Đại Viên Vương

Chương 195: Bạch nguyệt thành





Nếu chỉ là những lời điềm đạm như vậy thì tất nhiên câu nói của Vương Phật không hề có sức thuyết phục. Nhưng kèm theo lời nói của Vương Phật Nhi lại là tu vi tam phẩm, Nô Xích Hải giật thót mình, nhất thời không nghĩ ra phải đáp lại thế nào. Truyện "Đại Viên Vương "




Nô Xích Hải tung hoành dũng mãnh trên chiến trường, thực sự cho đến nay không có mấy đối thủ, bởi vậy cũng sinh ra tính cực kỳ ngạo mạn. Nô Xích Hải từ lâu thấy Vương Phật Nhi rất ngứa mắt nhưng chiêu thức nho nhỏ này mà lại không đỡ nổi khiến hắn rất buồn bực.




Tuy nhiên, chiêu này của Vương Phật Nhi cũng khiến cho Vân Lĩnh Thuật vẫn cho rằng hắn chỉ có tu vi thất phẩm phải sững sờ. Hai người bị tách ra, cả bốn người đều bị chiêu thức này của Vương Phật Nhi làm cho á khẩu không biết nói gì.





Ra khỏi sơn cốc, Nô Xích Hải cứ thế bỏ đi, không hề có ý lưu lại. Vân Lĩnh Thuật mặc dù hoài nghi về lai lịch của Lệ Khuynh Thành nhưng hắn là người trung hậu nên cũng không bộp chộp hỏi thẳng, đành nhìn Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành cười đùa thân mật.




Ba người trở về Nộ Lĩnh trấn, Lệ Khuynh Thành lập tức phóng ra tên hắc giáp kỵ sĩ mới thu phục. Hắc giáp kỵ sĩ này có tu vi đệ tứ phẩm, chính là thi yêu nên dễ dàng thu phục mấy ngàn thi binh ở đây.




Đợi khi hai thủ hạ của Vân Lĩnh Thuật trở lại, cả nhóm từ biệt cư dân trong trấn rồi tiếp tục lên đường.




Trải nghiệm lần này khiến cho thực lực của nhóm này đột ngột tăng vọt lên mấy chục lần. Vương Phật Nhi vốn có tính thích hưởng lạc, trên đường đi liền mua một ít tài liệu làm thành một chiếc giường mây rộng rãi thoải mái bắt đám thi binh khiêng, rồi cùng với Lệ Khuynh Thành ngồi lên trên vừa đi vừa ngắm trời ngắm đất.





Lệ Khuynh Thành vốn đã có cảm tình với Vương Phật Nhi, dọc đường đi lại không ngừng tiếp xúc, khi đến Bạch Nguyệt thành thì mặc dù chưa đến mức thề non hẹn biển nhưng cũng đã khó mà xa cách nổi.




Vương Phật Nhi nhiều lần dò hỏi, Lệ Khuynh Thành thì lại hoàn toàn không đề phòng nên bị hắn biết được lai lịch của môn phái Dao Trì.




Hai đại thánh địa của Đạo môn lần lượt là Nghiễm Hàn Cung và Ngũ Trang Quan, trong đó Nghiễm Hàn Cung là môn phái cực kỳ đặc biệt, thu nhận nhiều nữ đệ tử, truyền thừa được mấy trăm năm thì chia ra làm ba chi phái. Một chi phái là hệ thống Đông hải tứ thập thất đảo do người được coi là một trong tam đại cường giả của thiên hạ là Vũ thánh Bạch Thương Hoang của Bạch Nguyệt yêu tộc sáng lập, được đánh giá sánh ngang với Đông hải Long Tộc thành hai đại thế lực ở hải ngoại. Một chi phái khác chính là Dao Trì.




Năm đó, Bạch Thương Hoang bị thất bại khi tranh giành chức tộc trưởng Bạch Nguyệt yêu tộc với anh ruột, rời khỏi Đại Càn vương triều, hóa thân thành nữ giới ra nhập Nghiễm Hàn Cung và học thành võ công tuyệt thế, phối hợp với võ học của hoàng tộc Bạch Nguyệt tộc rồi một tay sáng lập ra thế lực ở hải ngoại. Ông ta chẳng những bị Nghiễm Hàn Cung coi là phản đồ lớn nhất mà cũng bị các đại yêu tộc của Tây Địch ghen ghét mắng chửi. Luận võ công, mặc dù Cưu Ma La Cấp Đa đã đột phá cảnh giới đệ nhất phẩm, vượt qua đệ nhất thiên kiếp, nhưng vẫn còn kém vị Vũ thánh của Bạch Nguyệt yêu tộc này một bậc.





Vì vậy, mặc dù Bạch Thương Hoang ẩn cư ở Đông hải tứ thập thất đảo nơi hải ngoại đã hơn ba trăm năm nhưng Nghiễm Hàn Cung không ngày nào không chuẩn bị để trừ bỏ vị đại phản đồ này. Mà Dao Trì là chi phái ẩn tu bên trong Nghiễm Hàn Cung, chuyên bồi dưỡng những đệ tử tài năng xuất chúng nhằm truy sát phản đồ của môn phái.




