Đại Viên Vương

Chương 254





Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến là một trong những môn tuyệt học trấn tự của Lạn Đà tự, cũng là một trong vài loại võ học vương đạo cao cấp nhất của Trung thổ Thần Châu. Người trở thành cao thủ nhờ tu hành Đại Nhật kinh thì đều đứng hàng đầu trong giới võ học ở Thần Châu.




Ngay sát dưới Đại Nhật kinh và có không ít người tu hành trở thành cao thủ là Thập Phương Đống Ma Đạo. Mà Lạn Đà tự thu đồ đệ thì có thể nói là không hề lựa chọn, chẳng những có người của đủ các tộc mà cũng không quyết giữ những hủ tục của mình. Thập Phương Đống Ma Đạo lại là võ học hoàng tộc của Ngọc Lê vương triều, rất ít người có thể học được toàn bộ. Bởi vậy kỳ thật Thập Phương Đống Ma Đạo xếp trên Đại Nhật kinh về mặt dễ tu luyện.




Cũng bởi vậy, võ công của Vương Phật Nhi đầu tiên là Thập Phương Đống Ma Đạo đột phá cảnh giới tứ phẩm mà tu vi Đại Nhật kinh gần đây mới miễn cưỡng đuổi kịp, hơn nữa còn phải dung nạp vào trong Đại Nhật chân hỏa cả phần chân khí do một nhánh của môn tâm pháp này là Vô Hạn Quang Minh Hỏa rèn luyện nên.




Việc tu hành võ đạo ở Trung thổ Thần Châu có một quy luật bất thành văn là chỉ cần có một môn võ học đạt tới một mức độ công lực nhất định thì không lâu sau các môn võ học còn lại cũng sẽ từ từ tăng tới cảnh giới tương đương với môn võ học mạnh nhất kia, thậm chí là dù không có tầng tâm pháp cao hơn để tu luyện thì cũng vẫn xuất hiện loại tình trạng này.




Nhưng mà loại võ công tăng trưởng kiểu nước lên thì thuyền nổi như vậy sẽ mất đi tính đặc sắc vốn có, uy lực trở nên yếu kém.




Vương Phật Nhi gần đây cũng xuất hiện loại tình huống này, nếu không phải Đại Nhật kinh có căn cơ thật sâu thì Thập Phương Đống Ma Đạo cũng đã chuyển hóa Đại Nhật chân hỏa của hắn lên cảnh giới tứ phẩm từ lâu rồi.




Nếu xuất hiện loại tình huống này thì là tổn thất cực lớn đối với Vương Phật Nhi, bởi vậy gần đây hắn ngừng tu hành Thập Phương Đống Ma Đạo mà chuyên tu Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến. Truyện "Đại Viên Vương "




Trong hoàn cảnh cực tĩnh, Vương Phật Nhi chợt cảm ứng được vầng mặt trời đỏ trong thức hải đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, bùng lên ánh sáng như ngọc chói loá mắt. Đủ loại khẩu quyết tâm pháp Đại Nhật kinh trở nên thông suốt ở trong lòng hắn, mọi trở ngại liên quan đến việc tu hành tựa hồ hoàn toàn biến mất.





Ngay trong nháy mắt, Đại Nhật chân hỏa quấn quanh tinh hồn pháp thân của Vương Phật Nhi ở trong thức hải đột nhiên phát sinh biến hóa kỳ dị, ngọn lửa vốn chập chờn đã ngưng tụ trở nên giống như một thực thể. Sau khi hấp thu hết những tàn lửa từ vầng mặt trời đỏ trong thức hải do Đại Nhật kinh biến thành, bên ngoài thân thể hắn đã xuất hiện thêm một vầng sáng đỏ chói mắt.




Hình tượng Tam Trảo Kim Ô ở trên đầu hắn cũng trở nên uy mãnh hơn, trên đầu cũng có thêm một túm lông chim đẹp lạ tường, khi dang hai cánh ra thì ở bên trong đám lông vũ màu vàng có chứa vô số kinh văn chú ngữ khó hiểu, vừa hung dữ mãnh liệt vừa chứa đựng Phật lực mênh mông vô bờ.




