Đại Viên Vương

Chương 171: Sắc quỷ đầu thai không kiêng gì hết





Suốt dọc đường chạy về Đại Lôi Âm tự, Vương Phật Nhi chỉ lo sợ chẳng biết Lệ Khuynh Thành có chặn ở nơi đó chờ đánh giết nữa hay không. Hắn dự tính vài phương pháp ứng phó, nói đến nói lui cũng không có gì khác ngoài việc lập tức dùng Nguyên tổ thủy thần biến hóa thành Ly Loan chạy trối chết, cái khác biệt chỉ là hình thức chạy mà thôi. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Cũng không biết là thời vận thay đổi hay không nhưng hai người trở về tới Đại Lôi Âm tự mà không gặp sóng gió gì.




Yến Xích Mi có được lưu dân binh tương trợ nên việc săn bắt dị thú được thuận lợi hơn một chút, nhưng khi hắn thấy Vương Phật Nhi dẫn theo rất nhiều Phi Vân Đà trở về thì tâm trạng mới bắt đầu thư giãn lập tức tuột dốc không phanh. Hắn bắt được nhiều kỵ thú hơn nhưng giá trị thì chẳng bằng một con Phi Vân Đà.





Lần này trở về, Vương Phật Nhi còn mang theo một ít hạt giống lúa mạch Vân thành mà hắn cướp đoạt được từ doanh trại của Mã Quý Tử. Ban đầu hắn cũng không hiểu biết về cây trồng ở Trung thổ Thần Châu, may là Yến Cơ nhắc nhở nên mới biết thứ này quý giá như vậy.




Hắn giao lúa mạch Vân thành cho Phượng Sồ chuẩn bị để sang xuân gieo trồng rồi dẫn số Phi Vân Đà bắt được đi thẳng đến trước Đại Lôi Âm tự, triệu tập vũ tăng của bản tự lại.




Tám Đại trưởng lão đã quen với cuộc sống gian khổ ở Đại Lôi Âm tự, trông thấy Vương Phật Nhi mang về hơn chục con Phi Vân Đà thì mắt ai cũng sáng ngời. Vương Phật Nhi nói với hai người Phật Đà Cái và Linh Sơn:" Mỗi tăng nhân của bản tự đều phải nuôi dưỡng một con Phi Vân Đà, chuẩn bị dùng khi xuất hành sau này. Các vị trưởng lão có thể cho đệ tử nuôi dưỡng giúp nhưng phải có kỵ thú cho mình, chỉ sợ ngày sau Đại Lôi Âm tự sẽ xảy ra nhiều chiến loạn, không có kỵ thú thì sức chiến đấu sẽ giảm rất nhiều."




Linh Sơn gật đầu vâng dạ:" Phi Vân Đà tốc độ cực nhanh rất đỡ phí sức, điều này thì không phải nói. Phi Vân Đà trưởng thành đích có sức mạnh tương đương với tu vi cửu phẩm, tăng nhân của bản tự có tu vi được như thế này cũng không nhiều lắm. Nếu ai cũng có loại kỵ thú này thì sức chiến đấu nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên Phi Vân Đà rất khó thuần hóa, Trụ trì có thể thu phục được nhiều như thế này đã là vô cùng quý rồi, làm sao có thể cho mỗi đệ tử một con được?"






Vị lão tăng khiêu ngạo này không còn chống đối Vương Phật Nhi nữa, khi nói chuyện đã rất mực thước, hoàn toàn coi Vương Phật Nhi là người đứng đầu bản tự.




Vương Phật Nhi cũng không nói ra bí quyết học được từ Tinh Tuyết, chiêu thức này mặc dù đơn giản nhưng là bí mật gia truyền, hắn chỉ nói:" Mấy ngày nữa ta sẽ lại xuất hành đi bắt thật nhiều Phi Vân Đà, chỉ là bản tự ít người quá, ta muốn chiêu mộ thêm một số nhân tài của Long thứu thôn, chẳng hay các vị trưởng lão có diệu kế gì không?"




Nghe Vương Phật Nhi nhắc tới việc này, sắc mặt tám Đại trưởng lão lập tức trở nên khó coi. Đao đạo của Long thứu thôn thành tựu nhanh chóng, vượt xa võ học của Đại Lôi Âm tự. Bộ tộc bọn họ ẩn cư tại Vô tận lâm hải, tất nhiên là có tộc quy, tín ngưỡng của mình, không chịu tiếp thu lý thuyết Phật học của Đại Lạn Đà tự, bởi vậy tám Đại trưởng lão căn bản không có ý nghĩ tuyên truyền phật pháp. Truyện "Đại Viên Vương "




Vương Phật Nhi lắc đầu thở dài có vẻ rất là đau đầu nhức óc, trầm giọng nói:" Lần này trên đường nam tiến đã chết mất mấy chục tăng nhân, nếu chúng ta không thu nhận đệ tử thì Đại Lôi Âm tự sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. Hôm nay ta muốn bàn luận việc này với một số vị của Long thứu thôn, tám Đại trưởng lão hãy cùng đi với ta."





