Đại Viên Vương

Chương 288





- Trương huynh, thời gian không còn sớm chúng ta mau chóng xử lý tên tiểu tặc này, rồi cùng nhau nâng cốc vui vẻ, đốt đuốc nói chuyện say sưa! Truyện "Đại Viên Vương "




Khuất Hàn Thiền kiếm khí bao phủ toàn bộ chiến trường, tâm niệm hắn khẽ động, Vương Phật Nhi tay chân đều dính mấy đạo kiếm khí, khiến cho từng cái giơ tay nhấc chân đều cảm thấy khó. Truyện "Đại Viên Vương "




“Lão gia hỏa này xuất thủ thật âm độc! Không tiện thẳng diện giáp công mà chọn cách đánh lén.”




Vương Phật Nhi trong lòng mắng to, bất đắc dĩ chỉ có thể tự đề cao lực lượng, tránh khỏi ám toán của Khuất Hàn Thiền.




Trương Húc mỉm cườii ngọn bút mềm mại trong tay vẽ như bay, liên tục viết mười chín chữ lớn, kiếm khí lăng lệ, từ lúc khai chiến tới nay chưa từng diễn ra, hiển nhiên là một mực ẩn dấu lực lượng, giờ này mới lộ ra bản lĩnh thật sự.




- Thập Cức Long Quyển Phong!




Một đạo hỗn loạn băng tuyết xuyên thẳng trời xanh là Long quyển phong, thoáng cái bay thẳng lên vắt ngang trời đất, trông giống một con quái long. So với chiêu thức của Khuất Hàn Thiền hoặc Trương Húc, bản lĩnh Vương Phật Nhi còn “Rộng” hơn rất nhiều. Khuất Hàn Thiền kiếm khí tối đa quá mười thước dài, Trương Húc thủ đoạn tinh tế có mười chín chữ cùng lắm chỉ dài ngắn khoảng trăm mét giống như linh xà.




Mà Vương Phật Nhi phát ra Thập Cức Long Quyền Phong cũng có bán kính hơn mười thước, cao hơn mười dặm, đỉnh đỉnh trọc trời. Nếu là đối phó với mấy ngàn đại quân thì Vương Phật Nhi khẳng định có thể so với hai đại tông sư trong khả năng giết người nhưng ở đây chỉ có mấy người, mà hắn phô trương như vậy thì vô cùng phí hoài.




Trương Húc có mười chín chữ lớn. hoá thành cây cối côn trùng, chim chóc… chỉ nhẹ nhàng chuyển ngoặt, lại tránh được Thập Cức Long Quyền phong, nhưng mà Trương Húc không thể dự liệu được là Vương phật Nhi đột nhiên làm một hành động có vẻ như rất ngu xuẩn. Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi không để ý tới Trương Húc thi họa tuyệt kiếm mà một mình nhảy vào Băng Tuyết Long Quyển, chờ Trương Húc qua từng tiếng quát, mười chín hành thư họa tuyệt kiếm khí, bay vòng rồi quay đầu trở lại, vọt vào bên trong Thập Cức Long Quyển. Nhưng tất cả đã quá muộn.




Vương Phật Nhi để Long quyển phong thành một quả thật lớn to băng khoan toản đầu (mũi khoan băng), hướng xuống đất mà đào, theo đó bùn đất tung bay, một hắc động sâu không thể tưởng xuất hiện, Khuất Hàn Thiền và Trương Húc đều kinh hãi.




Thân thể Hoang thần vị thật mạnh mẽ. Vương Phật Nhi vừa xuất ra một chiêu thức quen thuộc ẩn chứa sự ảo diệu, mới có thể ở trong Long quyển phong mà bình yên vô sự. Chúng ta nếu như xông vào chi uy của thiên địa, ở trong Long quyển phong sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng, cứ như vậy mà liều mạng kiểu gì cũng bị thương không thể tránh khỏi.





