Đại Viên Vương

Chương 65: Phân vân về nguồn gốc của đại nhật kinh





" Ài, làm sư phụ thế này đích thực không xứng, tại sao cái gì cũng không nói cho ta biết!" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Hôm nay, Vương Phật Nhi hỏi Cưu Ma La Cấp Đa, tam Tàng kinh của Đại Lạn Đà tự gồm Hải Bảo khố, Sắc Bảo khố, Tàng bảo khố nơi nào chứa nhiều kinh thư hay hơn, Cưu Ma La Cấp Đa chỉ cười mà không đáp. Đến khi hắn được tăng nhân chấp sự trong chùa dẫn tới nơi lựa chọn kinh thư thì đành phải tùy ý lựa chọn, đến Bảo sắc điện mà thoạt nhìn có hình dáng màu sắc cổ kính nhất.




Ba đại Tàng kinh này nếu không phải trưởng lão thủ tọa trong chùa thì căn bản không được tùy ý ra vào. Nếu Vương Phật Nhi không là đệ tử đích truyền của thủ tọa Nhật Luân điện thì cũng không có duyên được vào xem. Vị tăng nhân chấp sự đưa đến ngoài cửa điện rồi lập tức rời đi. Vương Phật Nhi cầm tín vật của thủ tọa Nhân Đà La nên mới được tăng lữ trông coi Sắc Bảo khố cho vào.




Sắc Bảo khố ở trong ba đại Tàng kinh là lâu năm nhất, kinh thư cất ở đây cũng cổ xưa nhất. Vương Phật Nhi tiến vào nơi đây, chiếu theo quy củ mang theo hai quyển sách chép kinh trắng và hai cây bút. Hắn có thể ở hết thời gian một tháng, thức ăn mỗi ngày sẽ có tăng nhân trông coi Sắc Bảo khố đưa tới.





" Quy củ dạy học của Lạn Đà tự thập phần cổ quái, thế nhưng phương thức này lại khá tiến bộ, để cho đệ tử tự do tuyển chọn khoa mục tu luyện."




Vừa tiến vào trong Bảo sắc điện, cửa lớn phía sau cũng đã đóng lại, tiếp đó trên đỉnh điện có ánh mặt trời chiếu xuống, Vương Phật Nhi chấp nhận trò chơi số mệnh, bắt đầu lục tìm kinh sách mà sẽ quyết định thành tựu cả đời của mình.




Trong Sắc bảo điện, giá sách cao năm trượng, dài vài trăm thước, tất cả có mười chín gian phòng, chứa đựng đến mấy ngàn vạn quyển kinh thư. Sở dĩ số lượng kinh thư ở đây nhiều như vậy, không thể không tính đến công lao mấy ngàn năm lịch sử của Lạn Đà tự và còn có một lý do trọng yếu chính là Lạn Đà tự có một điều lệ bất thành văn, mỗi đệ tử học nghệ đều chỉ có thể lĩnh hai bộ kinh thư trắng để sao chép phật pháp, võ công tâm đắc cho bản thân tu luyện sau này.




Mấy quyển kinh này thường thường phải lưu lại bên trong tự, bị thu hồi về tam đại Tàng kinh điện.




Lạn Đà tự có mấy vạn đệ tử, mỗi năm đều có mấy trăm quyển vũ kinh được sao chép lại, mặc dù trong đó có nhiều thứ trùng hợp, những chỗ độc đáo cực ít, nhưng số lượng lại càng lúc càng nhiều.




Liên tục lục bới trong năm giá sách, Vương Phật Nhi không hề tìm được một quyển vũ kinh nhất phẩm. Nhìn thấy có vài tiền bối của Lạn Đà tự với bút tích như gà bới, dùng từ ngữ không thông, ghi chép lại một số cách giải thích cá nhân không hề có giá trị, Vương Phật Nhi trong lòng vô cùng tức giận.




" Những người này ngay cả một chút trí tuệ cũng không có mà còn ngang nhiên ăn cắp ý của người khác. Ta lật giở tới ba mươi mốt bản giải thích của cá nhân về võ học, thấy giống nhau đến cả lỗi chính tả."




Thấy một buổi chiều đã qua mà bản thân mình còn chưa xem xong một phần mười của một phòng sách, Vương Phật Nhi mới tĩnh trí lại, hiểu vì sao Nhân Đà La lại nói " Có thể học được công phu cao thâm nhất của Lạn Đà tự hay không, còn phải xem vào nhãn quang và vận khí của bản thân ngươi."





Hắn ban đầu cho rằng bản thân mình chỉ muốn lựa chọn võ học nhất phẩm cũng sẽ không quá khó, làm sao mà biết được trong thư khố (kho sách) này sách kém cả đống, rác rưởi vô số, muốn tìm một quyển vũ kinh có thể coi lọt mắt thì thật sự là việc phải dựa vào nhân phẩm và vận khí.




" Thời gian một tháng sao có thể đủ dùng? Chỉ sợ một năm mà không có vận khí thì cũng không lần đến được Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến."




Nhìn ánh nắng đã ngả về tây, mọi thứ trong điện đã không thấy rõ, Vương Phật Nhi thở dài một hơi, tùy tiện tìm một góc tại bên trong phòng sách ngồi thiền, vận hành tâm pháp Thập Phương Đống ma đạo và chân quyết Vô Hạn Quang Minh hỏa hơn mười lần.




