Đại Viên Vương

Chương 60: Dư âm chưa hết, lão ngưu mạnh mồm





Thần uy của thiên địa, phàm nhân ai có thể chống đở nổi. Truyện "Đại Viên Vương "




Trên bầu trời gió cuốn mây tan, một đám hỏa vân chẳng biết khi nào đã từ trên trời cuồn cuộn hạ xuống, vần vũ bao phủ chỉ ở trong khoảng trăm trượng bên trên Xích tinh thai.




Tất cả hồng quang trên người Cưu Ma La Cấp Đa đều đã chuyển thành kim diễm, Đại Nhật hỏa diễm đao sáng lóa lên, áp chế Nho môn tam đại tông sư phải khó nhọc thở dốc. Một trời mây lửa rít ù ù, uy thế càng lúc càng mạnh. Khí tức trên người Cưu Ma La Cấp Đa tựa hồ cảm ứng cùng hỏa vân ở trên bầu trời, ngọn lửa hộ thể màu vàng không ngừng bốc thẳng lên trên trời, tạo thành một đường thẳng tắp.




"Tại sao sư phụ cứ như là vừa uống thuốc bổ, từ lúc đám mây lửa kia xuất hiện thì liền trở nên mạnh mẽ như rồng như hổ thế này. Lấy một địch ba mà vẫn ung dung nhàn nhã như vậy."




Vương Phật Nhi trong lòng thầm nhủ. Hắn mặc dù dùng băng hàn chân khí bao phủ toàn thân, nhưng dưới thì bị Xích tinh thai cháy đỏ, trên lại có mây lửa áp xuống đỉnh đầu làm hắn lâm vào tình thế phi thường gian nan.





Ngũ Liễu tiên sinh liền lấy một trong năm đại kiếm pháp của Thiên Thư Viện ứng phó, dùng Sơn Hà thiết kiếm sắc bén liên tục đánh ra tám chiêu, thay thế Thanh Vi tiên sinh lấy Thiên Hạ kiếm thức đánh bật chiêu Đại Nhật Hỏa diễm đao phản của Cưu Ma La Cấp Đa, sau đó Minh Kính tiên sinh sử dụng Chỉ Thủy kiếm quyết phòng thủ vững chắc bất động. Ba người đồng tâm, sau khi đẩy lui địch nhân thì nhất tề đảo người nhẹ nhàng thối lui về phía sau.




Tam đại tông sư không thể không từ bỏ trận chiến này, quầng mây lửa trên bầu trời đã xuất hiện dấu hiệu, nếu cứ ở lại nơi đây, bọn họ cũng sẽ bị thiên kiếp ảnh hưởng.




Cưu Ma La Cấp Đa tất nhiên cũng không lòng dạ nào đuổi theo, lớn tiếng truyền âm nói với Vương Phật Nhi: " Đồ nhi, hãy lấy Bàn long phiến ra, không được rời khỏi Hoàng thiên bảng nửa bước!"




Vương Phật Nhi hô lên một tiếng đáp lời, chạy như điên đến ngồi dưới cái lầu treo kim bảng kia, vung Bàn Long Phiến trong tay tung thẳng lên hướng trời cao, một con Hắc Long uốn lượn giương nanh múa vuốt từ trên mặt Bàn Long Phiến vụt thoát ra. Hoàng Thiên Bảng bị Bàn Long khí áp bức, tức thì sinh ra những đám mây màu vàng, bảo vệ cho Xích Tinh thai.




" Vương Phật Nhi, Vương Phật Nhi, Vương Phật Nhi......, đây rồi! Ta quả nhiên là thất phẩm."






Sau khi Hoàng Thiên Bảng tỏa ra những đám mây màu vàng thì mở rộng ra gấp cả trăm mấy chục lần, giống như một mặt tường màu vàng dày dặn. Vương Phật Nhi trong lòng tò mò, xem từ cuối bảng ngược lên, ở trong tầng thứ bảy của bảng, bài danh ở tận chỗ cuối cùng, chỉ trên tầng thứ tám một chút thì tìm thấy được tên của bản thân mình.




