Đại Viên Vương

Chương 62: Hai kẻ lưu luyến, thở than ly biệt





Vương Phật Nhi kiếp trước sống trong bầu không khí của xã hội hiện đại cực kỳ cởi mở, tình cảm nam nữ hợp tan tan hợp vốn chuyện cơm bữa. Vị nương tử này của hắn lại như từ trên trời rơi xuống một cách kỳ lạ, bởi vậy cho tới bây giờ cũng chưa hề có một hành động nào thiếu đứng đắn.




Trương Anh chính miệng nói ra là muốn đợi hắn tới đón thì Vương Phật Nhi mới phát hoảng lên.




Nho giáo thịnh hành ở Trung thổ Thần Châu, mặc dù rất là khác biệt với nho giáo của Trung Quốc, nhưng nếu nói về nhân nghĩa lễ tín thì lại hơi có chút tương đồng. Trương Phong Phủ vì hiểu lầm đã gây ra một hồi đại loạn, nữ nhi liền có vẻ hơi khó khăn trong việc xuất giá nên lúc đó mới nghĩ tới chủ ý luận võ chiêu thân, nếu Vương Phật Nhi mà chống đối cự tuyệt thì nữ nhi này sẽ bị xem như là tàn đời rồi, chỉ có thể ở vậy suốt đời.




" Nghiệt duyên a, thật sự là nghiệt duyên, vốn chỉ vì mấy lời đồn...... Ôi!"




Tuy nhiên, bởi nguyên nhân về cơ thể, cảm giác của Vương Phật Nhi đối với nữ giới đang dần dần đạt đến tuổi trưởng thành về sinh lý, nhưng lại không hề có giới hạn trong cách tiếp cận về mặt tâm lý. Cũng không thể không thừa nhận rằng tiểu thư Trương Anh thật sự là một mỹ nữ.





Mặc dù nàng nói chuyện dịu dàng, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nàng thì sẽ biết đây là một nữ nhân ngoài mềm bên trong cứng, tính tình rất quật cường. Loại nữ nhân này nếu ở trong xã hội hiện đại, nhất định sẽ là mẫu người cực kỳ độc lập, chẳng những nhân duyên tốt đẹp mà lúc nào cũng có người theo đuổi.




Trước thỉnh cầu của Trương Anh, Cưu Ma La Cấp Đa cười đồng tình, vươn tay nhẹ nhàng ấn một cái trên thân thể hai chủ tớ Trương Anh, Thúy Linh Nhi, sau đó nói:" Ta đã truyền vào trong thân thể hai người ba đạo chưởng lực, vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì đó thì có thể chuyển nguy thành an. Nghiễm Hàn cung nằm trong địa giới của vương triều Đại Càn, ta cũng không tiện đưa hai người các ngươi trở về. Đồ nhi! Ngươi tiễn Trương tiểu thư một đoạn đường."




Vương Phật Nhi còn có thể nói được gì?




Cưu Ma La Cấp Đa vốn định chỉ đi ngang qua đây, thành Tì Hưu chỉ là nơi dừng chân nghỉ ngơi một lát rồi lại ra đi. Vương Phật Nhi cũng không hề nói một câu tình cảm nào với hai chủ tớ này. Ba người trầm mặc trong một lúc rồi Vương Phật Nhi cắn răng móc ra hơn phân nửa tài sản của mình, lấy hai trăm kim tệ và hai chiếc phong trấn đưa cho Trương Anh.




" Ở đây có hai con phong mã thú, vừa đủ cho các ngươi dùng để đi về, chỉ không biết các ngươi có mang theo bàn đạp hay không. Đây là một ít kim tệ, cũng đủ để chi dùng."




Vương Phật Nhi lắc lắc cổ, cảm thấy nhức đầu.




Thúy Linh Nhi tiếp nhận phong trấn, kim tệ từ trong tay Trương Anh, thở dài nói:" Lần này là lão gia nhà chúng ta lúc đầu hồ đồ, bất quá nếu ngươi không đến Nghiễm Hàn cung đón người, ngày sau gặp lại cũng đừng trách chủ tớ chúng ta vô tình."




Trương Anh nhìn Vương Phật Nhi như muốn truyền đạt điều gì đó, đôi mắt ửng đỏ, chỉ thi lễ từ biệt rồi xoay người đi luôn.




Vương Phật Nhi cảm thấy nhẹ nhàng thở phào một cái, nhưng lại thấy Trương Anh khẽ giơ tay ra, tung một thứ gì đó tới trước mặt hắn. Vươn tay tiếp nhận rồi liếc mắt nhìn qua, thì ra là một chiếc khăn nhung, bên trên có thêu một đôi chim, tên viết uyên ương và một câu thơ với hai dòng chữ thanh thoát:




"Gió đùa hoa nhụy hương bay





Trăng lạnh sao không đến chốn này ."




" Đây xem như là trao đổi tín vật, quyết định chung thân sao? Oái! Ta lại quên rằng cô vợ này có mối lái cưới hỏi đàng hoàng."




Có một số việc không có biện pháp gì giải quyết suôn sẻ mà lại không thể như trước kia mặc kệ được. Vương Phật Nhi thoáng cái đã quên hết sạch những chuyện sầu khổ này, chạy đuổi theo sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa.





Đà Đa Già trong lúc này lại vừa chẳng biết biến đi đâu mất.




Từ mấy ngàn năm trước, Ngũ đại yêu tộc của Tây Địch là Ngột Tư, Bạch Nguyệt, A Hạp La, Đế Già, Mộc tộc thì mỗi tộc đều có một danh hiệu quang vinh -- Yêu suất. Ngũ đại yêu tộc, hễ ai đạt được danh hiệu này, thường là người mạnh nhất trong tộc của mình. Đây vốn là tước vị do vương triều chính thống của Tây Địch là vương triều Ngọc Lê sắc phong trong thời gian lập quốc, Yêu suất của ngũ đại tộc là thống lĩnh của tộc mình, tuân theo mệnh lệnh và chịu trách nhiệm với Hoàng đế của vương triều Ngọc Lê.




