Đại Viên Vương

Chương 241: Tàu biển thiên phương, chiến thuyền trung quốc





Hắc Giáp Huyền Kỵ đều là thi yêu, tự mình cũng có thể khống chế thi binh. Vương Phật Nhi vốn định bắt một số thi binh đến xem trên người chúng có vương thi khí của Đại Lương Vương hay không, nếu Hắc Giáp Huyền Kỵ đều xuất hiện thì tất nhiên là không dùng được kế hoạch này. Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà, trả lại hai tấm phong trấn Hắc Giáp Huyền Kỵ cho Vương Phật Nhi rồi đều lui ra. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




" Nhưng Hắc Giáp Huyền Kỵ làm sao mà thoát ra được? Nếu tất cả hơn nghìn Hắc Giáp Huyền Kỵ trong Địa cung đều xông ra, không chỉ Thanh Mộc thành mà cả bốn thế lực lớn của Nam hoang cũng không ngăn cản được lực lượng này." Lại thêm một mối âu lo, Vương Phật Nhi suy tính nát nước mà vẫn không có kế sách gì, thầm thở dài. Lệ Khuynh Thành bước ra ngoài cửa, thấy Vương Phật Nhi cứ ngửa mặt lên trời bèn hỏi:" Nếu chỉ có hơn mười tên Hắc Giáp Huyền Kỵthì dùng hết lực lượng trên tay huynh chắc chắn có thể tiêu diệt chúng."




Vương Phật Nhi thở dài đáp:" Tiêu diệt chúng? Nếu những người này bị tổn thương thì chẳng phải là mất nhiều hơn được ư? Đáng tiếc là cơ quan thuật của ta còn kém quá, lúc ở Đại Lôi Âm tự miễn cưỡng chế tạo được một tấm phong trấn nhưng vẫn còn có vài khuyết điểm, tuy có thể phong ấn một tên Hắc Giáp Huyền Kỵ nhưng chỉ là tạm thời chứ không dùng lâu được! Nếu lại có thêm chục tấm phong trấn......"





Vương Phật Nhi nhắc đến đây thì mới đột nhiên nhớ tới Hoàng Ngọc phong trấn mà Bạch thái giám đưa cho hắn, tức thì mừng rỡ như điên. Nhưng hắn rốt cục vẫn nhớ rằng không thể cho Lệ Khuynh Thành biết việc này nên hơi trầm ngâm bảo:" Khuynh Thành cũng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi thăm tướng sĩ Thỉ Phong Doanh."




Lệ Khuynh Thành không nghi ngờ gì, bảo cứ đi đi. Vương Phật Nhi rời khỏi nơi ở liền đi thẳng một mạch đến cửa thành, phóng Ma Ngoan ra rồi liền vọt lên cao bay đi. Viên tướng Hoang Mộc quân canh phòng không biết vị thống lĩnh Thỉ Phong Doanh này muốn đi đâu làm gì nên cũng không ngăn trở.




Vương Phật Nhi ra khỏi cửa thành mới lặng lẽ lấy phong trấn ra, quan sát kỹ lưỡng rồi khai giải phong ấn. Trong Hoàng Ngọc đoản thước của Bạch thái giám có chứa hai vật khổng lồ gì đó. Thì ra hai vật này chính là hai chiếc tàu biển và chiên thuyền vô cùng to lớn, dài hơn nghìn thước.




Chiếc tàu biển được chế tạo theo phong cách cực kỳ lạ mắt, trên tàu có bảy cái cột buồm, buồm cực lớn hình tam giác, thân tàu hẹp dài, có mũi nhọn. Hai bên mạn tàu có bố trí hơn trăm khẩu pháo lớn sơn đỏ rực, gỗ dùng để làm vỏ tàu có tính chất kỳ dị, trên mặt có khắc vô số hoa văn cổ quái dị thường.






Chiếc thuyền kia thì vừa nhìn đã biết là chiến thuyền năm tầng của Trung thổ Thần Châu. Hình dáng tương đối rộng lớn, khí độ phi phàm, bên trên có năm tầng lầu, tuy không cột buồm và buồm nhưng ở đáy thuyền có cơ quan chéo lái, xem ra đây là cơ quan thuật để chạy tàu. Trên chiến thuyền năm tầng này có bố trí hỏa pháo do cơ quan thuật Trung thổ chế tạo, số lượng còn nhiều hơn cả của con tàu biển kia.




" Thì ra vật Bạch thái giám đưa cho ta chín là thứ này ư? Ba tấm mặt nạ hẳn là ở trên một trong hai chiếc thuyền này."




Vương Phật Nhi thử một lần, biết rằng Kì Mộc phong trấn của Mã Quý Tử căn bản không thể nào chứa được vật lớn như thế nên đành phải dùng Hoàng Ngọc đoản thước thu chúng vào. Hắn vốn định chuyển những thứ mà Bạch thái giám đưa cho sang Kì Mộc phong trấn để dùng những chỗ dư ra phong ấn hai tên Hắc Giáp Huyền Kỵ.




" Có thể phong ấn chín tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cũng là đủ dùng rồi. Bạch thái giám tiền bối thật là hào phóng, một trong hai chiếc thuyền này được làm theo phong cách chưa bao giờ gặp ở Trung thổ, chắc là thuyền lớn đi biển của Thiên Phương châu (Ả Rập)."





