Đại Viên Vương

Chương 189: Oan gia gặp lại, lệ nữ ngàn đao





Bộp! Vương Phật Nhi búng ra một ngọn chỉ phong, đánh nát con chim nhỏ màu vàng xinh đẹp này thành rồi vô số bụi phấn bay tung tóe, trong lòng chợt rung động, đột nhiên phát sinh một ý nghĩ bi ai.




Nỗ Xích Hải và Vân Lĩnh Thuật giờ phút này cũng bị chim chóc ở gần người mình xông lại tấn công, nhưng lực lượng của mấy con chim chóc này còn yếu hơn rất nhiều so với thi binh bình thường, cũng không cần đụng vào mà chỉ cần kình phong rung động là đã nát thành bột phấn. Chỉ có điều chim chóc nơi này quá nhiều, tựa như vô cùng vô tận, trước chết sau thay, càng ngày càng nhiều, thanh thế cực kỳ mãnh liệt.




Nỗ Xích Hải hô lên:" Chỉ cần chúng ta đến được vùng sát gần ngôi cổ mộ kia thì những con chim này sẽ sẽ không tới tấn công nữa."





Vương Phật Nhi thi triển Di sơn chuyển nhạc niệm pháp bố trí tăng cường ở trên thân mình khiến cho khí áp trong vòng mười trượng quanh người trở nên nặng như núi, đám chim chóc đánh vào đều hóa thành bột phấn. Hắn hét lớn:" Mấy thứ này có chút cổ quái, vì sao hóa thành bột phấn rồi thì không thấy tăm tích đâu nữa?"




Nỗ Xích Hải cười một tràng dài đáp:" Ta cũng không biết, chỉ sợ đến khi chúng ta tiến vào cổ mộ thì mới biết được."




Giáp mây trên người Vân Lĩnh Thuật có thể tùy ý vươn roi mây đánh ra nên cũng không có chim chóc nào có thể lại gần. Hắn hét to một tiếng đi trước mở đường. Ba người rảo bước tiến thẳng đến ngôi cổ mộ trông như cung điện kia.




Vương Phật Nhi âm thầm lấy làm kỳ quái. Lực công kích của những con chim này thật sự không mạnh, nơi đây lại cũng không có thi binh khác xuất hiện, liên tưởng đến dấu vết để lại trong sơn động thì phán đoán có người đã xâm nhập càng chắc chắn khiến cho hắn dám khẳng định là đúng.




Ba người cũng không gặp mấy nguy hiểm đã xông qua lớp chim chóc ngăn cản. Quả nhiên tiến vào phạm vi của ngôi cổ mộ thì đám chim chóc này lập tức an phận vô cùng, không còn chú ý đến ba người nữa. Vương Phật Nhi ngẫu nhiên quay đầu lại, bỗng phát hiện ra ở gần hắn có một con hươu xanh, nước mắt chảy ròng ròng, coi bộ vô cùng bi thương.




Hắn càng thêm cảnh giác, cầm ngang Thanh Cung mộc trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ:" Một khi gặp chuyện chẳng lành thì ta kéo Vân đại ca bay lên cao thoát thân. Cái tên Nỗ Xích Hải kia thì chỉ có thể mặc kệ hắn tự cầu phúc mà thôi. Nhất định không để máu tham che mắt!"




Nỗ Xích Hải đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói:" Ở trong cung điện này có đường ăn thông xuống phía dưới, dẫn tới địa cung. Ta vốn chỉ đào bới mở được cửa vào địa cung, đi xuống được ba tầng thì bị bức lui lên. Phía dưới nữa có cái gì, ta cũng chẳng biết"




Vân Lĩnh Thuật bực mình gắt lên:" Cổ mộ hùng vĩ thế này, có cả ngoại cung mà tại sao lại chỉ có một con minh thú? Nỗ Xích Hải ngươi đừng có nói dối!"




Nỗ Xích Hải cười ha ha, nói:" Ta không nói dối, ngay cả chính ta cũng không biết,không gặp được chủ nhân của Cổ mộ, nói không chừng đã bị minh thú xâm nhập, ăn thi thể, chiếm cứ trong đó rồi cũng nên."





Vương Phật Nhi lắc đầu nói:" Tới nước này, ta nghĩ đến cách duy nhất là phải đi xuống xem địa cung của ngôi cổ mộ này có vàng bạc châu báu gì hay không. Chúng ta trước hết hãy giải quyết vấn đề thi khí [email protected] tiết ra đi đã. Ta cảm giác thi khí ở dưới này đã trở nên tinh thuần, thậm chí đã sinh ra biến đổi về chất rồi. Thi khí hóa thành minh khí, các ngươi cũng biết có ý nghĩa gì! Nếu thực sự có một con minh thú thì thôi, chứ nếu là minh hoàng thì trừ phi mời được cao thủ ở cấp bậc như sư phụ ta là Cưu MaLa Cấp Đa của Đại Lạn Đà tự ra tay, không thì khu vực phụ cận trong vòng mấy ngàn dặm vuông này sẽ không còn người sống."