Bất quá, do thế lực của vương triều Ngọc Lê suy sụp, ngũ đại yêu tộc hiện nay mới là người có quyền lực thật sự tại Tây Địch. Trừ năm vị cường giả nắm giũ quyền lực tối cao này ra, mười đại yêu tướng là cấp bậc cao nhất, cũng được phép có địa bàn và quân đội của riêng mình, thành cường hào độc bá một phương.




Đại Lạn Đà tự ở tại bên trong lãnh địa của Bạch Nguyệt yêu tộc, đại trưởng lão A Dục Đa cũng là sư phụ của Yêu suất của Bạch Nguyệt tộc. Cường giả của các thế lực trong Tây Địch yêu tộc, khi còn niên thiếu phần lớn đều đã từng học võ nghệ tại Đại Lạn Đà tự.




Có thể nói, ngoại trừ vương triều chính thống Ngọc Lê có Thiên Ma viện thì nguồn gốc võ học của Tây Địch đều từ Lạn Đà tự mà ra. Nơi này cùng với hai tông phái Nho, Đạo của vương triều Đại Càn chính là tam đại giáo phái của Trung thổ Thần Châu.




Lần này Cưu Ma La Cấp Đa đông tiến, Đại Lạn Đà tự mặc dù không che dấu cũng không công khai, nhưng đã bị các thế lực lớn của Tây Địch dọ thám biết được từ trước. Dị tượng hôm đó trên Xích tinh thai đã sớm bị người của các thế lực báo về Tây Địch.




Tại Trung thổ Thần Châu lưu truyền vô số truyền thuyết, chỉ cần tu vi đạt tới cảnh giới nhất phẩm, liền có cơ hội cảm ứng một số phép tắc nào đó trong thiên địa, một khi nắm giữ được những phép tắc này thì chẳng những có thể thoát ly thân xác phàm tục, có cơ hội trẻ mãi không già, thọ mấy trăm tuổi, mà còn bước vào một cảnh giới nào đó thần diệu khó nói được.




Bất quá, muốn tham khảo cái loại phép tắc mà chỉ có thần linh mới có thể nắm giữ này, trời cao tất phẫn nộ nên những người có ý đồ bước vào cái cảnh giới huyền diệu kia đều bị trời cao giáng xuống trách phạt, chính là thiên kiếp. Truyện "Đại Viên Vương "





Cưu Ma La Cấp Đa dường như là dựa vào hiện tượng kì lạ Xích tinh thai triển lộ ngày hôm đó mà chống đỡ vượt qua thiên kiếp, thần thông biến hóa đã không thể hình dung nối, chiếm giữ vị trí Tây Địch đệ nhất cao thủ, các thế lực lớn tự nhiên không thể không chiêu dụ.




Ba trăm năm trước, võ đạo thánh Mộc Quân Hoàng của Mộc tộc ở phương trong một đêm bất chợt ngộ đạo, hôm sau thiên kiếp giáng xuống rồi chẳng còn thấy tung tích đâu nữa. Từ đó về sau, không còn có ai tiến đến được cái cấp bậc đó. Cưu Ma La Cấp Đa về phương tây gây ra sự rung động hoặc là mãnh liệt bùng phát ra, hoặc là chảy ngầm không kiềm chế được. Truyện "Đại Viên Vương "




Nhờ những biến hóa này, vào hơn mười ngày sau đó khi Vương Phật Nhi được đưa về sơn môn của Đại Lạn Đà tự thì rốt cuộc không ai có thể ngăn cản.




" Sư phụ! Lạn Đà tự thật sự rất lớn!"




" Đương nhiên, Đại Lạn Đà tự chiếm diện tích rất rộng lớn, đệ nhất đương thời, hùng vĩ hơn so với những thư viện, đạo quán của vương triều Đại Càn. Lạn Đà tự chúng ta có địa phương cất giữ kinh sách, phân làm ba nơi gọi là Hải bảo khố, Sắc Bảo khố và Tàng Bảo khố. Cứ hai mươi năm phải sử dụng toàn bộ nhân lực trong chùa gồm gần mười vạn tăng chúng môn đồ đồng thời làm việc, dùng đến năm nghìn con Thất đà thú, thì mới có thể vận chuyển kinh thư từ ba chỗ này đi ra, trải khắp nơi trên núi để phơi nắng."




" Oa! Sư phụ, Lạn Đà tự có nhiều kinh thư như vậy, sợ là không ai có thể xem hết được."




Cưu Ma La Cấp Đa dẫn đệ tử tiến vào chùa, dọc đường đi qua vô số đại điện, kinh viện khiến cho trong lòng Vương Phật Nhi vô cùng khiếp sợ. Hắn bình sinh nhìn thấy kiến trúc lớn nhất cũng không vượt quá cố cung ở Bắc Kinh, nhưng nếu so với cố cung này, kiến trúc của Đại Lạn Đà còn to lớn hơn gấp mười lần. Truyện "Đại Viên Vương "




Toàn cảnh thì có hơn một trăm năm mươi tòa bảo tháp, loại cao hơn mười ba tầng chiếm sáu thành, cao nhất là một tòa Bạch tượng tháp có độ cao không thua một cao ốc thương mại hiện đại, tổng cộng có một trăm lẻ tám tầng.




" Chỉ mong ta sau này không phải làm lao công đi quét dọn lau chùi hàng ngày, bằng không chắc sẽ chết mất"