" Thì ra trong số những người có tu vi thất phẩm, có bảy người còn kém cỏi hơn so với ta."




Mây màu vàng mù mịt, Vương Phật Nhi cũng không nhìn thấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, từ lâu đã nghe nói Hoàng Thiên Bảng thần kỳ, khó khăn có cơ hội tiếp xúc gần gũi, hắn đương nhiên muốn xem cho hết.




" Lục phẩm tu vi cũng có hơn ba nghìn người, người kém cỏi nhất hàng ngũ phẩm là một vị đứng thứ tám trăm sáu mươi bảy, gọi là Thần thí Đại vương? Tên tuổi thật là kỳ cục."




Vương Phật Nhi vừa mới mó tay vào bốn chữ Thần thí Đại vương, Hoàng thiên bảng liền phát sinh biến hóa, xuất hiện một ít tư liệu về vị cao thủ này. Thần thí Đại vương, ba mươi bảy tuổi công lực đạt tới ngũ phẩm đến nay đã được hai mươi chín năm mà không có tiến bộ thêm, tu thành Lăng không nhất hưởng liên hoàn thần thí, khi đối phó với kẻ địch thì có thể khiến cho kẻ địch vô cùng khó chịu.




" Công phu này thật là đặc sắc, rõ ràng là rất phù hợp với danh hiệu của hắn, thập phần tương xứng."





Sau khi tán thưởng, Vương Phật Nhi cố gắng kiềm chế ham muốn được bò lăn ra cười, lại nhìn lên trên bảng.




" Đại Lương vương, đứng hàng thứ mười sáu trong số những cao thủ tam phẩm, coi như không sai. Thái Tuyền Thương, quả nhiên là ở trong số những cao thủ đệ nhất phẩm."




Tìm hết một vòng, nhưng Vương Phật Nhi vẫn không phát hiện được tên của sư phụ mình. Phần trên cùng của Hoàng thiên bảng trống rỗng, tựa hồ còn lưu lại thêm một khoảng nữa. Vương Phật Nhi đưa tay sờ soạng vài lần, phát hiện ở phần trên cùng quả thật có ghi chép một thứ gì đó, nhưng đã có một lực lượng kỳ dị phong ấn, căn bản không có cách nào xem được.





Trong lòng nảy ra một ý tưởng, Vương Phật Nhi moi cây bút lấy trộm ở Trương phủ, tìm một từ giấy trắng, đem tên những người có tu vi nhất phẩm ghi chép lại toàn bộ, đến khi hắn ghi chép đến tu vi nhị phẩm thì đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm, Hoàng Thiên Bảng từ từ co rút, thu nhỏ lại thành một tấm to như cái biển hiệu rồi bay lên trên lầu treo kim bảng.




Truyện "Đại Viên Vương "




Bàn Long Phiến đã hóa thành một cây quạt vải rơi xuống dưới chân. Vương Phật Nhi nhặt cây quạt quý giá này lên, phát hiện sắc mặt của sư phụ hắn vẫn bình thường, tựa hồ có thêm một vài nét gì đó, dường như cũng không thể nói rõ ràng ra được.




" Sư phụ, người làm sao vậy?"




Cưu Ma La Cấp Đa mặc dù là người của Bạch Nguyệt yêu tộc, nhưng công lực thâm hậu, những đặc thù của yêu tộc cũng không thể hiện rõ ràng. Người của Bạch Nguyệt yêu tộc có thân hình cao lớn hơn so với con người một chút, lông mao còn chưa thoái hóa hết, cặp mắt tròn có mầu vàng óng ánh, cánh tay cũng muốn dài hơn của con người. Sau khi trải qua thiên kiếp, Cưu Ma La Cấp Đa vốn đã có vẻ bề ngoài tuấn tú bất phàm lại càng thêm phiêu lãng xuất trần, tuy chiếc tăng bào mặc trên người không chịu nổi bật rách ra nhưng cũng không làm giảm sút đi chút nào . Truyện "Đại Viên Vương "




" Đồ nhi, chúng ta ngay hôm nay sẽ trở về Tây Địch, có một số việc sau này ta sẽ nói cho ngươi."




