Đại Viên Vương

Chương 53: Mối mai đàng hoàng cũng bỏ nhà theo trai





Thập phương Đống Ma đạo tuyệt nhiên không có tự bạo đại pháp, Vương Phật Nhi trong lúc vội vàng cũng không thi triển được loại chiêu thức mạnh mẽ kiểu này nhưng hắn có một tuyệt chiêu dùng để bảo vệ tính mạng mà hai gã gia tướng này không đoán trước được. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Trước đây, khi đánh nhau với một thằng nhóc thần bí, hắn chỉ dùng có một trong năm luồng quyền kình ẩn giấu trong cơ thể thì đã thủ thắng. Bây giờ đúng lúc lại phải dùng đến để đột phá vòng vây. So với lần trước sử dụng kình khí phát ra thành hình một con thanh long có uy thế vô cùng đặc biệt thì lần này Vương Phật Nhi vận dụng loại lực lượng kỳ dị này tạo ra bạch vụ bao phủ khắp toàn thân rồi ngưng tụ lại thành một hình ảnh rõ ràng trông giống như một vi thần rất dữ tợn. Thiên địa nguyên khí không ngừng tụ tập chung quanh thân thể Vương Phật Nhi, chiêu thức mãnh liệt còn chưa phát ra nhưng khí thế đã kinh thiên động địa.




"Ủa, là vô thượng thần thông của Lạn Đà tự đây mà, sao tiểu tử này lại sử dụng được?"




Ba người có mặt ở chỗ này đều hết sức kinh ngạc, lần này Vương Phật Nhi đã nghiền ngẫm cẩn thận, rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước nên sử dụng chiêu này thàn khí đầy đủ, vị thần tướng dữ tợn do bạch vụ hình thành bao phủ tại bên ngoài cơ thể phát động song quyền phân biệt ầm ầm đánh tới hai gã gia tướng, uy lực vô cùng to lớn.





Sự việc xảy ra chớp nhoáng khiến cho hai gã gia tướng phải vội vàng vận chân khí hòng đánh tan luồng quyền kình có uy lực mãnh liệt như khai thiên tích địa này nhưng ngay khi tiếp chiêu thì lại phát hiện lực lượng ẩn chứa trong luồng quyền kình vượt xa tổng lực của hai người bọn họ.




Giống như bị hai quả thiết chùy to bằng thân người giáng trúng, hai gã gia tướng bị chiêu quyền đánh bay đi. Đạt được chiến quả huy hoàng như thế khiến cho Vương Phật Nhi cũng lấy làm kinh hãi, tuy nhiên hắn lập tức nghĩ tới việc bản thân mình cần làm nhất lúc này nên tiếp tục phát ra mười chiêu Huyền băng đao hoàn trợ giúp Đà Đa Già một tay để cho vị hộ pháp thần tướng này thoát khỏi gã gia tướng sử dụng trường tiên kia. Hai người hợp lại một chỗ rồi vội vàng xông ra khỏi Trương phủ.




"Thiểu tôn giả, trước tiên ngươi hãy mau chặn không cho chúng chạy đi, ta ở chỗ này yểm hộ cho ngươi."




Tiếng người hò hét ầm ĩ ở đằng sau cho thấy hiển nhiên là có thêm truy binh nên Vương Phật Nhi không dám nhiều lời, chỉ dùng giọng rất thành khẩn nói mấy tiếng bảo trọng rồi lập tức chạy trối chết. Đà Đa Già võ công cao cường, đánh không lại thì vẫn còn có thể chạy còn hắn lưu lại chỉ thêm vướng chân vướng tay.





Các khu đô thị trong Đế đô đều có kiến trúc như bàn cờ với mấy trăm tuyến đường chạy dọc chạy ngang chia cả tòa An Nguyên thành và Thiết Cát thành ra làm vô số khu vực lớn nhỏ vuông vức. Ngoại trừ hoàng cung và mấy chỗ có kiến trúc đặc biệt với nhiều góc cạnh và đường cụt thì có thể nói những con đường còn lại đúng là thông suốt ra khắp bốn phương.




Vương Phật Nhi trốn ra khỏi Trương phủ, đang muốn tìm chỗ ẩn thân, giữa lúc đêm hôm khuya khoắt mà lén lén lút lút chạy trốn trên đường vạn nhất bị binh sĩ tuần thành phát hiện thì sẽ rất phiền toái. Hắn vội vã luồn qua mấy góc đường, đến chỗ ngoặt ở góc một ngôi nhà cũ thì bất ngờ gặp phải hai gã hắc y nhân.




Hắn cực kỳ kinh hãi, đang muốn xuất ra một chiêu thật hoa mỹ thì kẻ đối diện lại hốt hoảng kêu lên một tiếng với giọng của con gái: "Là Vương Phật Nhi phải không? Ta, Thúy Linh Nhi đây."




"Hả! Thúy Linh Nhi ngươi không ở trong nhà làm một nha hoàn chăm chỉ, sao lại lén lén lút lút ra ngoài làm cường đạo thế này? Ta đoán được là ngươi đã hẹn với một tên gia tướng khỏe mạnh nào đó ăn trộm đồ vật rồi bỏ nhà trốn đi phải không."




"Ngươi thật sự là kẻ chỉ biết nói hươu nói vượn."





Rời khỏi Trương phủ, Thúy Linh Nhi tựa hồ cũng không còn kính cẩn lễ phép nữa, ăn nói liến thoắng hơn nhiều, trong cách đối xử với Vương Phật Nhi có thêm ba phần thân thiết và bớt đi vài phần xa lạ, cách xưng hô giữa hai người cũng đã chuyển sang thành trực tiếp gọi tên của nhau.