Hai vị đại tông sư mắt trợn trừng nhìn Vương Phật Nhi khoan thành động chạy đi, chỉ có thể cười khổ bó tay không có cách nào.




Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp, Thi họa tuyệt kiếm cùng nhau phát động, qua năm mươi hơi thở đã mạnh mẽ phá tan long quyển phong thế nhưng trên mặt đất vẫn còn một đại động sâu không thấy đáy, hai nguời bay xuống bên miệng động, đi xuống rồi nhìn lại Trương Húc nói trước:




- Ta không không phải là Nhạc Ải Tư của Bạch Lộc động, cũng không phải tiểu tạp mao Ngũ Trang Quan. Độn thổ thuật của ta còn kém nên đừng hy vọng ta xuống dưới truy bắt tiểu tặc.




Khuất Hàn Thiền chỉ có thể bất đắc dĩ nói:




- Ta tuy có phương pháp truy tìm nhưng mà tiểu tử này biến hóa thuật rất tinh diệu, hóa thành Ly loan dù ta có biết hướng nhưng cũng không thể đuổi theo được.




Trương Húc hạ một ngọn bút xuống vẽ một hình con chuột nhỏ, thản nhiên hiện thân, hướng hai người lậy ba lậy rồi nhảy xuống hầm ngầm qua một lúc sau Trương Húc kinh ngạc nói rằng:




- Vương Phật Nhi vậy mà không có đi xa, chỉ đi khoảng năm mươi dặm liền dừng lại không nhúc nhích.




Khuất HànThiền tinh thần hưng phấn nói rằng:




- Lẽ nào tiểu tử này bị thương không thể bỏ chạy xa được?




Trương Húc lắc đầu nói:




- Ta cũng không biết tình trạng của hắn, ta cho con chuột lại gần bị hắn đóng băng mà đập chết.




Chỉ một ngón tay rồi nói rằng:




- Ngay phương hướng kia!




Khuất Hàn Thiền ngay lập tức ngự khí bay đi, Trương Húc bất đắc dĩ đuổi theo.




Hai người bay được sáu mươi dặm, dừng lại ở một chỗ, có vết tích của một hố vừa bị người khác đào để bay ra. Khuất Hàn Thiền nhìn quanh đột nhiên kinh dị kêu lên một tiếng thấy khỏang hơn trăm mét trên mặt đất có một chỗ băng tuyết tạo thành một chỗ có khả năng phản quang.




- Tiểu tặc chắc vừa chạy qua hướng kia!




Hai người trên không truy truy tìm tìm mấy lần đều phát hiện vết tích của Vương Phật Nhi, thế nhưng khi đuổi theo khoảng ba trăm dặm, Vương Phật Nhi tựa hồ đều phát hiện ra người đuổi theo có ý định xóa dấu vết. Trương Húc làm ra một con chuột khác, Vương Phật Nhi dù có cẩn thận nhưng cũng khó mà không có thể che giấu, có thể lưu lại mùi, hai người một đường truy tung bất tri bất giác đã qua lãnh địa của Cơ Huyễn, tiến nhập Đại Kiền Vương triều.




Hai người rốt cục thấy Vương Phật Nhi muốn trốn vào tòa núi trước mặt, đem hắn chặn đứng và khổ chiến một hồi rồi lại để Vương Phật Nhi chạy mất. Lần này Khuất Hàn Thiền và Trương Húc dùng tất cả các thủ đoạn cũng không tìm được tung tích của tên tiểu tặc này.




Trở lại trong lòng núi Vương Phật Nhi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dẫn được hai đại tông sư này đi, không cần lo lắng cho bộ hạ nữa rồi. Bất quá hắn cũng không biết Khuất Hàn Thiền cùng Trương Húc dùng biện pháp gì, hắn một đường thẳng hướng đông cũng không phải là vấn đề, thế nhưng chỉ quay đầu trở về lập tức hai ngươi sẽ phát hiện ngay tung tích, khiến cho Vương Phật Nhi xâm nhập vào Đại Kiền vương triều cũng khó trở về.




