Đại Viên Vương

Chương 275





" Đây mới chỉ là bí pháp của Đại Lạn Đà tự chúng ta, còn có những công phu cao thâm hơn nhiều, chỉ tiếc các ngươi lại không phải là đệ tử của Đại Lạn Đà tự ...... không thể nào truyền thụ cho các ngươi được" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi chỉnh sửa lược bớt tâm pháp Vô Hạn Quang Minh Hỏa rồi truyền thụ cho đám trẻ này. Khi chỉ dạy, hắn có động tay chân một chút, âm thầm dùng chân khí của mình đả thông một vài đường kinh mạch cho mấy đứa trẻ, bằng không cho dù tâm pháp này đã được sửa đổi thì bọn trẻ vốn chỉ có công phu thô thiển cũng không thể nào học ngay được. Tuy biện pháp này chỉ có thể giúp bọn trẻ ngưng tụ ra những ngọn lửa không lớn hơn đầu ngón tay bao nhiêu, rời tay là tắt ngấm nhưng cũng giúp Vương Phật Nhi lập tức được đám trẻ hoan nghênh nhiệt liệt.




" Vậy ngươi có thể thu nhận chúng ta vào Đại Lạn Đà tự học nghệ không?"




Truyện "Đại Viên Vương "




Nghe thấy có đứa rụt rè nêu lên vấn đề này, Vương Phật Nhi cười thầm trong bụng nhưng lại làm mặt nghiêm nói:" Đại Lạn Đà tự tuy là môn phái thu nhận môn đồ rộng rãi nhưng lại phải là người thật sự cố gắng thì mới có thể học được bản lĩnh thực sự. Nếu các ngươi muốn vậy thì hãy nói với cha mẹ rồi đến Đại Lôi Âm tự học tập một thời gian trước đã, ai học giỏi thì sẽ được ta đề cử đi học thêm ở Đại Lạn Đà tự!"




Để thu hút những đứa trẻ này đến mức cao nhất, Vương Phật Nhi vận tâm pháp Ma Phật Đà Thập Biến, mô phỏng cả chục loại võ công huyền ảo như Huyền Băng Đao Hoàn, Thanh Đằng Khí Tiên, Đại Nhật Hỏa Đao, Cách Không Na Di...... đến khi đám trẻ bị hấp dẫn đến mức mắt sáng ngời lên thì mới dừng tay.




" Vương tướng quân làm những việc vô ích này thì có tác dụng gì!"




Nghe giọng nói lạnh lùng của Hỏa Vân Nhi truyền đến, Vương Phật Nhi cười nhẹ, phất tay chào từ biệt đám trẻ sau đó mới lắc đầu than thở:" Bọ trẻ này là tương lai và là căn cơ lớn nhất của Hy Hòa tộc các ngươi, nhưng ta lại không thấy có ai dạy dỗ cẩn thận. Nhân tộc có thể thành lập Vương triều trải qua mấy ngàn năm hưng suy thịnh diệt nhưng vẫn càng ngày càng thịnh vượng, nguyên nhân căn bản chính là có hai môn Nho Đạo truyền dạy tất cả các tri thức, võ học. Tây Địch yêu tộc chúng ta về điểm này thua xa các vị tiền bối Nhân tộc nhìn xa trông rộng. Đại Lạn Đà tự tuy mở rộng cửa nhưng những đệ tử tư chất kém cỏi thì vĩnh viễn không được tiếp xúc với tâm pháp thượng thừa, Thiên Ma Viện mỗi năm chỉ tuyển nhận không quá mấy chục người mà thôi. Cứ như thế thì Nhân tộc tất nhiên sẽ càng ngày càng thịnh vượng, Tây Địch yêu tộc lại càng ngày càng xuống dốc."





Hỏa Vân Nhi bị lời nói của Vương Phật Nhi làm bừng tỉnh, chấn động trong lòng. Trước đây cô ta cũng phá huỷ kinh mạch, che dấu thân phận rồi gia nhập làm môn hạ Ngũ Trang Quan, tất nhiên biết chuyện cầu học khó như thế nào.




" Nếu Vương tướng quân nguyện ý dạy đệ tử của tộc chúng ta thì Hỏa Vân Nhi sẽ vô cùng cảm kích!"