"Đây là tiểu thư nhà ta. Tính cánh của lão gia rất cổ hủ, sau chuyện này thì tiểu thư sẽ bị ông ấy nhốt cấm cung trong phủ, không thể gặp nhau hàng ngày nữa."




Vương Phật Nhi tắc lưỡi nói giọng đồng tình: "Thế thì quả thật là thê thảm, mà này...... ngươi nói cái gì? Đây chính là tiện nghi lão bà (cô vợ hờ) của ta sao?"




Hôm nay gặp mặt đã khiến cho Vương Phật Nhi kinh ngạc về cô Đại tiểu thư của Trương phủ này. Hắn không ngờ rằng bản thân mình ở trong Trương phủ lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng gặp nhau lấy một lần, bây giờ chạy trốn ở bên ngoài thì lại tình cờ gặp gỡ.




"Cái này xem là nghiệt duyên nghìn dặm hay tính là oan gia ngõ hẹp đây?"




Trương phủ tiểu thư Trương Anh lúc này trùm một tấm vải đen che kín toàn thân nên cũng không thấy được mặt mũi thế nào. Vương Phật Nhi đưa mắt dò xét vài lượt thì phát hiện ra rằng cô gái này chẳng hề có lấy mảy may ý muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng im lìm trong gió đêm tựa như một pho tượng không có chút sinh khí nào.




"Sợ là gặp phải cú sốc quá lớn nên tinh thần có chút thất thường, tuy nhiên trong loại trạng thái này mà cô nàng còn có thể nghĩ đến lấy chồng thì có thể thấy được ách áp bức của chế độ phong kiến ở trung thổ Thần Châu nặng nề đến mức nào."




Thúy Linh Nhi nhướng cao cặp lông mày lá liễu, đang muốn phản ứng về bốn chữ “tiện nghi lão bà” nhưng chợt thay đổi ý nghĩ, lập tức đôi mắt bồ câu (nguyên tác: trăng non) ánh lên nét cười cười. "Đúng vậy! Ngươi cùng tiểu tỷ của chúng ta là vợ chồng đã chính thức bái đường, chúng ta đang lo không có chỗ nào để đi, giờ gặp được ngươi thì thật sự là tốt rồi!"




"Tốt cái rắm! Ta còn chẳng biết kiếm nơi nào qua đêm đây. Cưu Ma La Cấp Đa hẳn là không ở trong đạo quán nên ta cũng chẳng có chỗ nào nương tựa cả."





Trong lòng giận giữ, Vương Phật Nhi đang muốn cự tuyệt hai cái “bao quần áo” của nợ này thì đột nhiên phía sau truyền đến những tiếng chân bước cấp bách, thỉnh thoảng còn có tiếng binh khí va chạm choang choảng. Thúy Linh Nhi không kịp phân trần vội kéo Vương Phật Nhi chạy trốn về hướng khác.




Ba người cứ như vậy chẳng hiểu sao như biến thành một người. Vương Phật Nhi có nghĩ trăm đường cũng không tìm ra kế, nghĩ thầm: "Nơi nguy hiểm nhất có lẽ lại là nơi an toàn nhất. Mặc dù dựa theo lý luận này thì Trương phủ đúng là lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên đó lại là chỗ không thể trở về được, còn nếu ta quay về ẩn núp trong đạo quán thì Trương phủ chưa chắc đã dự đoán được, ta sẽ đi đến chỗ đó."




Không lựa chọn lại chính là lựa chọn tốt nhất, Vương Phật Nhi dẫn theo hai thiếu nữ xinh đẹp trốn trốn tránh tránh trên đường rồi cũng về tới đạo quán nơi trước đâu Cưu Ma La Cấp Đa và hắn đã đến. Ba người leo tường vào, phát hiện ở nơi này quả nhiên đã từng xảy ra một trận đại chiến, có vài bức tường bị xô đổ, nửa gian đại điện bị bạo lực đánh sập, khắp nơi đều là vết máu, binh khí và dấu chân.




"Hai người các ngươi nghỉ tạm ở bên kia còn ta ở gian này. Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy. À, nếu các ngươi làm điểm tâm ngày mai thì nhớ gọi ta cùng ăn với."




Sau khi thu xếp xong xuôi, Vương Phật Nhi đẩy cửa vào nhà, Thúy Linh Nhi tức giận dựng ngược mày liễu, đang muốn gào lên thì Trương phủ tiểu thư Trương Anh ở bên cạnh cô nàng thấp giọng hừ một tiếng, dùng thanh âm khẽ đến mức không thể nghe thấy nói:" Chúng ta có lẽ cũng nên nghỉ hơi trước đã, sau vài ngày hãy rời khỏi đế đô đi đến Nhạc Lộc thư viện học tập."




Thúy Linh Nhi oán hận nói: "Chúng ta lần này ra đi vội vàng, thẻ đồng chứng nhận thân phận cũng không mang theo, giờ phải làm như thế nào đây? Nhạc Lộc thư viện không thu nhận đệ tử có lai lịch không rõ ràng."




Qua một lúc lâu, Trương Anh mới khẽ đáp: "Đến đâu hay đến đó vậy, chúng ta qua còn nhiều ngày để nghĩ biện pháp."




Hai người đi tới sương phòng mà Vương Phật Nhi đã chỉ định. Thúy Linh Nhi thấy nơi này quá bẩn thì trong lòng không khỏi uất ức, một mặt động thủ dọn dẹp, một mặt thầm nghĩ trong lòng: "Ta từ nhỏ ở trong Trương phủ hầu hạ tiểu thư, nào có phải làm những việc thuộc loại ăn no vác nặng như thế này, xem ra từ nay về sau ta sẽ phải làm một nha hoàn thật sự rồi.