Đại Nhật chân hỏa của Vương Phật Nhi đột nhiên đột phá bình cảnh lên cao hơn một tầng.




" Tại sao lại như thế này?"




Vương Phật Nhi thu chân khí và rời khỏi thức hải, không nén nổi cười khổ. Trong doanh trướng lúc này chỉ còn lại có một mình hắn. Nhạc Sư Đà đã đi ra ngoài cùng với Khuynh Thành nên dù Vương Phật Nhi có làu bàu cái gì thì cũng không sợ bị ai nghe được.




" Đại Nhật chân hỏa vốn chỉ có công lực ngũ phẩm, tại sao giờ lại vượt qua cảnh giới tứ phẩm mà đạt tới uy lực tam phẩm. Như vậy thì ta lại cần khổ tu Thập Phương Đống Ma Đạo, tạm thời phong ấn Đại Nhật chân hỏa ."




Cảm thấy chân hỏa trong cơ thể mãnh liệt mênh mông, uy mãnh không thể chống nổi, Vương Phật Nhi không rõ nên vui hay nên buồn. Hắn nhớ lại một câu thượng thường nghe được ở kiếp trước rằng trong họa có phúc, trong phúc chứa mầm họa, trên đời vĩnh viễn không có bữa ăn nào không phải trả tiền. Võ học tiến bộ nhanh như vậy lại khiến Vương Phật Nhi thầm thấy lo âu khó có thể diễn tả nổi.




Sau một hồi tĩnh tâm suy nghĩ, Vương Phật Nhi mới đột nhiên giật mình nhớ tới một chuyện nằm ngoài ý muốn." Bạch thái giám tiền bối đã từng ghi lại trong thức hải của ta một thứ gì đó mà tại sao giờ lại không thấy đâu cả? Hơn nữa, tại sao cũng không thấy người áo trắng do hai đoạn kinh văn biến thành xuất hiện nữa?"




Vương Phật Nhi cảm thấy rất không ổn, vội vàng chìm vào thức hải một lần nữa.




Trong thức hải, hình tượng của Vương Phật Nhi có biến hóa thật lớn, trông giống như một người đàn ông lửa có thể nhìn xuyên qua được, chẳng những trên đầu có Tam Trảo Kim Ô bảo vệ mà bên ngoài cơ thể còn có thêm một lồng khí như vầng mặt trời đỏ rực.




Tiến vào thức hải lần này, Vương Phật Nhi hoảng sợ phát hiện thấy vùng hư ảo ở sâu trong ý thức của hắn đã trở nên khó hiểu. Tầng mây bụi vốn xoay chuyển không ngừng giờ đã hoàn toàn biến mất mà trong nháy mắt quang cảnh cũng đã thay đổi trở nên vô cùng vô tận.




Hoặc là lục địa mây xanh bát ngát, hoặc là biển rộng sóng biếc chập trùng, hoặc là sa mạc mênh mông cát vàng, hoặc là nhà cao tầng chót vót, thế giới của kiếp trước và của kiếp này giao hòa với nhau. Vô số nhân vật trong ký ức, cũng có những người không biết lai lịch đi lại như đèn kéo quân ở trong thức hải.




Vương Phật Nhi biết những thứ này đều là do ý thức của hắn biến thành nên cũng không kinh ngạc. Điều duy nhất khiến hắn kỳ quái là cảnh tượng trong thức hải phải bị ý thức của hắn khống chế mới đúng, tại sao lại trở nên loạn tùng phèo lên như vậy?




Trong lòng có vô số nghi hoặc, Vương Phật Nhi liền tìm đến hỏi tinh thần ấn ký của sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa ở trong thức hải, bất chợt phát hiện thấy thức hải đã biến đổi rất nhiều, thế giới trở nên rộng lớn vô biên khiến hắn không tìm thấy chỗ tinh thần ấn ký mà trước đây chỉ cần gọi là đến này.




Vương Phật Nhi lại rời khỏi thức hải, trong lòng kinh hãi khiến cho hắn thẫn thờ không biết nên làm gì.