Ma Ngoan phi hành nhanh chóng, thoáng chốc đã bay xa khỏi Thanh Mộc thành. Vương Phật Nhi phóng ra tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cho nó đi theo sau tùy tiện xuất thủ thu phục một ít thi binh. Hắn vừa tìm kiếm đội Hắc Giáp Huyền Kỵ rời khỏi Địa cung kia vừa suy tính xem nên dùng biện pháp gì đối phó.




Với võ công của mình mà phải đối mặt với hơn mười tên Hắc Giáp Huyền Kỵ, hắn chạy thoát thân thì không khó nhưng muốn đánh mà giành chiến thắng thì gần như không có khả năng, muốn bắt mấy tên thì chỉ là vọng tưởng. Không thể dựa vào vũ lực, Vương Phật Nhi bèn nghĩ phải dùng mưu trí giải quyết vấn đề.





" Nếu có thể phân hoá tiểu đội Hắc Giáp Huyền Kỵ này khiến cho bọn họ hành động riêng lẻ thì ta nắm chắc thành công hơn nhiều."




Vương Phật Nhi đột nhiên trông thấy một khu rừng cây, rốt cục trong lòng xác định được kế hoạch. Lúc này đã thu phục được mười bốn tên thi binh, hắn hạ lệnh cho Hắc Giáp Huyền Kỵ trực tiếp chỉ huy đám thi binh này đến khu rừng lao động.




Không quá nửa canh giờ, đám thi binh đã chặt hơn mười gốc đại thụ, chẻ thành những thanh củi to bằng cổ tay rồi xếp thành những đống lớn theo chỉ thị của Vương Phật Nhi.




Vương Phật Nhi âm thầm tưởng tượng trong lòng, tự biết xác xuất thành công của kế hoạch này cũng không cao, nhưng với hắn thì chỉ cần có một phần trăm khả năng là đủ để thử nghiệm, nhiều nhất có thất bại thì cũng chỉ tổn thất vài tên thi binh mà thôi.




Đột nhiên cảm ứng thấy có thi khí đến gần, Vương Phật Nhi thúc Ma Ngoan bay lên trời, nhìn thấy đằng xa có hơn trăm tên thi binh đang thất thểu đi về hướng bên này. Trong lòng vui vẻ, hắn thầm nghĩ:" Có thêm đám khổ sai này thì việc đốn củi chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều!"




Hắn vỗ tay vào tấm phong trấn, tên Hắc Giáp Huyền Kỵ lập tức quay đầu chạy về phía hắn.





Đội thi binh này khi còn sống hẳn là những dân thường, mặc dù thoạt nhìn có vài tên thân thể cường tráng nhưng đều tay không tấc sắt, cũng có vẻ không biết võ nghệ. Hắc Giáp Huyền Kỵ chỉ cần khẽ quát một tiếng, đám thi binh này liền đờ mặt ra, đứng yên tại chỗ.




Hắc Giáp Huyền Kỵ vung tay bắn ra hơn mười luồng diễm quang màu trắng nhợt, phân biệt chiếu vào mi tâm của đám thi binh này. Sau một lúc lâu, thi khí trên người đám thi binh dần dần mạnh lên, khí tức cảm giác cũng trở nên giống như Hắc Giáp Huyền Kỵ.




Hắc Giáp Huyền Kỵ khống chế xong thì lập tức hét lớn một tiếng, đám thi binh lập tức đi đến rừng cây. Vương Phật Nhi trông mà lắc đầu, bọn thi binh này ngay cả binh khí cũng không có thì dùng cái gì mà chặt cây chứ?




" Ngay cả dân thường cũng bị chuyển hóa thành thi binh, chỉ sợ thiên địa nguyên khí quanh đây đã xao động đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Ác Quỷ Đạo cũng khá thường xuyên mở thông lên Nhân gian giới, chỉ tiếc là trời cũng không thể cho người được toại nguyện, bằng không thì khiến cho Ác Quỷ Đạo hút đi tất cả thi binh thủ hạ của Đại Lương Vương thì chẳng phải là giảm bớt cho ta rất nhiều phiền toái ư?"




Ác Quỷ Đạo mở ra thu hút thi binh, thi yêu cũng không phải chỉ một lần hết sạch mà là tiến hành từ từ trên quy mô nhỏ không thể thấy được, chỉ thấy thi binh hôm nay bớt đi mấy chục, ngày mai mấy trăm, cứ thế giảm dần. Không ít tướng lĩnh ở Trung thổ Thần Châu dùng thi binh tác chiến nhưng hơn một nửa đều dùng binh phù khống chế bộ phận tinh nhuệ chứ còn dùng thi yêu khống chế mấy vạn thi binh thì cũng chỉ có thể xuất hiện ở địa phương địa khí cổ quái như núi Linh Cữu, Đại Lôi Âm tự vùng Nam hoang này.




Bằng không mấy vạn thi binh vừa xuất hiện, thi khí trở nên đậm đặc hơn, còn chưa kịp xông ra chiến trường thì trời liền sinh ra dị biến, thi binh liên tiếp biến mất, không thể dùng đánh trận được.