Đại Viên Vương

Chương 238: Tên như cầu vồng thiêu quân giặc





Mộ Dung Thôn hừ lạnh một tiếng, mặt đầy giận dữ nguyền rủa:" Cơ quan thuật vốn do tổ sư Công Thâu Bàn của tộc ta sáng chế ra, nay nhân tộc học được lại dùng để đối phó với Tây Địch yêu tộc chúng ta. Thật sự là quá vô sỉ!"




Vương Phật Nhi cười thầm trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói:" Thanh Mộc thành có cơ quan vũ khí thủ thành gì thì mau lấy ra sử dụng đi, lúc này đừng có mà keo kiệt nữa."




Mộ Dung Thôn đỏ mặt lên, ngượng nghịu đáp:" Tuy Hoang Mộc đại tướng cũng là người thuộc bản tộc nhưng cũng không có mấy nhân tài về cơ quan thuật. Năm đó Mộc tộc chúng ta quá chuộng võ nên chèn ép các thợ thủ công cơ quan thuật về đủ mọi bề khiến đại tông sư cơ quan thuật Tử Dần Sửu giận dữ dẫn người bản tộc đến nương tựa vào Phượng Hoàng vương triều thời trước, vì vậy cơ quan thuật của Mộc tộc đã bị suy sụp."





Vương Phật Nhi thầm thở dài, cũng không tiện đề cập đến việc này nữa. Hắn nghiên cứu sâu về cơ quan thuật nên cũng đọc nhiều về lịch sử của môn kỹ nghệ này. Việc Tử Dần Sửu phản lại Mộc tộc cũng đã được ghi chép lại. Sau khi đến nương tựa vào Phượng Hoàng vương triều, Tử Dần Sửu được phong đất ở Vân châu và hiện nay Đại Càn vương triều còn chiếu cố nhiều hơn đến Mộc tộc ở Vân châu, cho thành một hạt thuộc bốn trấn kinh kỳ do Tiết Độ Sứ Cự Lộc quản lý.




Bởi vậy, cơ quan thuật của nhân tộc hiện nay đã vượt xa Tây Địch yêu tộc, thậm chí ngay cả pháp môn luyện chế, điều khiển thi binh cũng mạnh hơn Tây Địch. Nguồn cội văn hóa có trăm nhà nghìn phái cũng nở hoa khoe lá, vô số thư viện Nho gia, huyền môn đạo quán nhan nhản, thịnh vượng hơn nhiều so với Tây Địch chỉ có mỗi một Đại Lạn Đà tự truyền thụ xuống.




Sát!!!!




Bộ binh Đại Lương quân gầm thét từng hồi, rốt cục cũng xông tới dưới chân Thanh Mộc thành, dựng thang và bắt đầu leo lên tường thành. Tiễn lâu của Đại Lương quân cũng bắn ra mưa tên yểm hộ cho bộ binh của mình.






Tướng sĩ Hoang Mộc quân đồng thanh hét lên một tiếng, liều mình dưới mưa tên chém giết đại quân của Đại Lương Vương, Bắc Chu Vương đến công thành.




Vương Phật Nhi vẫn đứng ở tường thành, dùng Đại Na Di niệm pháp bắt lấy tên của địch, sau đó nhắm vào những tên giặc có dảng vẻ như là đầu mục của Đại Lương quân bộ mà bắn ra. Vương Phật Nhi có thù hận không nguôi với Đại Lương quân vì lúc trước ở huyện Dương Cốc, quân lính của Đại Lương Vương đã giết Nghiêm đại thẩm là người rất yêu quý hắn nên hắn vẫn khắc sâu trong lòng mối thù này.




Tên được truyền thêm Đại Nhật chân hỏa, võ tướng dưới ngũ phẩm căn bản không có cách nào chống được. Vương Phật Nhi dùng Vô Âm Thiện Lôi niệm pháp khống chế chân hỏa, truyền vào trong tên nên bất cứ một tên tướng lĩnh Đại Lương quân nào, dù có dùng binh khí đón đỡ hay không, cũng đều lập tức bị nổ tan xác thành một quầng lửa.




Vương Phật Nhi liên tục bắn ra mười tám mũi tên giết chết mười tám tên đầu lĩnh của Đại Lương quân, đang đảo mắt tìm kiếm mục tiêu kế tiếp thì đột nhiên kình phong nổi lên, ba mũi tên sắp thành hình chữ Phẩm ào ào bay tới phong kín mọi đường trành né trái phải trước sau của hắn, sau đó có một mũi tên khác không chút tiếng động nhắn bắn vào cổ họng hắn.





" Tiễn pháp thật cao minh!" Vương Phật Nhi thoáng động tâm nhưng không hề để ý tới mà vẫn lắp lên cung mũi tên thứ mười chín. Lệ Khuynh Thành luôn luôn ở bên cạnh hắn khẽ mỉm cười, bốn mũi tên kia lập tức bị cuốn đi như kim gặp nam châm bay vào một quầng sáng rồi bị chấn nát thành tro bụi.




Vương Phật Nhi bắn chết thêm một gã đầu mục Đại Lương quân nữa rồi quay đầu lại cười, đúng lúc Lệ Khuynh Thành cũng nhìn sang phía hắn mỉm cười bình thản, không cần nói gì mà linh trí đã tương thông.