Lệ Khuynh Thành là truyền nhân trong một thế hệ của Dao Trì, nhiệm vụ lớn nhất chính là khổ luyện vũ kỹ, khi đạt tới mức đủ tư cách khiêu chiến Bạch Thương Hoang thì sẽ dựa vào sức mạnh của toàn phái để ám sát vị Vũ thánh người Bạch Nguyệt yêu tộc này.




Hắn cũng biết được từ Lệ Khuynh Thành là Dao Trì đã bồi dưỡng được ít nhất là bảy Đại đệ tử, hầu như ai cũng đều là cao thủ đệ nhất phẩm nhưng những đệ tử đi ám sát Bạch Thương Hoang thì chưa từng có một ai còn sống sót trở về.




Lệ Khuynh Thành cũng không biết việc ám sát Bạch Thương Hoang sẽ như thế nào, bởi vậy đến lúc cần phải đi rèn luyện thực tế, các trưởng lão phái Dao Trì đã giao cho nàng một tờ danh sách những người cần tới khiêu chiến, gửi gắn trong đó hy vọng là có thể nâng cao võ công lên một tầng.




Vương Phật Nhi lúc này mới được coi là hiểu được vì sao Lệ Khuynh Thành sau khi đuổi giết mình lần trước vẫn chưa tìm tới Đại Lôi Âm tự báo thù. Đó là vì công lực của hắn quá yếu, còn chưa đáng để khiêu chiến lần thứ hai.




Hoang Mộc Đại tướng có nhà ở Bạch Nguyệt thành, ba người và các thân binh của Vân Lĩnh Thuật vào thành liền đến ở chỗ này. Trước khi vào thành, Lệ Khuynh Thành còn đang nghĩ đến việc phân tán đám thi binh ở ngoài thành thì Vương Phật Nhi đã nghĩ ra một cách là chia đám thi binh này thành từng nhóm để bán cho các thị dân có loại pháp bảo kiểu như Thao thi đồng hoàn mang về làm cu li.




Dân chúng ở Bạch Nguyệt thành có kiến thức rất rộng, thi binh không chỉ để sử dụng trong chiến tranh mà sau khi được huấn luyện, chúng sẽ trở thành công cụ khuân vác rất tốt.




Việc mua bán lần này được Vương Phật Nhi điều hành nên Lệ Khuynh Thành buôn nhỏ lãi lớn, bởi vậy hầu bao căng lên được chút ít. Đệ tử Dao Trì mặc dù không phải nghèo mạt rệp nhưng cũng không giàu có.





Sau khi thu xếp xong, Vân Lĩnh Thuật lập tức tới hoàng thành báo danh. Vương Phật Nhi nhàn nhã, đương nhiên là cắm đầu vào luyện công như điên. Có Lệ Khuynh Thành là cao thủ võ học vào hàng đệ nhất lưu ở bên cạnh, tất nhiên Vương Phật Nhi lập tức đến thỉnh giáo.




Đại hội phong đất của Ngọc Lê vương triều được cử hành chẳng biết bao nhiêu lần, một số chế độ quy định đã gần như hoàn mỹ. Hàng năm chính Ngọc Lê vương triều cũng không biết sẽ có bao nhiêu vùng đất phong sẽ được người đến yêu cầu cấp quyền sở hữu, bởi vậy công tác báo danh là vô cùng quan trọng.




Mỗi người khi đến báo danh đều phải mô tả rõ ràng về tình trạng vùng đất mà mình mốn được ban phong, lập thành một danh sách gọi là Đầu danh trạng. Nếu không có đối thủ cạnh tranh thì đại lễ phong đất này chỉ là chờ một khoảng thời gian mà thôi. Nếu có hai người cùng nhắm vào một vùng đất thì khi đó sẽ dùng phương thức quyết đấu.




Cho dù là người không thuộc vào một phe thế lực nào có đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ đại hội phân đất cũng không lấy nổi phần đất phong kia. Mười đại yêu tướng, năm đại yêu suất đều không thích để người khác đoạt được mảnh đất phong mà mình đã nhắm trước, cuối cùng sẽ phái ra cao thủ cản trở, bởi vậy đại hội cũng sẽ lại trở nên náo nhiệt.




Hầu như bất cứ một vùng đất phong đều có năm ba người tranh đoạt, người thắng cuối cùng nếu không có thế lực mạnh thì e là cũng phải chém giết ba lần bảy lượt mới có cơ hội danh chính ngôn thuận ngồi yên vị.




Vương Phật Nhi mặc kệ cho Vân Lĩnh Thuật lo toan toàn bộ mọi chuyện sau khi báo danh, thậm chí cũng chẳng có hứng thú ngay cả việc đến nơi báo danh xem đối thủ tương lai của mình. Truyện "Đại Viên Vương "




Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi tu luyện để dùng ngay sau đó thì trong lòng rất lo lắng, bảo hắn:" Thập Phương, ngươi thì ngày thường không thắp hương,có việc mới cuống lên ôm chân Phật, chưa chắc đã thật sự dùng được. Ta thấy mặc dù ngươi dùng Thanh Cung Mộc rất vừa tay nhưng lại thiếu tính bất ngờ để giành chiến thắng, chi bằng nhân khoảng thời gian này hãy chế tạo làm một món binh khí vừa thuận tay, lại vừa có chút kỳ môn đi! Ta biết ngươi hiểu về cơ quan thuật mà."