Đại Viên Vương

Chương 213: Lòng người như biển, lưỡi uốn không xương





Vương Phật Nhi bộc phát ra ý chí dũng mãnh trước nay chưa từng có, dồn vào trong đao tất cả niềm tin tưởng của mình." Sinh tử có mệnh, phú quý nhờ trời. Ông trời đã chỉ đường cho ta đi, mà không chỉ thì ta cũng không cần để ý." Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Ngũ đế long quyền chợt phát ra uy lực mạnh hiếm thấy, chiêu Hoàng kim sa đao này điên cuồng bành trướng, về hình thức có vẻ như gần đạt tới uy lực đệ nhất phẩm. Ngay cả Tàng Dạ Linh cũng không khỏi bật lên một tiếng “ủa” kinh ngạc, tay vung cây Kim Hi Li diễm phủ lên, một luồng kình lực bỗng như từ chốn hư vô xuất hiện rồi bành trướng ra thành một quang cầu thật lớn bao bọc thanh thần binh Bắc Đẩu vào bên trong.




" Nam thiên quang minh ngục!"




Vài tiếng “choeng choeng” khẽ vang lên. Chiêu sát thủ này của Vương Phật Nhi đã đánh cho quang cầu của Tàng Dạ Linh tiêu tan đi.





Rốt cục cũng giành được một chút sinh cơ, Vương Phật Nhi không dám chậm trễ, lập tức quát lớn:" Sư tổ Cưu Ma La Cấp Đa từng dặn ta phải nhắn với Tàng Dạ Linh tiểu thư một câu …"




Quang cầu màu vàng của cây chiên phủ đang bao trùm khắp trời, trong nháy mắt đã dừng ở trước mũi Vương Phật Nhi, tỏa ra luồng sức nóng kinh người thiêu đốt lông mi, tóc của Vương Phật Nhi quăn tít lại. Tuy nhiên, cuối cùng Vương Phật Nhi cũng nghe thấy giọng nói thánh thót ôn nhu của Tàng Dạ Linh vang lên:" Đại sư Cưu Ma La Cấp Đa chắc không bảo ngươi làm cái loại tiểu tặc tùy tiện bán tranh họa người khác chứ!"




Vương Phật Nhi ngẩng đầu, mới nhận ra không có cách nào nhìn rõ được dung mạo của Tàng Dạ Linh ở sau vầng kim quang kia.




Hắn vốn đã nghĩ ra những lời bịa đặt hoàn hảo, nhưng khi trông thấy dung nhan của Tàng Dạ Linh thì lại há hốc mồm không thốt ra lời. Tàng Dạ Linh cầm búa lớn trong tay, người mặc nhuyễn giáp màu vàng kim nhưng lại tạo ra một cảm giác như là một tiểu cô nương cực kỳ mong manh yếu đuối khiến cho người khác nảy sinh tâm lý phải nâng niu trân trọng.






Nếu chỉ nói về ngũ quan thanh nhã thì hiện nay máy tính đã gia tăng sức tưởng tượng của con người tới mức cực đỉnh, một người con gái thực sự dù có đẹp đến thế nào đều cũng không bằng những tác phẩm tạo bởi những thiết bị tiên tiến nhất này. Các công cụ hiện đại đã giúp người họa sỹ phát huy năng lực tới mức cực hạn.




Nhưng mỹ nhân trong tranh do máy móc vẽ ra làm sao có được vẻ hoạt bát linh động ở trên người Tàng Dạ Linh, điều khiến cho người khác thấy mà sinh ra trí tưởng tượng vô hạn.




Trông thấy đôi mắt trong veo của Tàng Dạ Linh lấp lánh sau tầng khôi giáp, Vương Phật Nhi liền cảm thấy như cả triệu vì sao bay đầy trước mắt. Hắn lắp bắp một lúc rồi cuối cùng mới thốt ra được mấy lời nói dối đã chuẩn bị sẵn từ trước:" Sư tổ căn dặn rằng nếu có cơ hội gặp được Tàng Dạ Linh tiểu thư thì phải chuyển lời mời nàng tới Đại Lạn Đà tự. Người muốn truyền thụ cho nàng một vài kinh nghiệm vượt qua thiên kiếp."




Lần này lại đến phiên Tàng Dạ Linh bật ra tiếng kêu kinh ngạc.




Một võ giả dù có chăm chỉ như thế nào, thiên phú có cao đến đâu, một khi tu vi đạt tới cảnh giới đệ nhất phẩm thì vẫn thấy không có biện pháp tiến thêm nửa bước, muốn có đột phá cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn. Nếu một khi có người thực sự vượt qua được bước mấu chốt kia để tiếp tục đi lên thì sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của trời đất.





Trong suốt năm mươi năm qua, ở Trung thổ Thần Châu chỉ có Cưu Ma La Cấp Đa vượt qua, mà hơn nữa lại bình yên vượt qua được ngưỡng cửa đó. Kinh nghiệm này cực kỳ quý báu, thực sự là hơn hẳn tất cả những khẩu quyết của mọi thần thông bí pháp. Tàng Dạ Linh mặc dù đã thuộc loại cao thủ cực đỉnh ở Nhân Gian Giới nhưng dù sao Thái Tuyền Thương và vài vị đại tông sư của Nho môn, Đạo môn vẫn còn mạnh hơn nàng.




