm hừ nói:" Hiển nhiên là Linh Sơn trưởng lão muốn tìm nơi phát tiết. Đêm nay ngươi phải canh gác. Nghe nói Hoàng Phong trại còn có một vị Đại trại chủ, công phu thập phần cao thâm, Ngươi không được lơ là, đừng để cho người này trở về đánh lén chúng ta."




Linh Sơn hít mạnh một hơi, nhảy vọt ra khỏi tinh đồng chiến xa, hét lớn:" Chỉ mong thằng ranh con kia đêm nay trở về, ta sẽ khiến cho hắn hối hận đời này đã làm sơn tặc!"




Vương Phật Nhi nhún vai, cứ ngồi yên như cũ.




Thức hải, một vùng chỉ có mây xám cuồn cuộn, đã dần dần có chút ít sinh khí. Cưu Ma La Cấp Đa hóa thân, Đại Nhật kinh hóa thành một vầng sáng kì lạ như mặt trời đỏ chói, cùng với bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh biến thành thái cổ cự viên, tất cả đều có hình ảnh ngày càng thêm rõ ràng. Cự viên gần đây một hỏi một đáp cùng Vương Phật Nhi, đã trở nên ngày càng thêm có nhân tính. Vị bạch y nam tử cùng đi với thái cổ cự viên vẫn lúc ẩn lúc hiện, Vương Phật Nhi không sao gặp được. Trước kia hắn có sao chép thêm hai loại kinh thư nằm xen lẫn ở giữa bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh, đến giờ vẫn còn chưa thăm dò xem thế nào.





Đại Nhật kinh vốn là bộ kinh kì ảo của Phật môn về tu luyện tích tụ chân khí, niệm lực. Tu vi chân khí, niệm lực của bản thân Vương Phật Nhi đã đạt tới ngũ phẩm, bắt tay vào làm thì tự nhiên khá thoải mái. Đại Nhật kinh ngọn nguồn đa dạng, rất nhiều cách tu luyện và thành tựu cuối cùng cũng hoàn toàn bất đồng. Vương Phật Nhi suy tư thật lâu rồi mới quyết định con đường tu luyện tiếp theo. Hắn lựa chọn chính là nguyên bản chính tông nhất, do Đại Nhật Như Lai truyền lại. Nguyên nhân chỉ là trong số những người tu luyện Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến thì vị thủy tổ sư này tự nhiên có tu vi cao nhất nên lấy bản gốc của người nhất định có thể đạt tới thành tựu cực đỉnh.




Vương Phật Nhi bắt tay vào tu luyện, không dám theo đuổi tốc độ, hoàn toàn phân tích những vấn đề gặp phải rồi tu hành đích từng bước một, cũng khá vững tâm.




Linh Sơn ra khỏi tinh đồng chiến xa, trong lòng tức giận bất bình. Vị trí chủ trì Đại Lôi Âm tự vốn là vật trong tay hắn, nhưng lại không hiểu tại sao năm đại thủ tọa sau khi thương lượng lại quyết định giao cho Vương Phật Nhi nắm giữ. Hơn nữa Nhất Tú thiền sư của Đại Tự Tại viện lần này còn chỉ định cho hắn đi theo Vương Phật Nhi, khiến hắn càng không cam lòng. Linh Sơn từ bé đã đi theo bên người Nhất Tú thiền sư, cực kỳ tôn sùng đối với vị sư tôn này, không dám phản đối quyết định Nhất Tú thiền sư. Ban đầu hắn cứ nghĩ Vương Phật Nhi bất quá chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi, có thể có được thủ đoạn gì chứ, nhưng sau vài lần xung đột, bị hai đại hộ pháp thần tướng cả Vương Phật Nhi đánh nên có chút cáu giận.




Nhiều oán giận như vậy tích tụ lại, Linh Sơn chỉ hy vọng có thể có ai đó đi ra để cho hắn đánh đập tàn nhẫn một trận thì mới có thể giải tỏa được ưu phiền. Truyện "Đại Viên Vương "




Hắn đi chung quanh Hoàng Phong trại một vòng, tìm được một gốc cây cổ thụ, dùng khinh công nhảy lên, ngồi xuống trên một cành cây to, đem linh thức phát tán ra, bao phủ toàn bộ các phương vị trong trại.




Sau khi hoàn thành một vòng lưu chuyển Đại Nhật kinh tâm pháp, Vương Phật Nhi chậm rãi rời khỏi thức hải, đột nhiên linh giác máy động, lặng lẽ ra khỏi tinh đồng chiến xa. Hắn ngẩng đầu trông thấy Linh Sơn lão tăng, mỉm cười, nhẹ nhàng nói:" Vu Đạo Toại, ngươi có thể cảm giác được gì không?"




Vu Đạo Toại ở bên trong Thiên Xà trượng, phát ra một phần linh thức truyền vào trong lòng Vương Phật Nhi, nói:" Ở ngoài ba dặm có địch nhân xâm nhập, từ tiếng bước chân mà phán đoán, chỉ có tu vi ngũ phẩm!"