Tám Đại trưởng lão chẳng biết Vương Phật Nhi có quân bài gì trong tay nhưng cũng không tiện phản đối, tất cả cùng trầm giọng niệm một tiếng Phật hiệu rồi quay về.




Vương Phật Nhi còn lại một mình, cất bước đi về chỗ ở của mình tại Nam Thiên môn quan, nhủ thầm:" Nếu không chuẩn bị sẵn người hỗ trợ, lần sau mà gặp phải Lệ Khuynh Thành thì sẽ cực kỳ khó đối phó. Dụ dỗ được vài người của Long thứu thôn thì ta sẽ nắm chắc hơn vài phần."





Về đến thành lâu, Vương Phật Nhi trông thấy đám lưu dân binh thủ hạ có vẻ khác xưa, trong lòng lấy làm lạ. Đám lưu dân binh này thành phần phức tạp, cực kỳ lười biếng, hơn nữa tính cách lôi thôi, lúc bình thường sai bảo cũng không chịu nghe theo. Còn bây giờ hắn thấy lưu dân binh đang đứng nghiêm ở ngoài thành lâu, ai nấy tinh thần rất cao, mặc dù quần áo không thay đổi nhưng được giặt sạch sẽ hơn nhiều, động tác giống nhau, hành động đều tăm tắp, thoáng nhìn là thấy đã trải qua huấn luyện.




Đám lưu dân binh này thấy Vương Phật Nhi xuất hiện lập tức hô lớn hành lễ. Vương Phật Nhi khẽ gật đầu, cũng không để ý lắm đến việc này.




Khi hắn vào trong thành lâu thì mới thật sự kinh ngạc. Chỗ ở của hắn đã rực rỡ hẳn lên, Long Vân Cát, Tàng Biểu Vi, và cả cô nữ tỳ xinh xắn ở phủ Linh châu mục đều đang hầu hạ ở chỗ cao nhất còn Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng và mấy quý phụ đang nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm.




" Không ngờ mới đi có hai ngày mà đám phụ nữ này đã chiếm mất chỗ của ta rồi!" Vương Phật Nhi có chút không hài lòng, hừ lạnh rồi nói:" Các vị phu nhân không ở tại Họa thần viện lại đến chỗ ta làm gì?"




Bắt gặp Vương Phật Nhi tiến đến, mấy người địa vị thấp lập tức quỳ rạp xuống đất, bọn Long Vân Cát, Tàng Biểu Vi cũng khá quen với Vương Phật Nhi thì không sợ hãi đến như vậy nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ có Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng là không thay đổi thần sắc, hai vị phu nhân này còn có vài phần khí độ.




Hoàng Khiếp Tuyết lên tiếng nói:" Họa thần viện phòng ở đơn sơ, chúng ta không quen được. Vương Phật Nhi trụ trì lại không thường xuyên ở nơi đây, thành lâu lại rất rộng, hơn hai ba trăm người ở vẫn đủ. Ta tự quyết định chuyển đến ở đây!"





Vương Phật Nhi không nói gì nhưng trong lòng đã hiểu. Hắn có chút tôn trọng mấy người phụ nữ nhân này chính là xuất phát từ quan điểm nam nữ bình đẳng trong xã hội hiện đại nhưng đám lưu dân lại không hiểu được, cứ nói Phật Nhi trụ trì chính là sắc quỷ đầu thai, nhìn thấy những mỹ nữ này thì chẳng kiêng lớn nhỏ đều thu nạp hết vào thiền phòng.




Bọn họ có loại quan điểm này nên tất nhiên rất tôn trọng bọn Hoàng Khiếp Tuyết. Đây là loại cảnh tượng mà Vương Phật Nhi tuyệt đối không muốn thấy, có thể tôn trọng phụ nữ nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn họ cưỡi lên đầu lên cổ.




Hoàng Khiếp Tuyết thấy Vương Phật Nhi vẫn không nói gì, trong lòng cũng thắc thỏm. Bà ta đang muốn nói gì đó để giảm nhẹ bầu không khí gượng gạo thì nghe thấy Vương Phật Nhi lạnh lùng lên tiếng, nhưng âm thanh thì lại không giống giọng nói của trẻ con mà thay bằng tiếng giống như kim loại cọ sát vào nhau kêu lanh lảnh chói tai không thể tả nổi.




" Nơi này là chỗ thanh tu của ta, không hoan nghênh người đến quấy rầy, nếu các vị phu nhân cản trở bổn tọa luyện công thì cứ tùy tiện ở lại đi!"




Nói vừa xong, Vương Phật Nhi lập tức quát một tiếng:" Lập tức thu dọn phòng ở lại cho bản tôn, nếu không thể khôi phục nguyên trạng thì các ngươi sẽ có kết cục giống như thế này."




Vương Phật Nhi lấy chiếc bình Tàng kiều gọi tám mỹ nữ ra, sau đó phất ống tay áo một cái ngồi xuống chính giữa. Yến Cơ dẫn tám thiếu nữ duyên dáng quỳ gối, tức thì xuân sắc ngập tràn cả phòng.