Vân Lĩnh Thuật vừa thấy Vương Phật Nhi nói như vậy thì không muốn cãi vã nữa. Nỗ Xích Hải ngựa quen đường cũ, dẫn đầu đi xuống địa cung, hai người bọn họ đi theo sau. Trong tầng thứ nhất, khắp nơi đều là hài cốt của thi binh, thi tướng, dã thú hung hãn bị đánh chết. Từ hiện trường đánh nhau thảm thiết có thể thấy người nọ hoàn toàn không hề dừng bước, cứ thế chém giết mà đi thẳng xuống.





Nỗ Xích Hải hơi biến sắc, nói:" Không biết người tới đây trước này là ai? Võ công cao hiếm thấy, chỉ sợ còn hơn cả ngươi và ta." Hắn nói câu này là với Vân Lĩnh Thuật, trong mắt hắn thì Vương Phật Nhi mới chỉ là một thiếu niên chưa cùng đẳng cấp.




Vân Lĩnh Thuật hừ một tiếng phiền muộn, trầm mặc không đáp. Lần này ba người xuống cả năm sáu tầng mà vẫn không gặp vật gì còn sống, người xâm nhập vào trước bọn họ ra tay quá tàn nhẫn, thật sự khiến ba người phát sợ.




Vương Phật Nhi đi qua mỗi tầng đều chú ý quan sát, không khỏi nghĩ thầm:" Thi binh nơi này tựa hồ đã rất mạnh, có một số đã tiếp cận tu vi lục, thất phẩm nhưng vẫn bị người đó thoải mái chém giết, tại sao ta lại thấy chiêu pháp giết người này có chút quen thuộc?"




Khi tới tầng thứ bảy, địa cung đã trở nên giống như mê cung, ba người tìm rất lâu cũng không tìm được thông đạo xuống tầng tiếp theo. Hơn nữa người kia dường như cũng không đi khắp tầng này, để sót lại không ít thi binh hung hãn.




Vương Phật Nhi thấy tình hình này, lập tức đề nghị:" Không bằng chúng ta chia nhau đi tìm thông đạo xuống tầng phía dưới, sau đó dùng tiếng huýt gió để liên lạc!"




Nỗ Xích Hải nghe xong nhìn sang Vân Lĩnh Thuật. Vân Lĩnh Thuật thản nhiên nói:" Nỗ Xích Hải, ngươi nghĩ là Thập Phương tiểu đệ của ta không có năng lực tự bảo vệ mình ư? Ngươi có thể yên tâm, Vương Thập Phương hắn có công phu tốt hơn ngươi phỏng đoán rất nhiều. Ta thấy đề nghị này được đấy."





Nỗ Xích Hải cười ha hả nói:" Ngươi không lo lắng thì ta lo lắng cái gì? Nơi này nếu không thể tự bảo vệ mình thì chỉ thành gánh nặng. Hắn đã tự tin như vậy thì chúng ta hãy chia nhau tìm kiếm thông đạo đi."




Vương Phật Nhi tiện tay chỉ ra, nói:" Ta đi theo hướng này, hay là khi mọi người quay lại sẽ gặp ở chỗ này nhé."




Nỗ Xích Hải đang muốn nói gì đó đã thấy Vương Phật Nhi vung tay đánh ra một chưởng, lưu lại trên vách tường bên cạnh người ba chữ to." Đánh ngã nàng!" Sau đó nói:" Chúng ta quay về sẽ gặp lại ở chỗ tường có chữ “Đánh ngã nàng” này. Mỗi người đều phải lưu lại dấu vết ở trên đường đã đi qua cho dễ tìm mà trở về."




Nỗ Xích Hải vỗ một cái lên cây đại phủ trong tay, nói:" Vân Lĩnh Thuật, tiểu huynh đệ này của ngươi có tâm tư tinh tế, rất là không tồi đâu! Điểm này không sai, nhưng mà ba chữ dấu hiệu này có vẻ kỳ quái đó."




Vương Phật Nhi hừ lạnh đáp:" Ngươi là người thô lỗ như vậy, sao biết được trong ba chữ này ẩn chứa một câu chuyện xưa rất là thú vị, chờ khi ta rảnh sẽ kể cho ngươi nghe!"




Sau khi nói xong, hắn quay đầu bước đi, mặccho Nỗ Xích Hải và Vân Lĩnh Thuật ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau Vân Lĩnh Thuật mới xấu hổ cười nói:" Ta cũng không biết gì về câu chuyện xưa của ba chữ này, ngươi đừng có hỏi ta." Nỗ Xích Hải lúc này mới đột nhiên phá lên cười ha ha, nếu không phải là có mũ giáp bảo vệ, nhất định là thấy hắn cười đến chảy cả nước mắt.




Vương Phật Nhi sau khi rời đi thì không cần che dấu công lực nữa, lập tức tăng lực lượng lên tới cảnh giới đệ tứ phẩm. Có lẽ hắn có vận khí đặc biệt, mới tìm được nửa canh giờ đã phát hiện ra thông đạo dẫn xuống tầng dưới. Hơn nữa hắn ngấm ngầm còn nghe được phía dưới có tiếng một nam một nữ nói chuyện, trong đó giọng nói của người con gái trog trẻo như chuông bạc khiến cho hắn suốt đời khó quên, chính là người suýt nữa đã đoạt mạng hắn Lệ Khuynh Thành.