“Hừ, thực sự không được, ta trực tiếp độn thổ ra Đông Hải, các ngươi có bản lĩnh thì truy tìm ta ở Thiên Phương Châu!”




Vương Phật Nhi trong lòng thóa mạ, bất tri bất giác lại đi tới thác nước Ngũ Lão Phong, đây là một trong mười tám thắng cảnh nổi tiếng thiên hạ, Vương Phật Nhi lần trước cùng sư phụ là Cưu Ma La Cấp Đa tu hành ở đây, còn tao ngộ cùng Tu La Vương cùng Phi Hùng quân giao chiến, lần này coi như trở lại chỗn cũ du lịch.




Lần này Vương Phật Nhi biến thành một thiếu niên mặt đen xấu xí, ẩn đi toàn bộ khí tức, chuẩn bị ẩn náu tại Không Nguyên sơn này mấy ngày, vạch ra kế hoạch quay về Đại Lôi Âm Tự.




Lần trước Vương Phật Nhi tới thì Ngũ Lão Phong không có một bóng người, còn lần này lại gặp một gã trung niên võ sĩ, dẫn theo ba gã thiếu niên đang ở dưới thác nước đả tọa minh tưởng. Nhớ tới chính mình cũng từng ở nơi này tu luyện, Vương Phật Nhi không khỏi nở nụ cười.




Thấy có người đến trung niên võ sĩ mỉm cười, đứng dậy đi ra chào hỏi:




- Tại hạ chính là giáo đầu của Mao Sơn thư viện, ba người này là ba đệ tử của ta, tiểu huynh đệ cũng đến thác nước này để tu hành sao?





Vương Phật Nhi lắc đầu nói:




- Ta có chuyện khác, chứ không phải đến đây tu luyện.




Nhìn Vương phật Nhi có vẻ chân thật mộc mạc, trung niên võ sĩ cũng không bắt chuyện thêm, chỉ là hảo tâm nói rằng:




- Trong núi mãnh thú rất nhiều, ngươi lẻ loi một mình nên cẩn thận một chút.




Vương Phật Nhi thầm nghĩ: “Chỉ cần không gặp phải hai đầu mãnh thú Khuất Hàn Thiền và Truơng Húc còn lại thì ta chả sợ.”





Bất quá lời này hắn cũng không có nói lên. Vương Phật Nhi dự định xuyên qua Không Nguyên sơn, đến chỗ Cự Lộc tiết độ sứ quản lý vân Châu, ra vẻ là một thiếu niên bình thường đi du lịch, tin tưởng không có nguy hiểm gì. Sau đó hắn nói lời cảm ơn với trung niên võ sĩ.




Trung niên kia cũng dấy lên điểm cảm khái: “Hài tử ngày nay thật không biết trời cao đất dày, Không Nguyên sơn tuy là ở giữa Đại Kiền quốc cũng không phải vùng núi xa xôi, nhưng thường có nhiều mãnh thú lui tới nên ngay cả ta cũng không dám vào quá sâu! Ba đệ tử của ta nghe nói trong núi có một con Đạp Nguyệt khinh yên thú, cũng muốn đến bắt, nhưng ta bắt bọn chúng phải chịu được ở dưới thác nước bốn canh giờ mới cho theo ta vào trong núi.




Nhãn lực của Vương Phật Nhi có hạng, đảo qua thác nước thấy ba gã thiêu niên mới nói rằng:




- Không Nguyên sơn thực có Đạp nguyệt khinh yêu thú xuất hiện hay sao?




Ba gã thiếu niên này đều đang ở giai đoạn đột phá tu vi cửu phẩm, lấy nơi này tu luyện càng về sau hiệu quả càng kém, Vương Phật Nhi thật ra cũng khonno cho rằng bọn họ có thể hoàn thành mục tiêu.




