Đại Viên Vương

Chương 70: Ma phật đà thập biến





Cưu Ma La Cấp Đa khi đem hai bộ kinh thư khắc vào thức hải của Vương Phật Nhi vẫn chưa tiến hành xem xét cẩn thận. Vương Phật Nhi cũng không biết mấy bộ kinh văn này sẽ có biến hóa gì. Bản sao quyển kinh thư có chú giải của Tốn Ngột Quỳnh có thể hóa thành Thái cổ Cự viên thật sự là vượt quá những phạm trù bình thường, đáng tiếc Vương Phật Nhi cũng không hiểu nổi. Truyện "Đại Viên Vương "




" Uhm, lúc trước chép thêm hai phần khẩu quyết tâm pháp thì cũng không xem kỹ. Phần trước loạn xì ngầu cũng không đáng xem, phần tâm pháp phía sau mới coi là có giá trị."




Vương Phật Nhi phân giải Cự viên, một lần nữa hóa thành kinh văn, xem tỉ mỉ phần phía sau, rốt cục tìm được điều gì đó có ích. Sở học ban đầu của vị tiền bối này hết sức hỗn tạp, ghi lại khẩu quyết tâm pháp của hơn mười môn. Về sau tu vi dần dần lên cao mới bắt đầu đem sở học hỗn tạp quy nạp lại thành mười chiêu biến hóa.




Chiêu thứ nhất khởi đầu có tên là Ngũ hành thần biến, tâm pháp tinh kì ảo diệu, Vương Phật Nhi vừa thấy được đã không thể tự chủ mà tiến hành tu luyện. Trong trạng thái nguyên thần hắn tu luyện Ngũ hành thần biến tuyệt nhiên không hề tốn chút sức lực nào. Nghiên cứu đế tận nửa đêm thì hắn mới tỉnh ngộ: "Ta thật sự là ngốc quá, tu luyện Ngũ hành thần biến mà không có nhục thể thì làm sao có thể khiến cho thân hóa ngũ hành? Tu luyện trong thức hải chỉ là phí công."





Nghĩ tới đây, Vương Phật Nhi lập tức rời khỏi thức hải, mặc dù hắn không thể tìm được biện pháp phát động Đại Nhật hỏa diễm đao đến uy lực cực mạnh nhưng cũng cảm giác có thu hoạch không nhỏ.




Một đêm khổ tu, giờ ngày đã sáng. Hắn đang nghĩ xem có nên ra cửa hay không chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, Hộ pháp thần tướng Đà Đa Già bưng một cái mâm bày một bát cơm trắng, hai đĩa thức ăn xuyên qua cửa tiến vào. Sau khi hành lễ với hắn liền lặng lẽ rời khỏi.




" Hộ pháp thần tướng này của sư phụ phục vụ đúng thật là chu đáo. Lần sau phải hỏi sư phụ xem cuối cùng phải có loại tư cách gì thì mới có thể thỉnh cầu được sự đãi ngộ của hộ pháp thần tướng. Ta cũng kiếm vài người tới phục vụ!"




Thản nhiên ăn đến no bụng, Vương Phật Nhi rời khỏi thiền phòng, phát hiện rằng Cưu Ma La Cấp Đa đã đi nơi nào chẳng biết.




" Vốn đã quen cả đêm lên mạng rồi đánh thẳng một giấc đến hai giờ chiều, bây giờ buổi tối chẳng có cái gì giải trí, buổi sáng sinh ra lười nhác, ta lại không biết tìm chỗ nào mà ngủ. Những ngày khổ cực này đến khi nào thì mới hết!"




Thuận bước ly khai Nhật Luân điện, Vương Phật Nhi nghĩ đến việc bản thân mình tới nơi này xem như cũng lâu rồi, những ngày qua thật sự là cuộc sống lang bạt kỳ hồ. Tại Dương Cốc thì tất cả mọi người đều nghèo khó, có một cái giường để ngủ đã là sự hưởng thụ. Tại Linh Châu đang dưỡng binh, kiếm được đống cỏ khô cũng rất khó. Hoàng Châu thì chỉ ngủ được hai ngày trong khách điếm, thời điểm làm con rể nhà người ở Đế đô thì còn có giường trong thư phòng mà ngủ.




Không nghĩ rằng đến Lạn Đà tự thì chỗ ngủ duy nhất chỉ có một tấm bồ đoàn, thức ăn thì ít ỏi thê thảm.




" Ta phải xuống núi mua một ít đồ dùng hằng ngày, sẽ còn phải sống vài năm ở đây, chung quy sẽ thành cái dạng gì chứ?" Trong lòng đã quyết định, Vương Phật Nhi lập tức đi thẳng xuống núi. Dưới chân Chỉ Không sơn có một tòa thành nhỏ, các loại mua bán sinh ý rất tấp nập.




Vương Phật Nhi lén đi ra nên không dám ở lâu, mua một bộ đệm chăn, một chiếc giường trúc nhẹ nhàng tiện lợi, đang nghĩ xem từ chỗ mua bán bên ngoài trở về thế nào thì đột nhiên nghe trên con đường duy nhất của tòa thành nhỏ này truyền đến tiếng dị thú rít gào từng hồi.




"Ủa, nơi này mà cũng có người bán Phong trấn sao?"