Cơ Lạc Hồng thu binh rồi cũng ngồi một mình trong soái trướng trầm tư suy nghĩ." Vương Thập Phương võ công kém hơn ta rất nhiều mà tại sao ta lại không có cách nào đánh bại được chứ? Nếu cảm giác của ta không sai thì hắn cũng đạt đến cảnh giới Ấm thức Dương thần hợp nhất, bằng không dù cho võ công sở học có kỳ diệu đến đâu thì cũng làm sao mà vận dụng được đến mức độ tinh ảo như thế?"




Cơ Lạc Hồng khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy thanh họa kích, nhớ lại trận chiến hôm nay thì không khỏi nghĩ:" May mắn là cảnh giới Ấm thức Dương thần hợp nhất của Vương Thập Phương tựa hồ còn chưa vững chắc. Nó vốn phải dung hợp chặt chẽ với tu dưỡng tâm ý nên hắn vẫn có chút sơ hở, bằng không với thủ đoạn của hắn thì ta thực sự không có cách nào nắm chắc phần thắng. Hôm nay đại chiến một hồi, ta cũng thăm dò khá rõ về hắn, nếu lại khổ đấu một trận nữa thì ta chắc chắn đánh bại hắn trong vòng trăm chiêu."





Cơ Lạc Hồng suy đi tính lại trận chiến đấu với Vương Phật Nhi, dần dần trở nên cực kỳ tự tin rằng nếu lại đánh lần nữa thì việc đánh bại kẻ địch là chuyện không phải bàn.




Cơ Lạc Hồng đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn vỗ tay gọi. Một thân binh tiến vào hỏi:" Tướng quân có gì phân phó?" Cơ Lạc Hồng điềm nhiên ra lệnh:" Giải tên Thành chủ Thanh Mộc thành Mộ Dung Thôn đến đây, ta muốn thẩm vấn hắn."




Tên thân binh không dám hỏi nhiều, lập tức lui ra, không bao lâu sau đã áp giải Mộ Dung Thôn đến.




Cơ Lạc Hồng lấy bộ mặt lạnh lùng tàn khốc, một loại khí phách bá đạo ngập trời từ trên người phát ra khiến cho Mộ Dung Thôn không dám ngẩng đầu lên." Mộ Dung thành chủ, ngươi với ta ai vì chủ nấy, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt nhau. Lần này ngươi thành tù binh của ta, ta hy vọng ngươi sẽ nói thành thật chứ đừng để cho bản nhân không vừa ý."




Dưới khí thế ngập trời của Cơ Lạc Hồng, Mộ Dung Thôn miễn cưỡng ngẩng đầu lên ương ngạnh đáp:" Mộ Dung Thôn ta không phải hạng người sợ chết, nếu Cơ tướng quân muốn hỏi việc thực hư liên quan đến Hoang Mộc quân thì không phải phí lời." Truyện "Đại Viên Vương "




Cơ Lạc Hồng khẽ cười lạnh, quát:" Quân dân thành Thanh Mộc của ngươi đã lọt vào tay ta thì còn gì thực hư đáng nói nữa. Ta muốn hỏi là toán quân dẫn đại bộ phận dân chúng thành Thanh Mộc bỏ chạy ngày hôm ấy là binh mã phương nào? Ta thấy bọn họ không mang cờ hiệu Hoang Mộc quân các ngươi!"




Mộ Dung Thôn lạnh lùng đáp:" Điều này thì không cần dấu ngươi. Nhóm binh mã đó là Thỉ Phong Doanh, một trong tám đạo quân tiên phong của Ngọc Lê vương triều chúng ta, hiện do đệ tử ký danh của trụ trì Đại Lôi Âm tự là Vương Thập Phương làm chủ soái."