Vương Phật Nhi cười ha ha, đáp:" Ta nào có sức đâu mà đi dạy võ công, tuy nhiên nếu bọn trẻ này có thể gia nhập Đại Lôi Âm tự thì chẳng những có thể học tập vũ kỹ thượng thừa mà nói không chừng còn có thể xuất hiện những người trí tuệ ngút trời, sáng chế ra tâm pháp thích hợp cho Hy Hòa tộc. Đó mới là Đạo làm mạnh dân tộc chân chính! Trông cậy vào một người không bằng trông cậy vào vạn người, đạo lý này chắc Hỏa soái cũng biết!"




" Trông cậy vào một người không bằng trông cậy vào vạn người!" Hỏa Vân Nhi mới đầu nghe Vương Phật Nhi nói rằng hắn không có sức đâu đi truyền thụ võ học thì không khỏi hơi hơi tức giận, cảm giác cứ như bị lừa vậy nhưng nghe đến nửa câu nói sau của Vương Phật Nhi thì liền có chút đăm chiêu.




Sau một lúc lâu, Hỏa Vân Nhi mới chậm rãi nói:" Mặc dù Đại Lạn Đà tự có mấy ngàn năm tích lũy nhưng chỉ e vẫn không có tâm pháp thích hợp cho Hy Hòa tộc chúng ta, chưa chắc đã thích hợp hơn Hy Hoàng Bổ Thiên quyết của tộc ta!"




Vương Phật Nhi lắc đầu thở dài, thản nhiên đáp:" Hỏa Vân Nhi tiểu thư, không phải ta muốn chê bai kiến thức của ngươi. Hy Hoàng Bổ Thiên quyết tốt thì sao chính ngươi lại không tu luyện mà lại đi học tập bảy mươi hai môn pháp thuật của Đạo gia? Tư chất của mỗi người không thể thông suốt mọi thứ, nếu tất acr cùng đi học tập một môn công phu thì sẽ lãng phí thiên phú của phần lớn trong đó bởi vì bọn họ không có cơ hội đi tìm kiếm môn võ học thích hợp với bản thân để tu luyện, làm nhiều công ít, phí thời gian."




Hỏa Vân Nhi bị Vương Phật Nhi nói không đủ kiến thức nhưng lại không hề tức giận mà chỉ lạnh lùng hỏi:" Vương tướng quân còn chưa nói cho ta biết là Đại Lạn Đà tự có thể có tâm pháp nào thích hợp cho Hy Hòa tộc chúng ta hơn Hy Hoàng Bổ Thiên quyết không?"





Vương Phật Nhi rốt cục cũng quay đầu sang nhìn thoáng qua cô gái bướng bỉnh này và điềm đạm trả lời:" Không có. Mặc dù Đại Lạn Đà tự có mấy môn chuyên hướng vào kinh mạch Hy Hòa tộc để khai phá võ công nhưng vẫn kém Hy Hoàng Bổ Thiên quyết rất xa. Nhưng mà Đại Lạn Đà tự không có không có nghĩa là Đại Lôi Âm tự không có. Hiện tại trong chùa chúng ta có hai vị tiền bối vượt qua tiểu thiên kiếp trấn giữ, tâm pháp dạng gì cũng đều có thể sáng chế ra được!"




" Cái gì cơ!"




Vẻ khiếp sợ trên mặt Hỏa Vân Nhi lúc này thì khó có thể hình dung nổi.




Trung thổ Thần Châu, tuy không ít cao thủ vượt qua thiên kiếp nhưng một khi họ vượt qua tiểu thiên kiếp thì sẽ thay đổi tâm tính, mất đi hứng thú đối với phần lớn những chuyện của thế gian mà chỉ theo đuổi Thiên đạo kỳ ảo khó tìm. Tuy rằng mọi người đều biết rằng những nơi như bốn đại Thư viện, hai đại thánh địa Đạo môn, Thiên Ma Viện đều có thể có loại nhân vật tuyệt thế này ẩn mình nhưng cũng rất ít người có thể gặp được.




Lúc trước Cưu Ma La Cấp Đa và Thái Tuyền Thương, Ngưu Ma Vương làm náo loạn long trời lở đất ở thành An Nguyên như vậy mà Hoàng thúc Đại Càn vương triều cũng chẳng buồn quan tâm cũng là vì thế.




Cũng giống như một con người thì tuyệt đối sẽ không xuất thủ can thiệp vào cuộc chiến tranh giữa các đàn kiến, cho dù có xuất thủ thì cũng không phải vì quan tâm đến thắng bại của bên nào mà gần như để tìm vui thôi.