Đại Lương quân liên tục mất đi hơn mười tên đầu mục thì đội ngũ liền tán loạn, thế công kích lập tức suy yếu và bị Hoang Mộc quân nhân cơ hội phá huỷ mất sáu chiếc thang. Thấy không có cách nào tấn công lên tường thành được, Đại Lương quân rốt cục đành phát ra hiệu lệnh lui quân.




" Thương Vân Hồng, ngươi lập tức dẫn một đội quân, thừa dịp quân đội của hai nhà phản vương rút lui thì xông ra cướp lấy những cơ quan tiễn lâu hư hỏng bên ngoài thành về đây!" Mộ Dung Thôn có thể trở thành Thành chủ Thanh Mộc thành, chưa nói binh pháp chiến lược có giỏi hay không nhưng về thu dọn chiến trường thì vô cùng xuất sắc.




Cơ quan tiễn lâu bị Vương Phật Nhi bắn hỏng bộ phận then chốt nên không di chuyển được nên tất nhiên rút lui cũng chậm hơn. Hắn nhìn ra yếu điểm này bèn sai Thương Vân Hồng xông ra đánh phá thứ khí giới công thành đó. Truyện "Đại Viên Vương "




Thương Vân Hồng hô lên tuân lệnh rồi lập tức chạy xuống cửa thành, dẫn một đội kỵ binh thủ hạ xông ra khỏi Thanh Mộc thành. Quân đội Đại Lương Vương không kịp đối phó, lại đã mất nhuệ khí nên bị hắn phá tan trận thế, hủy đi sáu chiếc cơ quan tiễn lâu. Khi quân đội Đại Lương Vương, Bắc Chu Vương quay lại yểm hộ thì Thương Vân Hồng đã thống lĩnh thủ hạ rút về đến Thanh Mộc thành rồi.




Hai bên lại đối đầu, bắn nhau một trận mưa tên rồi Đại Lương quân rốt cục cũng thu binh .




Mộ Dung Thôn cười khổ một tiếng, tiến lại nói với Vương Phật Nhi:" Hai nhà phản vương chắc chắn dùng chiến thuật tiêu hao lực lường của Thanh Mộc thành. Bọn họ có hơn ba vạn thi binh làm như vật hi sinh, phần lớn tướng sĩ đã chết cũng bị mang trở về doanh trại chuyển hóa thành thi binh, bởi vậy ít hao tổn binh lực hơn Thanh Mộc thành chúng ta. Nhiều nhất là chiến đấu thêm năm ngày nữa, Thanh Mộc thành sẽ không còn đử binh lính để phòng thủ bốn phía tường thành ."





Vương Phật Nhi vốn lấy làm lạ vì sao Đại Lương Vương và Bắc Chu Vương chỉ xua quân tấn công một cửa thành, giờ nghe Mộ Dung Thôn giải thích xong thì mới hiểu ra. Bọn chúng chỉ cần tấn công mạnh một mặt là có thể thu hút quân bảo vệ Thanh Mộc thành tập trung lại đánh tiêu hao với mình nên tất nhiên không cần bao vây thành cả bốn phía. Hơn nữa, chỉ cần Mộ Dung Thôn bỏ thành chạy thì mấy vạn cư dân của Thanh Mộc thành sẽ bị Đại Lương Vương bắt đi. Đó đã chiến lợi phẩm lớn, cho dù không thể tiêu diệt Hoang Mộc quân thì cũng không là cái gì đối với Đại Lương Vương cả. Truyện "Đại Viên Vương "




"Có thể đưa những tướng sĩ chết trận vừa rồi vào Thỉ Phong Doanh của ta không?"




Mộ Dung Thôn cười khổ một tiếng đáp:" Sao lại không thể. Vốn là tướng sĩ Thanh Mộc thành chúng ta bị tử trận đều được đưa đến chỗ Mộc Liên trưởng lão. Chẳng qua là thi binh trong thành hiện cũng chỉ còn không đến một ngàn, dùng cho ngay cả một lần xung phong cũng không đủ."




Vương Phật Nhi nghe xong thì không nói gì một lúc lâu, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Mộ Dung Thôn đành phải nói:" Thì ra là như vậy. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi đi. Mộ Dung thành chủ mau chóng tập trung tất cả kỵ thú trong thành, ta sẽ nghĩ biện pháp tạm thời đánh lui quân đội Đại Lương Vương, đến lúc đó chúng ta sẽ dẫn dân chúng Thanh Mộc thành bỏ chạy." Truyện "Đại Viên Vương "




Mộ công thôn chậm rãi nói:" Không biết Thập Phương tướng quân muốn dẫn dân chúng Thanh Mộc thành chạy đi đâu? tòa Tám ngôi thành trì còn lại của Hoang Mộc quân cũng ở bị Cơ Huyễn tấn công, Đại Lôi Âm tự ngươi cũng bị hắn cho quân đóng bên ngoài Nam Thiên Môn quan. Các đại yêu tộc Tây Địch thật sự không đủ đoàn kết, chúng ta tạm thời không thể cầu viện đâu được!"




Vương Phật Nhi lắc đầu đáp:" Ở gần chúng ta nhất là Hỏa Viên đại tướng. Ta không tin hắn lại còn nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi. Nếu chúng ta đột kích chạy về Tiên Đào thành gần đây nhất thì cùng lắm là mất tám ngày sẽ có thể di chuyển dân chúng trong thành đến đó. Tuy rằng Hỏa Viên đại tướng cũng là kẻ tham lam nhưng vẫn hơn là bị Đại Lương Vương bắt đi."