Chỉ là lần trước hắn dựa vào vận khí tốt, ba thiếu niên này có vận khí tốt như hắn không, cần phải xem vào sắc mặt của lão thiên.




Trung niên võ sĩ cười khổ nói rằng:




- Không Nguyên sơn thật ra cũng có một vài đầu phong mã thú, chỉ là số lượng cũng không nhiều lắm. Có thể để bọn họ gặp mấy loại bình thường, cũng coi như là không tệ rồi.




Hàn huyên như vậy một hồi, Vương Phật Nhi thấy gã trung niên có cách nói chuyện kỳ quái, hắn đối với ba đồ đệ có chút cung kính. Bất quá khi Vương Phật Nhi tỷ mỉ kiểm tra ba gã thiếu niên trong thác nước thì thấy quần áo có chút xa hoa mà trung niên võ sĩ lại có phần giản dịt. Nhất thời ngạc nhiên.




“Ba gã thiếu niên này có thể là có gia thế, nên trung niên võ sĩ không thể đắc tội, mới thật cẩn thận như vậy!”




-Vu giáo đầu ta đã chịu qua bốn canh giờ, người không thể ngăn cản ta đi bắt Đạp Nguyện khinh yêu thú!




Một thiếu niên thẳng thắn, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ chạy ra khỏi thác nước, trên người tuy ướt đẫm nhưng lại rất hưng phấn. Còn hai gã thiếu niên kia lại bị thác nước đạp xuống, nên chân tay có vẻ tê dại, tuy rằng sau đó nhảy ra nhưng mà vẫn có cảm giác mệt mỏi.




Ba gã thiếu niên này thấy vương Phật Nhi ở một bên đều lộ ra bô dáng không để ý, thiếu niên thẳng thắn lấy từ bụi cỏ một thanh búa lớn, bắt chuyện với hai đồng bạn, muốn đi hướng vào trong núi.




Vu giáo đầu cười khổ một tiếng, đối với Vương Phật Nhi nói rằng:




- Ta thấy tiểu huynh đệ lẻ loi không bằng đi cùng chúng ta tuỳ thời có thể giúp đỡ lẫn nhau.




Vương Phật Nhi lắc đầu đang muốn nói lời từ chối, thiếu niên thẳng thắn kia đã không nhịn được mà nói:




- Chúng ta không phải đi bắt một con Phong Mã thú, thêm một người không quen biết, chẳng phải là gánh nặng hay sao! Vu giáo đầu không nên đa sự!




Vương phật Nhi cười sáng lạn đối với lời nói đó cũng không có một tia phản cảm nào mà chỉ thấy thú vị. Hắn ở Trung thổ Thần Châu là một võ giả mạnh mẽ, thiếu niên này trong mắt hắn không đáng để so đo.




Vu giáo đầu không có ý nghĩ như Vương Phật Nhi mà tức giận nói rằng:




- Tư Không Địch, Mao Sơn thư viên ta đã từng giảng với người đạo lý đối đãi người khác, mà sao ngươi không chịu suy nghĩ vậy?





Thiếu niên thẳng thắn kia có chút bất mãn nói:




- Nếu hắn dám một mình tiến vào trong Không Nguyên sơn, thì chúng ta sao phải lắng thay hắn!




Vương Phật nhi cười nói:




- Tư Không huynh nói quá rồi, võ kỹ của tiểu đệ tuy rằng không bằng ai, nhưng mà đã từng đi qua một lần. Ta chỉ là muốn đi qua Không Nguyên sơn, tới Vân Châu thăm người thân. Chắc là cũng không gặp nguy hiểm gì!




