Đại Viên Vương

Chương 210: Trong tranh có xe vàng





Võ công của hai người chênh lệch quá nhiều so với Khương Công Vọng, chỉ hai hiệp đã bị Khương Công Vọng phong tỏa khí mạch, xách tới trước mặt Vương Phật Nhi. Bắt gặp ánh mắt của hai người này còn có ý cố gắng giãy dụa, Vương Phật Nhi thò tay túm lấy, khẽ quát dọa:" Nếu các ngươi không thành thật nói ra bí mật của Hắc Yêu thành thì ta sẽ luyện các ngươi thành một đôi thi binh, ném vào trong Ác Quỷ đạo mà tiêu dao." Truyện "Đại Viên Vương "




Hai người chưa từng thấy ai như Vương Phật Nhi còn nhỏ như vậy mà lại có cách làm cùng hung cực ác như vậy. Nói là muốn luyện bọn họ thành thi binh, Vương Phật Nhi hai mắt vận dụng Đại nhiếp hồn niệm pháp, đưa đủ loại khủng bố nhập vào tận đáy lòng hai gã võ tướng này. Chưa được một lát thì họ không chịu đựng được nữa, bắt đầu phun ra những bí mật về vùng đất này.




Thì ra hai người này chính là hai gã tiểu tặc chuyên nghề trộm mộ, trong lúc vô ý đào móc ngôi cổ mộ ở nơi nào đó thì bắt được rồi một quyển võ công bí quyết và một bộ bản đồ. Quyển võ công mật quyết kia thì không có gì nhưng tấm bản đồ lại cho biết mấy ngàn năm trước từng có một nhóm người Huyền thủy tộc lai lịch thần bí, vì tránh chiến loạn đã tiến vào Vô tận lâm hải khai hoang. Trong bọn họ có một người trí thức nắm được một môn pháp thuật kỳ dị nào đó có thể khiến cho cảnh vật trong phạm vi vài dặm ẩn hiện tùy tâm, hoặc là biến hóa làm thứ khác. Người của Huyền thủy tộc nhân chỉ dựa vào phương pháp này mà tránh được các thượng cổ dị thú hung mãnh trang Vô tận lâm hải, thành lập nên Hắc Yêu thành, hơn nữa còn truyền thừa cả trăm thế hệ, dân số phát triển đến hơn hai mươi vạn người.





Về chẳng biết làm sao mà Hắc Yêu thành bị hủy diệt bởi một trận thiên tai. Một số ít người Huyền thủy tộc còn sống sót không có cách nào tiếp tục ở lại Vô tận lâm hải, đành phải trở về Trung thổ Thần Châu.




Còn ảo thuật tổ truyền của bọn họ cũng bởi vậy mà thất truyền.




Bản đồ hai người này tìm được chính là dó hậu duệ Huyền thủy tộc năm đó lưu lại, ghi chép lời truyền miệng của các thê hệ cha ông, nếu có thể tiến vào Vô tận lâm hải, tìm được Hắc Yêu thành thì nói không chừng có thể tìm được ảo thuật bí tịch năm đó.




Vương Phật Nhi nghe đến đay thì trong lòng hiểu rõ về giá trị của bí mật này.






Ảo thuật có thể bao trùm phạm vi vài dặm có tác dụng không lớn khi các cao thủ quyết đấu nhưng nếu sử dụng trên chiến trường, ẩn tàng hành tung quân đội của mình, đột nhiên xuất hiện tại chỗ quân địch yếu kém nhất, cái thủ đoạn dụng binh xuất quỷ nhập thần này đủ để cho kẻ ngu ngốc trở thành danh tướng vô địch tuyệt thế. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




" Khương Công Vọng hãy trông coi hai người này cẩn thận, khi chúng ta quay về Đại Lôi Âm tự thì dẫn theo về."




Khương Công Vọng lập tức lên tiếng đáp ứng, khai giải cấm chế trên thân hai người, canh giữ như là tù phạm.




Vương Phật Nhi thêm hứng thú, cứu tỉnh viên lễ quan kia, hỏi hắn lấy ấn tín rồi mới mang chiến lợi phẩm trở lại đài Đại vũ tuyên uy, hội họp với bọn Nhạc Sư Đà. Thấy hắn trở về, Nhạc Sư Đà cực kỳ hưng phấn báo cáo:" Chủ công, vừa rồi Tàng Dạ Linh đã ra tay, một chiêu đã đánh bại đối thủ. Công lực thật mạnh quả nhiên không hổ danh là nữ vũ thần. Phỏng chừng lớp trẻ trong Tây Địch yêu tộc thì chỉ có Thái Tuyền Thương mới có thể so sánh với nàng."





Nói tới đây, Nhạc Sư Đà nhìn sắc mặt của Vương Phật Nhi, lại nói thêm một câu:" Có lẽ trụ trì Vương Phật Nhi của Đại Lôi Âm tự chúng ta cũng có thần thông như thế."