Đại Lôi Âm có hai vị cao thủ tiểu thiên kiếp trấn giữ! Về căn bản, đó là việc không thể tưởng tượng nổi.




" Nếu Hy Hòa tộc nguyện ý cung cấp lương thực cho Đại Lôi Âm tự thì ta cũng có thể để cho các đệ tử trẻ tuổi Hy Hòa tộc vào Đại Lôi Âm tự học nghệ. Về sau mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cũng không còn phải e ngại bị quân Tây Kỳ áp bức. Không biết Hỏa Vân Nhi cô nương có thể trình lên Hy Hoàng hay không? Xong việc này là ta sẽ quay trở về."




Hỏa Vân Nhi cắn răng một lúc lâu, hiển nhiên khó có thể quyết đoán. Vương Phật Nhi cười dài rồi đứng dậy rời đi.




Khi Vương Phật Nhi đang cố gắng thuyết phục Hy Hòa tộc cùng ngồi lên chiếc chiến thuyền có tên Đại Lôi Âm với hắn thì Khương Công Vọng đã từ một võ tướng vô danh vụt cái trở thành một ngôi sao mới khiến cho Thống soái các đại quân của Tây Địch Yêu tộc phải chú ý.




Thu phục Vân Dực tộc, Ngũ Hỏa tộc, Thiên Mã tộc, Hàng Đầu tộc xong, Khương Công Vọng lại đạt được hiệp ước với Hoang Mộc quân, Hỏa Viên quân, sau đó đánh một trận phá tan Trư Đầu yêu tộc, trục xuất cánh quân này khỏi đất châu Thương Nam.





Lộc Đầu yêu tộc, Tượng Đầu yêu tộc trước tình huống viện binh Đại Lôi Âm tự đã đến thì rốt cục cũng đành chịu công nhận châu Thương Nam là vùng đất của Đại Lôi Âm tự, không dám làm loạn nữa.




Mất tất cả mười lăm ngày, Khương Công Vọng rốt cục đã chứng minh cho thiên hạ thấy hắn có tư chất trở thành danh tướng.




Sau khi Thỉ Phong Doanh khống chế được toàn bộ châu Thương Nam thì thực lực cũng như nước nổi thuyền lên. Khương Công Vọng hành binh quyết đoán, làm việc quả cảm, dứt khoát mở rộng binh lực Thỉ Phong Doanh lên đến bẩy vạn, hơn nữa còn nắm trong tay ba quận tám huyện, lập ra mười tám cánh quân phụ trách việc khai khẩn đất hoang, trồng trọt, chế tạo binh khí, khôi giáp, xây dựng tường thành, thu thập quân lược vật tư... Binh lực của Vân Dực vũ tộc, Ngũ Hỏa tộc, Thiên Mã tộc, Hàng Đầu tộc và thậm chí cả các thú đầu yêu tộc cũng được hắn sáp nhập vào trong biên chế Thỉ Phong Doanh làm quân dự bị.




Khi hắn bắt đầu vận chuyển vật tư cuồn cuộn không ngừng về Đại Lôi Âm tự thì rốt cục xem như giải quyết xong vấn đề thiếu lương của Đại Lôi Âm tự.




Khi Vương Phật Nhi trở về căn nhà gỗ thì Lệ Khuynh Thành đã tỉnh lại sau khi nhập định. Nàng tựa như nhớ tới chuyện gì, trên gương mặt đượm nét ưu sầu. Vương Phật Nhi thuận mồm hỏi nàng tu luyện Thái Âm đao chương thế nào, Lệ Khuynh Thành lắc đầu thở dài, trả lời:" Muốn tu luyện lại võ công một lần nữa đâu có dễ như vậy. Muội dự tính phải mất nửa năm nữa thì mới có thể đột phá cảnh giới ngũ phẩm. Muốn trở lại nhất phẩm, không mất ba năm là không thể được."




Vương Phật Nhi liền cười bảo:" Nếu không phải muội không đồng ý thì ta đã đi hỏi cho bằng ra áo nghĩa huyền bí của Tù Hồn Tỏa rồi. Chỉ cần phá được cấm chế trong cơ thể thì chẳng phải muội muốn khôi phục lại nhất phẩm cũng chỉ mất chút thời gian thôi sao!"