Vu giáo đầu cả kinh kêu lên:




- Xuyên qua Không Nguyên sơn còn không nguy hiểm sao? Hài tử này thật là không biết sống chết, ngươi muốn đi Vân Châu sao không vòng xuống phía nam, tuy rằng đường hơi xa một chút nhưng mà an toàn. Muốn xuyên qua Không Nguyên sơn thì cho dù có một ngàn binh mã cũng không có nắm chắc!




Vương phật Nhi cười ha hả trong lòng tự nhủ: “Từ đầu đến giờ ta còn chưa thấy một đầu nhất cấp mãnh thú nào, thực là rất là an toàn. Nếu đi vòng qua núi mới thực là nguy hiểm.”




Hai gã thiếu niên còn lại, nhẹ nhàng kéo vạt áo Tư Không Địch, một người khuôn mặt tuy rằng anh tuấn, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt nói:




- Đã như thế thì chúng ta cùng huynh đệ này đồng hành. Nhưng mà mục tiêu của chúng ta không phải là chỗ sâu nhất trong Không Nguyên sơn, sợ rằng chỉ đưa được nửa đoạn đườn.




Vu giáo đầu muốn khuyên can Vương Phật Nhi nhưng mà thấy hắn không có nửa điểm sợ hãi mới thầm nghĩ: “Hiện tại ta khuyên bảo sợ hài tử này không nghe lời, không bằng chờ vào trong đó gặp ít nguy hiểm thì lúc đó khuyên can sẽ có tác dụng.” Nghĩ tới đây Vu giáo đầu không nói thêm gì nữa, dẫn bốn thiếu niên này nhằm thằng chỗ sâu nhất trong Không Nguyên sơn.




Thiếu niên vừa nói là Lý Dục, bạn hắn là Mã Bàng Quang, cùng là bạn tốt với thiếu niên Tư Không Địch. Bọn họ và Vương Phật Nhi có cùng độ tuổi, đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi, rất nhanh trò truyện tâm đầu hợp ý với nhau.




Tư Không Địch thấy Vương Phật Nhi hai tay không tâc sắt mới nói:




- Thất Muội! Ngươi ngay cả binh khí cũng không có, ngươi có muốn ta cho ngươi mượn một kiện để phòng thân không?




Vương Phật Nhi lần này không dám dùng tên thật, mà ngay cả tên giả Vương Thập Phương cũng không dám dùng. Đành phải dùng tên mới là Hoả Thất Muội. Nghe Tư Không Địch hỏi mới nói:




- Binh khí tùy thân của ta, tuỳ thời có thể xuất ra được.




Tư Không Địch không tin đòi Vương Phật Nhi lấy ra xem, mà Lý Dục cùng Mã Bàng Quang cũng có chút hiếu kỳ. Vương Phật Nhi mỉm cười hơi rung lên, trong tay áo đã xuất ra một cây đằng tiên (roi mây) xanh biếc, trên không trung vèo vèo hai tiếng, rồi lại thu vào trong tay.




Vu giáo đầu nói rằng:




- Hoả Thất Muội tiên pháp của ngươi tựa hồ là của Mộc tộc hả! các đại thư viện ở trung thổ chỗ ta, có rất ít người dùng loại binh khí này.




Vương Phật Nhi giải thích:




- Tổ tiên nhà ta có huyết thống Mộc tộc, nên đây là võ công gia truyền.




Nhất thời lòng nghi ngờ trong lòng Vu giáo đầu được diệt hết, phải biết rằng Đại Kiền vương là nhân tộc, bề ngoài cùng Tây Địch Yêu Tộc rất khác nhau, thế nhưng bởi vì hai bên có nhiều kết giao, nên có rất nhiều hỗn huyết chi dân (dân lai), rất nhiều người có huyết thống trộn lãn giữa nhân tộc và yêu tộc. Vì Vương Phật Nhi muốn tránh né sự truy đuổi của Khuất Hàn Thiền và Trương Húc, nên biến thành thiếu niên xấu xí đen sì, chính là người có diện mạo của nhân tộc Đại Kiền vương triều.