Vương Phật Nhi nhìn theo hướng tiếng kêu, một dị thú đầu giống như một con chó lớn, toàn thân trắng như tuyết, chẳng biết sao lại phát khùng, đang gầm ghè với một con Xích Diễm long thú. Bên cạnh có mấy gã kiện phó đang dùng dây sắt cố sức lôi kéo, muốn tách hai con dị thú hung hãn này ra. Truyện "Đại Viên Vương "




( Bách khoa toàn thư, chương về kỵ thú) có chép rằng, vùng biển cực bắc của Trung thổ có hai núi tuyết, sản sinh ra dị thú có tên là Linh Ngao toàn thân lông trắng như tuyết, tính hung hãn dũng mãnh trời sanh có thể cắn chết hổ báo, tốc độ cực nhanh, là một trong những thiên tuấn. Bốn chân phát ra khí băng tuyết sương lạnh có thể làm cho mặt nước trong nháy mắt kết băng, chạy trốn nhanh như bay ở hai vùng biển, rất khó bắt được.




Xích Diễm long thú cũng là thiên tuấn dị thú, lại có thuộc tính Hỏa hệ, chính là tương khắc của Linh Ngao. Hai con dị thú đều có sức mạnh vô cùng, vài tên kiện phó kia mặc dù có tu vi không tầm thường nhưng lại làm cho hai con dị thú phát khùng lồng lên giật đứt dây buộc dưới chân.




"Đồ tốt đây. Ở các chợ tại đế đô, ta chưa từng thấy có bán kỵ thú cấp bậc thiên tuấn cấp, nơi này bỗng nhiên lại có hai con, chẳng biết chủ nhân chúng nó chạy đi đâu mà không xuất hiện, đến khi hai con cắn xé lẫn nhau thì sẽ làm người khác bị thương mất."




Hai con dị thú đều mang trên thân những vật dụng hoa mỹ dị thường, hiển nhiên chủ nhân đều có thân phận không bình thường. Vương Phật Nhi không thừa hơi đi làm chuyện tốt, xem náo nhiệt một lúc, đang muốn xoay người bỏ đi thì con Linh Ngao chẳng biết làm sao lại vùng vẫy thoát khỏi dây xích, xông về phía Xích Diễm long thú.




Con Xích Diễm long thú cũng không cam chịu yếu thế, cũng đột nhiên phát lực vùng thoát khỏi tên kiện phó đang áp chế nó, cùng Linh Ngao cắn xé lẫn nhau. Hai con cự thú cứ thế lao vào nhau, lăn lộn mấy vòng thì bỗng đến gần chỗ Vương Phật Nhi.




" Không xong rồi, trong tay ta có giường và chăn đệm, nếu bị hỏa diễm bao quanh thân Xích Diễm long thú bén phải thì tất nhiên sẽ cháy sạch mất. Ta mà né tránh......"




Vương Phật Nhi công lực mới chỉ có thất phẩm, sau khi trở lại Lạn Đà tự, Thủy Hỏa Linh Lung tháp, Đống ma phù lại bị sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa thu hồi lại, khinh công còn lâu mới bằng hai con dị thú có tốc độ cực nhanh này.




Xích Diễm long thú đạp tung hai vó ra, đánh nhau với Linh Ngao. Mắt thấy bản thân sẽ gặp nạn, nhưng lại vô phương tránh né, Vương Phật Nhi trong lòng nảy sinh ý niệm độc ác, gầm lên một tiếng, trên thân hiện lên một vầng kình khí hắc sắc, hóa thành một tòa tháp lớn. Truyện "Đại Viên Vương "




Đó là bộ Ngũ đế long quyền dỏm mà hắn học được của Thái Tuyền Thương, có thể đột ngột kích thích tu vi tăng thêm hai cấp, phát động công lực ngũ phẩm.





Chấn động kêu ầm một tiếng, Vương Phật Nhi bị hai con dị thú đâm vào làm cho váng đầu hoa mắt, chân loạng choạng, bị đẩy bắn ra xa hơn mười thước. Cũng may là có kình khí tạo thành thiết tháp hộ thân, sức phòng ngự rất mạnh mới giúp hắn khỏi bị thương.




" Súc sinh của nhà ai? Sao không cai quản? Nếu không dắt đi, ta sẽ không khách khí đâu."




Vương Phật Nhi buông đồ đạc trong một tay xuống, toàn thân lóe lên ánh sáng màu xanh trong suốt, đang định dùng chiêu thức cực mạnh giết chết hai con dị thú, thì bỗng có hai tiếng quát, hai thân ảnh một trăng một vàng bay vọt lên trên không trung, rồi đáp xuống trên lưng hai con dị thú.




" Không đánh đau bọn chúng, chủ nhân sẽ không xuất hiện."




Nguy cơ đã trôi qua, Vương Phật Nhi tự nhiên tán đi kình khí Ngũ đế long quyền. Xuất hiện hai nữ nhân, tướng mạo đẹp vô cùng, một người mặc quần áo trắng như tuyết, sau lưng lại có một đôi cánh trắng muốt, còn hơn cả quần áo, thoạt nhìn thật là cổ quái.




Người kia thì mặc nhuyễn giáp, tựa hồ có pha thêm vàng, mặc dù chỉ có mầu vàng nhạt nhưng dưới ánh mặt trời vẫn phản xạ ánh sáng chói làm cho mắt phát hoa lên. Dĩ nhiên là cách ăn mặc của một nữ võ tướng.




Sau khi hai người này ghìm kỵ thú lại, không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn Vương Phật Nhi, nhưng thấy lứa tuổi của hắn thì lập tức thay đổi thành vẻ thân thiện.




"Làm tiểu hài tử nhiều khi cũng có lợi đó!"