Lệ Khuynh Thành lắc đầu, rốt cục không nhịn được nói:" Phật Nhi huynh không biết môn phái Quảng Hàn cung tồn tại đã bao nhiêu năm, cũng không biết họ đã đào tạo ra bao nhiêu cao nhân. Môn phái Dao Trì tuy tách ra từ Quảng Hàn cung nhưng cũng kế thừa trí tuệ mà Quảng Hàn cung tích lũy được. Bọn Hoàng sư tỷ còn chưa là cái gì cả, nếu buộc Dao Trì phải phát động hết sức mạnh vẫn chỉ sợ là dù có hai vị tiền bối Bạch, Chi trấn thủ thì chúng ta cũng không ứng phó nổi ."




Vương Phật Nhi kinh hãi hỏi:" Dao Trì có thủ đoạn gì? Chẳng lẽ cao thủ tiểu thiên kiếp cũng khó có thể ngăn cản được sao?"




Lệ Khuynh Thành nguýt hắn một cái, bảo:" Huynh cho rằng Dao Trì không có cao thủ vượt qua tiểu thiên kiếp sao? Dám đối đầu với Bạch Nguyệt Võ thánh, hơn nữa lâu như vậy vẫn không bị Bạch Nguyệt Võ thánh tiêu diệt, sư môn của muội không yếu đến như vậy!"




Vương Phật Nhi thầm kinh sợ. Võ công của hắn tăng vọt cực nhanh, lại nhờ thiên phú thức tỉnh mà tiến vào Hoang thần vị, thậm chí ngay cả loại cao thủ như Cơ Huyễn cũng phải nhờ đến trận pháp mới có thể đánh nhau với hắn nên trong lúc vô tình cố ý, Vương Phật Nhi đã có một chút ngạo khí.




" Không được gặp đối thủ mạnh thì cũng bất lợi đối với việc tiến bộ!"




Thầm tự giễu cợt mình một câu, Vương Phật Nhi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vấn đề này:" Nếu Dao Trì nhất định không chịu tha thứ cho chúng ta thì liệu sẽ tung ra sát chiêu gì đó chứ!"




Lệ Khuynh Thành lắc đầu đáp:" Muội cũng không biết, nhưng mà nếu không phải là cố ý thì sư môn muội nhất định sẽ tham gia trận đại chiến này, giúp Đại Càn vương triều bảo vệ quốc thổ!"




Vương Phật Nhi cười ha ha, dứt bỏ mọi nỗi sầu khổ và bảo Lệ Khuynh Thành:" Chỉ mong bọn họ đừng có đến Đại Lôi Âm tự của ta."




Lệ Khuynh Thành cười trừ, đang định hỏi về những náo nhiệt bên ngoài thì đột nhiên có tiếng động lớn ầm vang. Vương Phật Nhi nghiêng tai lắng nghe rồi hơi sửng sốt tự hỏi:" Tại sao bên ngoài tựa hồ lại có người động thủ vậy? Chẳng lẽ Tiết Hỏa Thiêu này còn kiêm cả đại hội luận võ sao?"




Hắn vừa mới nói xong thì lại nghe thấy một tiếng ầm vang tựa như có phòng ốc sụp đổ. Hắn liền nhận ra là không đúng, bèn kéo Lệ Khuynh Thành đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy một con quái thú khổng lồ to như nửa quả núi đang chầm chậm tiến tới. Năm Nguyên soái của Hy Hòa tộc đã cùng xuất thủ, còn một cô gái xinh đẹp quý phái trông như chim Phượng Hoàng ngũ sắc đang bay lượn giữa không trung chỉ huy.




Đó chính là Hy Hoàng mà Vương Phật Nhi chưa từng gặp bao giờ.





" Con quái thú này thật là lợi hại! Không biết là từ đâu đến!"




Căn cứ của Vương Phật Nhi là ở Đại Lôi Âm tự, phía sau chính là Vô Tận Lâm Hải. Hắn từng nghe vô số truyền thuyết nói rằng Vô Tận Lâm Hải thần bí khó lường, vạn phần hung hiểm như thế nào. Nhưng thứ nhất là hắn thu phục được Long Thứu thôn đến giúp đỡ. Thứ hai là sau đó có chín con Long Thứu lớn nhỏ đến ở, loại ác điểu này chấn áp vô số loài dị thú hung ác khác. Thứ ba là Vương Phật Nhi cũng chưa từng vào quá sâu trong Vô Tận Lâm Hải. Bởi vậy, Vương Phật Nhi chỉ gặp được rất ít trong số những loại dị thú có trong truyền thuyết.