Cơ Lạc Hồng nổi giận đùng đùng, quát:" Mộ Dung Thôn, ngươi chớ có ăn nói lung tung. Hôm nay Vương Thập Phương vừa mới đại chiến một trận với ta, binh lính thủ hạ khác hẳn với ngày hôm ấy. Nếu hắn là thống soái của Thỉ Phong Doanh thì tại sao quân đội của hắn bây giờ lại đến?" Truyện "Đại Viên Vương "




Mộ Dung Thôn không biết chuyện Vương Phật Nhi đã thu phục tàn quân của Đại Lương Vương, nghe vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc." Nếu đổi là người khác thì ta nhất định bảo hắn nói bậy. Vương Thập Phương dẫn một toán binh mã nhân đêm tối tập kích doanh trại Đại Lương quân, hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm người mà thôi, làm sao được gọi là quân đội chứ?"




Cơ Lạc Hồng thấy Mộ Dung Thôn có vẻ không phải là nói dối, lại lần nữa rơi vào trầm tư.




Mộ Dung Thôn hơi máy động tay chân, nghĩ thầm trong lòng:" Chẳng may gặp phải binh mã của Cơ Lạc Hồng, ta đã giấu Hoang Mộc đại tướng vào trong Thỉ Phong Doanh để cho hai người Lý Huyền Cảm và Khương Công Vọng dẫn đi. Tuy ta khổ chiến bị bắt nhưng chỉ cần đại tướng có thể trốn thoát thì Hoang Mộc quân vẫn còn hy vọng."




Cơ Lạc Hồng vốn định hỏi lại những chuyện này nhưng Thỉ Phong Doanh của Vương Thập Phương lại trở nên điên đảo như thế làm cho hắn cũng không biết phải hỏi cái gì nữa, đành phất tay bảo thân binh dẫn Mộ Dung Thôn ra ngoài. Cơ Lạc Hồng truyền quân lệnh:" Lập tức đốt lửa nấu cơm, sau một canh giờ nữa quân ta sẽ phát động tấn công quân địch."




Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng là đạo quân tinh nhuệ nhất của quân đội Tây kỳ, hắn truyền lệnh xuống chưa quá một khắc thì khói bếp trong doanh trại quân đội đã nổi lên, binh lính thì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.




Ngay khi quân đội của Cơ Lạc Hồng mới nấu xong đồ ăn vừa bắt đầu ăn cơm thì đột nhiên tiếng trống trận vang trời, hai đạo binh mã từ hậu phương lao vào chém giết. Cơ Lạc Hồng gặp nguy không loạn, vội vàng chỉ huy binh mã thủ hạ chống cự nhưng trong lòng lại rất kỳ quái không biết địch nhân từ đâu đến.




Vương Phật Nhi vừa thoát khỏi thời gian tu hành phiền khổ, đang đi tuần tra thì phát hiện thấy quân doanh của Cơ Lạc Hồng có rối loạn, lập tức gọi binh lính tuần tra đến bẩm báo. Vương Phật Nhi nghe xong cũng thấy lo lắng không biết quân đội phương nào tấn công Cơ Lạc Hồng.




Hắn cũng không phải không nghĩ đến chuyện đây là quỷ kế của Cơ Lạc Hồng giả loạn nhưng thật ra là bày mai phục để chờ hắn sa vào cạm bẫy. Nhưng nghĩ lại thì thấy sức chiến đấu của quân đội của Cơ Lạc Hồng mạnh hơn hẳn, căn bản không cần thiết phải lập loại mưu kế thất sách như thế này.




" Truyền lệnh xuống, tất cả binh mã lập tức xuất trận, nhân cơ hội này đánh cho Cơ Lạc Hồng sáng mắt ra!"





Đối với hàng binh Đại Lương quân,Vương Phật Nhi là người nói một là một, hai là hai, cho dù là Lệ Khuynh Thành, Nhạc Sư Đà hay là hàng tướng Đại Lương quân cũng không ai dám phản đối quân lệnh của hắn.




Không quá một lát, hàng binh Đại Lương quân đã lập thành trận thế đi đến sát trận doanh Cơ Lạc Hồng đánh lén.




Cơ Lạc Hồng vốn đã dần dần ổn định trận tuyến, chỉ chờ thời cơ là có thể chuyển sang phản kích đánh tan hai toán binh mã đến xâm phạm nhưng giờ lại thêm đạo quân của Vương Phật Nhi đến tham chiến. Hắn nhìn ba nhóm quân địch đánh tiêu hao với Chiến Kích quân của mình thì cũng chỉ biết thầm thở dài rồi hạ lệnh toàn lực phá vây.