Những lời này có chút vỗ mông ngựa nhưng Vương Phật Nhi cũng không để ý đến hắn, chỉ gọi Nhạc Sư Đà đi xuống làm ddiiemr tựa cho điệp La Hán khiến cho vị mãnh tướng Sư đầu tộc này rất là bất bình nhưng không tiện phản đối.





" Ta đã đi lâu như vậy mà trên đài Đại vũ tuyên uy chỉ là đấu loại được vài người như vậy sao? Tại sao lại thiếu đi hai ba trăm người?"




Khương Văn Lễ lập tức đáp:" Đại đa số võ tướng đã gia nhập làm thủ hạ Tàng Dạ Linh rồi, những thứ phẩm không được Tàng Dạ Linh để mắt tới đều đã bỏ đi hết. Mấy người còn đang đánh nhau trên đài đều chỉ là muốn thể hiện thực lực của mình để được coi trọng hơn mà thôi."




Vương Phật Nhi nghe xong ha hả cười lớn, đột nhiên đề khí truyền thanh hét to:" Trụ trì Vương Phật Nhi của Đại Lôi Âm tự đã tự tay vẽ bức họa nhỏ hình nữ vũ thần Tàng Dạ Linh, lấy giá một vạn hai lạng vàng, ai muốn mua thì tới mau!"




Hắn dùng đến pháp môn Ngũ đế long quyền, sóng âm của tiếng hét này cuồn cuộn truyền đi, bao trùm hơn phân nửa giáo trường Đại vũ tuyên uy. Khi hắn run run mở bức tranh ra, không người nào trong đấu trường không tập trung ánh mắt lên trên người hắn.




Nữ vũ thần mặc khôi giáp hoa lệ, lưng đeo trường kiếm hình thù kỳ lạ, áo dài tung bay phất phới giữa không trung, ngạo nghễ tại ngọn núi lần được vẽ rất tự nhiên trên giấy. Kiểu cách quần áo hoàn toàn không giống như Tàng Dạ Linh trong trận đấu vừa qua nhưng phong tư thần thái và vẻ ngạo nghễ lạnh lùng thì lại đủ tới tám chín phần.




Người thiếu nữ trong bức tranh của Vương Phật Nhi mặc dù có dung mạo tuyệt đẹp nhưng lại dùng mặt nạ của áo giáp che mất non một nửa hai má, lại có thêm bóng tối bao quanh, tạo nên một cảm giác mông lung mơ hồ, muốn nói giống một cô gái nào đó, chỉ cần người đó hình thức, khuôn mặt không quá kém thì đều được.





Người tập võ thì ai mà không có nhãn quang sắc bén? Sau khi tất cả mọi người đều trông thấy bức họa thì đều kêu gào ầm ầm lên tạo ra sự náo nhiệt khác thường,lập tức có người cao giọng hô:" Một vạn hai trăm lạng vàng, chẳng phải là quá quý giá đi!"




Hắn còn chưa hô dứt lời thì đã có người lập tức kêu lên:" Loại nghèo kiết xác như người làm sao xứng với bức họa nữ vũ thần được. Bức họa một vạn hai trăm lạng vàng này, ta mua!" Hắn vừa dứt lời đã có kẻ khác kêu to:" Ta trả một vạn năm nghìn hai!"




Đám đông thì cuồng nhiệt, vạn miệng thì hỗn loạn, không quá mấy lần hít thở đã nâng giá lên tới trên mười vạn hai nghì lạng vàng. Vương Phật Nhi mang tiếng là trụ trì Đại Lôi Âm tự nhưng mà cũng nghèo mạt hạng, nghe thấy mức giá mà nếu như ở trái đất thì có thể mua được hàng trăm lô đất như thế, có thể nói giá cực kỳ cao, nhất thời sướng quá chẳng biết sao lại hô to lên:" Còn có ai trả giá nữa không, không ai trả giá cao hơn thì ta sẽ bán đây! Phải nói trước rằng giao dịch mua bán thì không được nợ, cũng không nhận vật thế chấp."




Người tới tham gia đại lễ chủ yếu là những lưu lãng võ tướng nghèo khổ nhưng cũng có một số đệ tử con nhà giầu có đến kế thừa chức vụ của gia đình. Số lượng loại này tuy ít nhưng lại đều coi trọng danh tiếng, lập tức có một gã thanh niên mặc áo bào màu vàng, thoạt nhìn có vẻ phóng đãng, hai mắt đào hoa, hú lên một tiếng rồi hét to:" Nếu nhất định phải giao dịch bằng tiền mặt thì chắc chắn ta đoạt được bức danh họa này rồi."




Hắn bèn xoay cổ tay, lấy ra một tấm phong trấn màu vàng kim, cười đầy vẻ thô lỗ rồi khai mở phong ấn. Một chiếc chiến xa chế tạo hoàn toàn bằng vàng ầm ầm xuất hiện ở trước mặt mọi người.




" Chiếc chiến xa của ta mặc dù không tính là quý hiếm, chỉ là một chiếc xe tám ngựa kéo mà thôi nhưng thùng xe được chế tạo từ mười bốn vạn lượng vàng, toàn là vàng mười cả đó!"