Con dị thú này có hình dạng như Xuyên Sơn Giáp, cao hai mươi trượng, dài bảy tám mươi trượng, màu xám tro, từ đầu đến đuôi đều có vảy sừng. Nó chậm rãi đi tới, dù là cây lớn một người ôm hay là nhà gỗ kiên cố cũng lập tức bị đè sập.




Hỏa Vân Nhi liên tiếp phóng ra nhiều loại pháp thuật nhưng cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ xông đến của con cự thú này được một chút. Huynh đệ Mã Băng Vân, Mã Bôn Lưu và Tật Như Phong, Xích Liệt Ngột hợp sức ngăn chặn nhưng những chiêu số đánh vào lớp vảy sừng của con cự thú chẳng gây được tý thương tổn nào mà con dị thú thỉnh thoảng lại đập đuôi một cái đánh cho mặt đất thành một khoảng phẳng băng.




Người duy nhất có thể uy hiếp con dị thú này chính là Hy Hoàng đang bay lơ lửng giữa không trung.




Hy Hoàng Bổ Thiên quyết tuy còn lâu mới bằng Niết Bàn kinh của A Hạp La vũ tộc nhưng luyện đến cấp cao thì cũng có thể ngưng tụ được một đôi cánh chim đỏ như lửa, Đây là khả năng thiên phú kỳ diệu của vũ tộc, cho dù người của các tộc khác có võ công cao hơn bọn họ cả chục lần cũng không thể nào làm được.




Hy Hoàng hoa múa hai tay, hào quang đỏ rực trên đôi tay ngọc từ trên cao vù vù giáng xuống, đập mạnh vào lớp vảy của con dị thú, sau đó lại nhanh nhẹn bay lên giữa không trung trước khi con dị thú kịp phản kích.




Vương Phật Nhi chỉ liếc mắt nhìn qua một cái là biết cô gái xinh đẹp này dùng chiến lược vô cùng chính xác. Mỗi lần xuất thủ công kích, Hy Hoàng đều đánh vào cùng một chỗ, tuy con dị thú tựa hồ không có vẻ sợ hãi nhưng Vương Phật Nhi hiểu rằng chỉ cần tích lũy đủ lực sát thương, đánh bong chỗ vẩy đó thì tuổi thọ của con dị thú này cũng sẽ chấm hết.




" Ồ! Cứ thế này mà g!ết chết nó thì cũng đáng tiếc! Con dị thú này tuy có tốc độ còn kém cả nô thú nhưng sức mạnh thì còn hơn cả bất cứ cao thủ nhất phẩm nào! Thu phục nó để công thành phá trận thì hiệu quả hẳn là không tồi!"




Nghĩ đến đây, Vương Phật Nhi há miệng cười với Lệ Khuynh Thành, thấp giọng nói:" Ta đi giúp họ, muội ở trong này lược trận cho ta là được!" Vương Phật Nhi hét lớn một tiếng, tạo thành một con Băng diễm trường long ở dười chân và bay đến.




Rồng cuộn mặt trời đỏ, cưỡi rồng lên mây xanh.




Vương Phật Nhi khí thế vô song, tay ngưng tụ ra Thập Hung Sát Thần Bổng vô cùng mạnh mẽ đập thẳng vào cái đầu to tướng của con dị thú.




Ầm một tiếng rung chuyển, tựa như cả vùng Trại Ngô Đồng đều hơ rung động. Cả đám huynh đệ họ Mã, Tật Như Phong, Xích Liệt Ngột, Hỏa Vân Nhi đều vô cùng hoảng sợ nhìn Vương Phật Nhi đang vận bổng dùng sức chống lại con dị thú ở trước mặt.




Này dị thú này có sức mạnh kinh khủng tưởng chừng có thể dời non lấp biển, cho dù Hy Hoàng cũng không dám trực tiếp đương đầu, chỉ có thể chọn chiến thuật đánh lén.




Vương Phật Nhi thử sức xong thì thầm mắng mình một câu:" Ta quá là sơ suất, nếu sử dụng Thái Cổ Ma Viên biến thì có thể dễ dàng đánh bay con nô thú này, không biến thân thì khí lực sẽ không bằng nó."