Nếu tiếp tục chiến đấu thì Cơ Lạc Hồng cũng biết mình chưa chắc đã thất bại nhưng mà cho dù có thắng lợi thì tất nhiên cũng là thắng một cách thảm hại. Quân địch quân ta cuốn chặt lấy nhau, cuối cùng lại thành trận chiến tiêu hao. Đây là cái loại tình huống mà hắn cực lực muốn tránh.




Vương Phật Nhi dẫn binh đuổi theo sau quân đội của Cơ Lạc Hồng, dốc sức truy kích, nhặt được không ít vật nặng và đồ quân nhu và cả phần lớn tù binh Hoang Mộc quân bị quân của Cơ Lạc Hồng đại bắt giữ cũng rơi tay Vương Phật Nhi.




Thấy Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng bại trận rút lui được hơn mười dặm thì quân dung đã lại chỉnh tề, Vương Phật Nhi hiểu nên thu quân và lập tức rút lui về hướng Đại Lôi Âm tự.




Hai nhóm binh mã kia cũng tập hợp lại với hắn.




Toán Đại Lương quân này vừa mới thu phục nên Vương Phật Nhi cũng không thể nào chỉ huy được như ý, giờ thấy binh mã của ba phương hợp lại một chỗ thì hắn cũng chỉ biết cười khổ. Sau khi rút đi được năm mươi dặm, Vương Phật Nhi kiểm điểm quân số, thấy quân dung rối loạn khiến hắn cực kỳ đau đầu.




Hai gã kỵ sĩ từ trong quân đội của mình chạy tới. Vương Phật Nhi từ xa trông thấy liền rất mừng rỡ. Trong đó một người là Khương Công Vọng, người kia thì lại khiến hắn bất ngờ vì đó là Tinh Võ của thôn Long Thứu.




Khương Công Vọng trông thấy Vương Phật Nhi bèn vội vàng hành lễ, lớn tiếng nói:" Chủ công, tướng sĩ Thỉ Phong Doanh nhờ có Mộ Dung tướng quân liều mạng cản hậu nên mới an toàn rút lui, chạy thẳng về Đại Lôi Âm tự. Trong chùa nghe nói chủ công gặp nguy hiểm liền phái binh mã đến cứu viện, nhờ trời cũng đánh lui được quân Tây kỳ." Vương Phật Nhi hỏi han kỹ lướng mới biết được đại khái trận chiến đấu ngày hôm đó.




Về phần vì sao Mộ Dung Thôn lại có lòng tốt đem Hoang Mộc quân cản hậu để cho Thỉ Phong Doanh dẫn đại bộ phận dân chúng thành Thanh Mộc rút lui như vậy thì Vương Phật Nhi có nghĩ đủ trăm bề cũng không thể giải thích được. Tuy nhiên sau trận chiến này với Cơ Lạc Hồng, hắn đoạt lại không ít tù binh từ Hoang Mộc quân.




" Quân ta trước hết hãy lui vào Nam Thiên Môn quan chỉnh đốn lại đã, sau đó mới xem trận chiến này được mất thế nào!" Tuy có ba đạo binh mã hợp nhất, binh lực tăng nhiều nhưng Vương Phật Nhi lại càng không tin tưởng về sức chiến đấu của quân đội của mình.




" Nếu mà lúc này Cơ Lạc Hồng dẫn binh đánh tới thì tám chín phần mười là chúng ta sẽ bị đánh cho tơi bời hoa lá cho tới khi tránh được tới Nam Thiên Môn quan!"




Vương Phật Nhi nghĩ không sai chút nào. Cơ Lạc Hồng chỉnh đốn binh mã của mình xong, phát hiện thấy bên Vương Phật Nhi hỗn loạn thì lập tức dẫn tinh binh đuổi giết. Vương Phật Nhi chỉ có thể sai Tinh Võ dẫn thi binh ra làm vật hi sinh cản hậu, vừa chiến vừa lui