Đã nhận thức sâu sắc về thế cuộc loạn lạc, Vương Phật Nhi ngay cả nửa điểm cũng không dám buông lỏng đối với việc tu luyện võ công của bản thân mình.




Đợi ngày hôm sau, khi ánh mặt trời lại soi tỏ phòng sách trong Bảo sắc, Vương Phật Nhi đột nhiên hồi tưởng lại kinh nghiệm tìm kiếm tiểu thuyết online của mình," Có rồi! Lần sau ta trực tiếp mở trang cuối cùng, xem người viết sách có tu luyện đến công phu nhất phẩm hay không. Nếu không thì chẳng cần xem, nếu có thì trước hết lưu lại thành một đống ở bên cạnh, đến mấy ngày cuối cùng sẽ xem xét lại tỷ mỉ. Với tốc độ sao chép của ta, chỉ thời gian năm ngày là đủ để sao chép xong hai bộ vũ kinh rồi."




Xác định xong chủ ý, tốc độ tìm kiếm của Vương Phật Nhi quả nhiên nhanh hẳn lên.




Ngày hôm đó đã lục soát xong gian phòng sách đầu tiên.




Cuộc sống cực khổ đến mức nào thì cũng không cần miêu tả, Vương Phật Nhi vất vả mười sáu mười bảy ngày, rốt cục cũng hoàn thành "đại nghiệp" vô cùng gian khổ này, sơ tuyển được cả di sản của một số tiền bối có tu vi không đến đệ nhất phẩm. Với năm mươi tám bộ vũ kinh, cái làm hắn có chút hưng phấn chính là trong đó có hai mươi ba bộ của các cao tăng trước đây vốn tu luyện Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến, trong đó một bộ của một trong hai đại tôn giả sáng lập Lạn Đà tự là Hỏa thánh đích thân phê bút.




Vương Phật Nhi lập tức quyết định trước tiên sao chép bộ Đại Nhật kinh này, còn sau đó sẽ lại tiếp tục tìm kiếm quyển kinh thư về một môn khác. Vào thời điểm sao chép Đại Nhật Như Lai Gia Trì thần biến, hắn tràn ngập hưng phấn nhưng lại lập tức hóa thành phẫn nộ.





Trong hai mươi ba bộ vũ kinh này, có mười bảy bộ lại không phải của các cao tăng của Bạch Nguyệt yêu tộc, kinh mạch khí huyệt sử dụng khi tu luyện bất đồng với hắn nên không có giá trị tham khảo. Nhưng sáu bộ còn lại thì cũng không có quyển nào có nội dung giống nhau, bảo sao hắn lại không tức giận?




Bộ kinh thư của Hỏa thánh có uy lực nhất. Nhưng một bộ khác truyền lại từ thượng cổ, niên đại cổ xưa hơn rất nhiều, lại chính là nguyên bản sớm nhất. Đổi sang bộ khác nữa, pháp môn tu hành đã có tham khảo tâm pháp của bản tự mà tu luyện sửa sang, vị tiền bối ghi chép bộ Đại Nhật kinh mới này, mười sáu tuổi tu luyện pháp môn này, không đến ba mươi tuổi đã có được tu vi nhất phẩm, tiến bộ thần tốc, vượt xa hai vị trước. Truyện "Đại Viên Vương "




Cho tới cuối cùng, Vương Phật Nhi không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào công phu viết chữ nhỏ của chính mình đem cả sáu bộ Đại Nhật phật kinh này sao chép lại vào một bộ kinh thư trắng để dự bị cho việc tu luyện sau này thì hỏi thêm sư phụ của mình.




Mất chín ngày, Vương Phật Nhi mới thoát ra khỏi biển khổ sao chép sách, đầu choáng mắt hoa. Đưa mắt xem lại thì đều là chữ viết của một đứa trẻ sáu tuổi, trong lòng đầy hoài niệm, nhớ lại đại pháp phục hồi cắt dán tung hoành trên mạng thuở trước. Cái thủ đoạn trong nháy mắt có thể thu phục mấy trăm vạn chữ khi đó đối với Vương Phật Nhi mà nói, còn thực dụng hơn so với bất cứ thần công nào.




Từ đầu chí cuối sao chép xong sáu bộ kinh thư, Vương Phật Nhi cuối cùng cũng đã biết được đôi nét về Đại Nhật kinh, hiểu vì sao lúc trước Thái Tuyền Thương đề cử hắn tu luyện môn thần công này. Người đầu tiên sáng chế ra Đại Nhật kinh đã không thể khảo cứu, nhưng người tập luyện thì ai nấy đều là nhân vật phong vân danh tiếng lẫy lừng.




Chỉ nhìn vào những bộ kinh thư có chú giải ở bên trong Sắc Bảo khố, trong số những người tu luyện thành công công lực nhất phẩm thì người tu luyện môn công phu này chiếm phần nhiều nhất. Có thể hiểu rằng Đại Nhật Như Lai Gia Trì thần biến chắc chắn là võ học vương đạo nhất, người tu hành cực kỳ dễ dàng bước vào hàng ngũ cường giả cao cấp nhất.




" Mặc dù sáu vị tiền bối này giải thích rất khác nhau đối với môn công phu này, nhưng sai biệt cũng đều nằm ở ba tầng tâm pháp sau cùng, ghi chép của mọi người về sáu tầng trước chỉ là đại đồng tiểu dị. Ta nên lựa chọn con đường nào để học tập đây?"