Đại Viên Vương

Chương 248





Vương Phật Nhi chém giết thoát khỏi doanh trại của Đại Lương Vương nhưng không lập tức chạy về ngay. Hắn thấy Thương Vân Hồng dẫn đạo binh mã thứ hai đến tập kích doanh trại bèn nhíu mày, không bỏ đi theo kế hoạch sắp đặt trước mà đứng đợi ở một nơi cách doanh trại Đại Lương quân không xa. Truyện "Đại Viên Vương "




Bên cạnh hắn chỉ có hai người là Nhạc Sư Đà và Lệ Khuynh Thành, còn lại dù là bẩy Hắc Giáp Huyền Kỵ hay ba đại hộ pháp thần tướng hoặc thi binh trong binh phù thì đều là có thể thu hồi bất cứ lúc nào, không hề bị vướng bận.




Đánh thì đánh, đi thì đi theo ý muốn, cho dù Đại Lương Vương có thoát khỏi Ác Quỷ Đạo thì hắn cũng không sợ.





Vương Phật Nhi đợi đến tận khi Thương Vân Hồng dẫn binh rút lui lúc hừng đông, cảm thấy nghi ngờ liền hỏi:" Tại sao Đại Lương Vương sau khi bị ta đẩy vào Ác Quỷ Đạo lại không có chút động tĩnh gì cả thế? Khuynh Thành, thân thể Thiên thi có cách nào thoát ra khỏi Ác Quỷ Đạo hay không?"




Lệ Khuynh Thành lắc đầu đáp:" Thiên thi thân thể ở ngoài vòng sinh tử, không chịu lực lượng của Ác Quỷ Đạo khắc chế, tuy rằng ra vào Ác Quỷ Đạo khó hơn người thường một chút nhưng với thực lực cu8ar mình thì chắc chắn Đại Lương Vương có thể ra vào tự nhiên."




Vương Phật Nhi lẩm bẩm:" Người bình thường chỉ cần có lực lượng tam phẩm đã có thể ra vào tự nhiên, Đại Lương Vương lại có công lực tăng vọt đến cảnh giới nhất phẩm thì việc thoát thân hẳn là không thành vấn đề. Hắn vẫn chưa ra, chẳng lẽ là gặp cái gì đó ngoài ý muốn không thể kháng cự được ư?"




Một giả thiết cực kì lớn mật hình thành trong lòng hắn, nhưng có nên thi hành kế hoạch lâm thời này hay không thì hắn lại có vài phần do dự. Nếu chẳng may thất bại thì sao? Vương Phật Nhi lo nghĩ ngược xuôi, chợt nghiến răng hét lên:" Nhạc Sư Đà! Ngươi ở lại đây, đưa binh phù cho Khuynh Thành tiểu thư mượn. Hai chúng ta phải xông vào doanh trại của Đại Lương Vương thêm lần nữa. Nếu bên trong có rối loạn thì ngươi lập tức trở về tìm Công Vọng, không được tiến vào hỗ trợ."






Nhạc Sư Đà rất kinh ngạc nhưng cũng không nói gì mà chỉ giao binh phù ra. Trời lúc này đã sáng rõ, cho dù có hai đội thi binh tinh nhuệ thì việc xông vào cũng cực kỳ nguy hiểm. Tuy không biết Vương Phật Nhi tính toán thế nào nhưng Nhạc Sư Đà cũng âm thầm hạ quyết tâm theo chân chủ công xông vào doanh trại.




Một đêm ác chiến khiến cho Tung Dương thiết kỵ tổn thất mất hơn tám mươi người, binh phù của Nhạc Sư Đà cũng chỉ còn lại hơn ba trăm thi binh. Vương Phật Nhi lại không xung phong cấp tập giống như hồi đêm mà lại giảm tốc độ của kỵ binh, cố gắng lập thành thế trận dàn trải mà từ từ tiến đến gần.




Có mấy mũi tên rời rạc bắn đến, Vương Phật Nhi vung côn gạt đi, liền tăng thêm vài phần tin tưởng. Đại Lương quân bị đánh giết khiến lòng người tán loạn, lại không có tướng lãnh nào đủ uy tín thống lĩnh, giờ trông thấy đội kỵ binh không đến nghìn người này thì trước tiên là có mấy chục người la hoảng bỏ chạy tứ lung tung, sau đó là một cảnh mà Vương Phật Nhi không thể tin vào mắt mình.




Đại Lương quân không còn một ai có dũng khí giết địch nữa, cơ hồ là chưa đánh đã chạy, tìm đường tránh né đoàn quân địch đang xâm nhập doanh trại. Ngay đến cả Lệ Khuynh Thành cũng không khỏi thở dài:" Đúng là binh bại như núi đổ. Đại Lương quân cũng chẳng ra cái quái gì, sao lại nói hắn là một trong mười tám phản vương của thiên hạ được chứ!"





Vương Phật Nhi nhìn binh sĩ Đại Lương quân không người cầm đầu chạy tán loạn bèn hừ lạnh một tiếng, vận công quát lớn:" Đại Lương Vương đêm qua đã bị ta chém chết, Hoang Mộc đại tướng đã tập hợp dưới trướng mười vạn binh mã bao vây bên ngoài, ai đầu hàng thì không giết, kẻ ngoan cố chống cự sẽ bị bầm thây vạn mảnh!"




Hắn đề khí hô lớn thế này khiến Đại Lương quân tựa hồ càng rối loạn thêm, nhưng cũng chưa có ai đến đầu hàng. Tất cả binh lính đều loạn lên muốn chạy ra khỏi doanh trại để tránh cái họa cá nằm trong rọ.