Mà cũng chỉ khi bước vào hoàn cảnh đó thì những tiềm năng về sinh mạng của con người có thể được phát huy. Đủ các loại truyền thuyết thần kỳ như thọ đến mấy trăm năm, tùy ý bay lượn chín tầng trời, có thể chế ngự mọi loại lực lượng trong thiên địa, động một ý niệm là có thể lấy đầu địch ở ngoài ngàn dặm… làm sao mà một võ giả có thể không động tâm chứ.





Vương Phật Nhi nói xong thì tâm trí tức thì cực kỳ thoải mái. Hắn có thể khẳng định rằng Tàng Dạ Linh tuyệt đối sẽ không truy cứu việc hắn bán bức tranh vừa rồi.




Quả nhiên, một lát sau thì giọng nói ôn nhu của Tàng Dạ Linh đã vang lên bên tai hắn, không vui không buồn:" Sau này ta nhất định sẽ tới bái kiến Cưu Ma La Cấp Đa tiền bối, đa tạ Thập Phương huynh chuyển lời đến cho ta. Chẳng biết Cưu Ma La Cấp Đa đại sư có bảo ngươi truyền những lời này cho Thái Tuyền Thương hay không?" Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi ngầm rùng mình, lập tức lắc đầu đáp:" Ta không biết việc này. Sư phụ ta Vương Phật Nhi tựa hồ có quen biết với Thái Tuyền Thương tiên sinh nên không nói gì với ta."




Tàng Dạ Linh hét lên một tiếng trong trẻo, com chim lớn lông bảy màu lập tức vỗ hai cánh bay thẳng lên trên trời cao, chẳng còn thấy tung tích đâu nữa.




Vương Phật Nhi vuốt trán, thấy mồ hôi đầm đìa. Hắn vừa rồi đã nghĩ tới việc dùng Nguyên thủy tổ thần biến biến hóa thành Thần điểu Li Loan bỏ chạy trốn chết, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì nhớ ra rằng Tàng Dạ Linh vốn cưỡi chim bay đến trong khi mình sử dụng biến hóa vẫn chưa hoàn toàn tinh thục nên thật sự cũng chẳng biết có thể bay thoát được con chim lớn bảy màu kia hay không. Do đó hắn mới đặt mọi hy vọng vào tài miệng lưỡi, còn Tàng Dạ Linh đi gặp Cưu Ma La Cấp Đa có lãnh giáo được cái gì hay không thì không phải chuyện của hắn.




Nghĩ thêm thì nữ vũ thần có dũng mãnh đến thế nào thì cũng không phải là đối thủ của lão hòa thượng tuấn tú như Đường Tăng kia.




Lúc này, ba người Vân Lĩnh Thuật, Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng mới chạy đến nơi, nhìn theo phương hướng Tàng Dạ Linh cưỡi chim rời mà trong lòng cảm thấy kinh hãi, đồng thời cũng cực kỳ khâm phục Vương Phật Nhi sau khi động thủ với Tàng Dạ Linh mà vẫn có thể tự bảo vệ được mình không hề bị thương tổn lấy một cọng tóc.





Vân Lĩnh Thuật lên tiếng ca ngợi:" Thập Phương, ngươi thật là cao minh, thế mà lại che giấu thực lực với ta lâu như vậy. Nghe nói từ lâu lắm rồi Tàng Dạ Linh động thủ không dùng tới chiêu thứ hai, thế mà ngươi có thể tiếp nàng ba chiêu không bị thương, chuyện này mà nói ra thì không đến một ngày sẽ chấn động thiên hạ."




Vương Phật Nhi bỗng ngã lăn quay trên mặt đất, miệng ộc máu tươi, nói thều thào:" Không bị thương cái rắm ấy. Bây giờ trong cơ thể ta đã bị năm bảy thứ nội thương, thiếu chút nữa thì sa vào Ác quỷ đạo rồi, các ngươi còn không mau tới giúp ta!"




Vừa rồi cố gắng đánh được ba chiêu, chẳng những Vương Phật Nhi tiêu hao hết sạch chân khí mà còn bởi vì phát lực quá mạnh làm chấn động tới ngũ tạng nên hắn bây giờ tuy chưa thể nói là đã chết nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.




Khương Công Vọng vội vàng gọi hai người cùng thôn với mình dùng binh khí, quần áo làm thành một cái cáng tạm thời rồi đặt Vương Phật Nhi lên trên, cứ thế khiêng hắn chạy về nơi ở.




Lệ Khuynh Thành thì không biết đã bỏ đi đâu rồi. Vương Phật Nhi cũng không lo lắng cho cô nàng dũng mãnh này, liền ra lệnh chuẩn bị một gian mật thất yên tĩnh cho hắn vận khí chữa thương. Sau đó hắn nói với Vân Lĩnh Thuật:" Tiểu đệ vận khí hơi kém, e là không có cơ hội đi cổ vũ cho Vân đại ca nữa. Hy vọng ngày mai huynh có thể đánh bại đối thủ kia, toàn thắng trở về."




Vân Lĩnh Thuật thấy Vương Phật Nhi thê thảm như thế mà vẫn còn lo đến chuyện thắng bại của mình thì vô cùng cảm động, liên tục nói lời từ biệt.




Vương Phật Nhi uống vài viên đan dược bí truyền của Đại Lạn Đà tự, ngồi một mình ở trong mật thất cũng không sợ ai biết nên lập tức vận Ngũ hành thần biến để hóa giải thương thế, máu huyết ứ đọng trong cơ thể