"Chuyện này đã kết thúc rồi sao? Ta còn chưa thấy cái gì hết cả."




" Ngươi đã thấy cả rồi, rất nhiều người còn chưa từng gặp được. Người không phải là trời, sao có thể hiểu rõ được mọi chuyện. Không nên suy nghĩ lung tung nữa."




Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Phật Nhi, Cưu Ma La Cấp Đa phất ống tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng bay lên khỏi Xích Tinh thai, nhưng lần này không hề phải hạ xuống mà bay thẳng một mạch ra ngoài trăm dặm.





Mây lửa trên trời đã tan hết, Xích tinh thai lại hồi phục nguyên trạng, Nho môn tam đại tông sư lúc này mới một lần nữa trở lại trên Xích tinh thai. Bọn họ hiểu về Hoàng thiên bảng rõ hơn nhiều so với Vương Phật Nhi. Thanh Vi tiên sinh xuất thủ phát ra một chiêu, Hoàng thiên bảng lập tức lại một lần nữa hóa thành bức tường to cao dày dặn.




Hắn ở phía trên chỗ tên mười một người nhất phẩm, xoa xoa vào chỗ trống nột chút, trên Hoàng thiên bảng loáng thoáng xuất hiện hơn mười chữ viết.




Ngũ Liễu tiên sinh thở dài một tiếng, nói:" Nguyên lai Cưu Ma La Cấp Đa lần này đông tiến chính là vì phải đương đầu với thiên kiếp, những việc khác đối với hắn đều chỉ là sương khói. Tây Địch có thêm một vị cao thủ siêu phẩm sẽ có ảnh hưởng không thể đo lường đối với Đại Càn vương triều của chúng ta."




Minh Kính tiên sinh than nhẹ một tiếng, bảo kiếm trong ống tay áo chuyển động tựa như nước chảy trên núi cao, âm thanh du dương." Chúng ta khổ tham vài chục năm cũng không có thể thông hiểu cái chiêu cuối cùng này để đột phá cảnh giới hiện tại. Thiên tư của Cưu Ma La Cấp Đa thật sự là kinh người, có thể vượt xa cả ba người chúng ta?"




Tam đại tông sư im lặng không nói gì.




Cái gì là Thái Tuyền Thương ám sát Lí Dược Sư, Cưu Ma La Cấp Đa đông tiến cướp đoạt Hoàng thiên bảng, tất cả chẳng qua đều là để che dấu sự thật. Nhưng nếu mà không để ý tới mấy cái việc hỏa mù này, Thái Tuyền Thương thực sự ám sát được Lí Dược Sư là một đại danh tướng tuyệt thế mới xuất hiện nay thì cũng là một đả kích đối với Đại càn vương triều, chỉ sợ cũng không kém hơn so với việc Hoàng thiên bảng bị cướp đi.




Một đại hán có thân hình cường tráng đang đứng ở xa ngoài mười dặm nhìn về phía Xích tinh thai.




Quá trình Cưu Ma La Cấp Đa đối kháng thiên kiếp như thế nào thà hắn thấy rất rõ ràng. Giơ tay dốc nốt ngụm rượu còn sót lại trong bầu rượu uống cạn sạch, đại hán này sờ sờ vào ngọn thiết côn to bằng cổ tay buộc chặt ở phía sau lưng, thô đích.




Lẩm nhẩm tự nói một mình:" Thái Tuyền Thương muốn năm mươi năm sau làm trung thổ Thần Châu đệ nhất nhân, lão hòa thượng Cưu Ma La Cấp Đa kia, thì muốn theo đuổi vũ đạo chí cao vô thượng. Lão ngưu ta thì không có mộng tưởng lớn như vậy, chỉ muốn cho Ngưu đầu yêu tộc không còn bị ngũ đại yêu tộc ức hiếp, cũng không bị nhân tộc bắt làm nô lệ để mua qua bán lại. Tại Trung thổ Thần Châu, trừ phi là tài sản cá nhân còn mỗi người cũng đều có phần lực lượng của mình, phấn đấu để thực hiện ước vọng của bản thân."