Vương Phật Nhi cũng không thèm quản đám đào binh này. Hắn dựa vào Diễm Long thú đen tuyền của Tung Dương thiết kỵ có sức chạy cực nhanh, chỉ một lần xung phong đã ngăn cản được mấy chục tên binh sĩ. Dưới uy áp của hắn, lũ binh sĩ Đại Lương quân này lập tức buông khí giới đầu hàng .




Có khởi đầu này, Vương Phật Nhi triển khai Tung Dương thiết kỵ bắt được vài toán binh lính Đại Lương quân chạy trốn chậm chạp. Sau khi bắt được mấy trăm người, hắn liền sai bọn chúng hò hét nhắm lại những lời nói của mình kêu gọi bạn đồng ngũ trước đây đầu hàng.




Bắc Chu Vương lâm trận bỏ chạy, binh mã thủ hạ bị hao tổn mất ba phần, tuy trải qua một đêm bị Thương Vân Hồng xung phong chém giết nhưng giờ tập hợp lại cùng Đại Lương quân thì vẫn như trước có được gần bốn vạn binh mã. Đại Lương Vương có tính nghi ngờ rất nặng, bởi vậy võ tướng thủ hạ cũng không có ai được nắm giữ nhiều quyền lực. Vương Phật Nhi bất ngờ nảy ra ý này, thế mà thu hoạch lại lớn không tưởng được.




Trừ khoảng hơn vạn binh mã đã trốn ra doanh trại không biết tung tích, còn thì Đại Lương quân đã hoàn toàn hỗn loạn không biết phải làm gì, giờ nghe có tiếng hô hoán rằng mình đã bị bao vây, chủ công thì đã chết trận, Vương Phật Nhi lại tuyển mấy đội binh sỹ cho đội mũ mặc giáp đi khắp nơi tuyên truyền khiến Đại Lương quân lâm trận phản chiến nhiều vô số kể.




Nhìn thấy Đại Lương quân đầu hàng đổ lại như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, Vương Phật Nhi vô cùng mừng rỡ. Đợi đến khi hoàn toàn chiếm được doanh trại Đại Lương quân, hắn ngay cả số người cũng không kịp đếm, chỉ sợ có biến cố khác nên lập tức hạ lệnh phóng hỏa đốt doanh trại rồi rút về hướng đông.




" Nhanh chóng đuổi theo bọn Khương Công Vọng, Lý Huyền Cảm, hợp binh được với Thỉ Phong Doanh thì cho dù có phải chém giết quân Tây Kỳ đang vây khốn Đại Lôi Âm tự cũng không thành vấn đề. Có đám người này, triển vọng phát triển sau này của Đại Lôi Âm tự sẽ không thể đo lường được!" Truyện "Đại Viên Vương "





Chiến quả lớn như vậy từ trên trời rơi xuống khiến cho Vương Phật Nhi thống lĩnh hàng binh chạy được đến bốn mươi dặm rồi vẫn còn cảm thấy như phát mộng.




Nhạc Sư Đà vốn nghĩ sẽ xông vào doanh trại địch cùng chủ công chém giết đẫm máu, không dự đoán được tình hình chiến đấu lại thàng ra thế này. Vương Phật Nhi ra khỏi doanh trại địch lập tức phân một nửa số hàng binh cho hắn. Nhạc Sư Đà đột nhiên có nhiều thủ hạ như vậy thì thật sự có chút không quen.




Hắn xuất thân từ Sư đầu yêu tộc, tuy đàn ông thì ai cũng dũng mãnh, võ công mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ là loại nhỏ yếu trong các yêu tộc, không thể có được địa vị cao. Hắn lưu lạc làm võ tướng, cũng không phải chưa từng có kinh nghiệm chiếm sơn trại xưng vương nhưng nhiều nhất cũng không quá mấy trăm tên thủ hạ mà thôi. Khi ở Thỉ Phong Doanh được Vương Phật Nhi cho thống lĩnh hai ngàn binh mã đã làm cho Nhạc Sư Đà hãnh diện, nay thủ hạ thoáng cái tăng gấp năm sáu lần khiến Nhạc Sư Đà lâng lâng tựa như bay trên mây.




Lệ Khuynh Thành thấy hai người đều có vẻ như tâm hồn bay bổng thì không khỏi có chút buồn cười. Vương Phật Nhi đánh trận chiến này thật sự có chút khó giải thích nổi. Chiến lược của hắn vốn rất là khinh xuất thế nhưng lại đoạt được chiến quả ngoài ý muốn như thế này, ngoài việc nói lên binh pháp của Đại Lương Vương có vấn đề thì chỉ có thể nói rằng số phận của Vương Phật Nhi rất may mắn.




Dân chúng và binh mã của Thanh Mộc thành chạy suốt đêm, tất nhiên là rất vội vã nhưng họ mang theo gia đình nên dù thế nào cũng không bằng được tốc độ hành quân của đám hàng binh thủ hạ của Vương Phật Nhi. Sau khi gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu, Vương Phật Nhi cũng hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi để chỉnh đốn quân dung.




"Nếu cứ tiếp tục chạy loạn như thế này thì chỉ sợ chẳng may gặp chút biến cố là đám Đại Lương quân vừa đầu hàng này sẽ bỏ trốn mất ngay. Trước hết phải biên chế thành đội ngũ rồi có chạy tiếp cũng không muộn."