Đại Viên Vương

Chương 167





Thấy đại sát tinh rốt cục cũng đi khỏi, ba đại Tiết độ sứ nhìn nhau cười khổ. Lý Ca Ngâm chợt hỏi:" Tại sao cô gái này lại thay đổi mặc một bộ tăng y ngắn cũn cỡn nhỉ? Chẳng lẽ cô ta vốn là ni cô ư?" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "




Mạnh Thần Thông và Mã Quý Tử ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết trả lời vấn đề này như thế nào.




Bọn họ vốn chịu lửa giận của Lệ Khuynh Thành thay cho Vương Phật Nhi, mà tên tiểu hòa thượng đang tiến đến nơi đây thì hoàn toàn chẳng biết cảm kích mà ngược lại đang mưu tính xem đi ám toán ba người như thế nào.





Sau khi hắn chạy trốn rồi thì mới nhớ đến một việc là hắn cướp đoạt quần áo của Lệ Khuynh Thành nhưng lại quên tăng bào của mình vứt ở bên bờ suối. Vương Phật Nhi không chịu thay quần áo phụ nữ, mà cũng không vừa, lại càng không thể ở truồng quay về, bởi vậy liền đặt đại kế cướp quần áo của những người này.




Vương Phật Nhi đáp xuống đất, khôi phục lại hình thể, tìm vài chiếc lá cây che thân, cũng may hắn tuổi còn nhỏ, nên cũng không có vẻ mất lịch sự lắm. Vương Phật Nhi gọi bảo Long thứu đi bốn phương tìm tung tích của ba đại Tiết độ sứ. Hắn thầm đắc ý về việc vừa rồi đã linh động, lập chiến tích chạy thoát ngay trước mũi Lệ Khuynh Thành, cười hắc hắc, tự nhủ:" Không thấy thì không biết, cái cô ả Lệ Khuynh Thành này mặc dù khá hung dữ nhưng người ngợm thì đúng là không tệ, ta trở về Đại Lôi Âm tự thì phải nghĩ biện pháp thu phục hai mươi mỹ nữ kia, cư cho là bây giờ chưa dùng được nhưng sau mười năm là phải dùng đến rồi. Con bà nó, bị k!ch thích thế này, bây giờ lão tử cũng phát chút xuân tình rồi."




Rút Kim Lân Mộc ra cắm xuống đất, Vương Phật Nhi thực hiện mấy tư thế hết sức [email protected] đãng mô phỏng theo băng hình video năm đó từng xem. Một cơn gió mát thổi qua háng tức thì làm cho hắn thanh tỉnh trở lại.




Vương Phật Nhi đột nhiên thấy buồn đi tiểu, cả quần (hehehe, cu này đang lấy lá để che mà) cũng không kịp cởi, cứ thế ghé tiểu đệ đệ tương một bãi vào cây cổ thụ ở bên cạnh, miệng huýt sáo líu lo. Trên cao đã thấy có một con Long thứu bay về.





Long thứu mặc dù không biết tiếng người nhưng có trí tuệ cực cao, trao đổi những thứ đơn giản với Vương Phật Nhi thì không thành vấn đề. Thấy con tiểu Long thứu này ra hiệu là phát hiện được rất nhiều người sống, Vương Phật Nhi lập tức hưng phấn, nhảy vụt lên trời cao, con tiểu Long thứu vỗ cánh bay lên đón hắn rồi bay luôn về phương hướng đó.




Bay được mấy trăm dặm, Vương Phật Nhi sợ bị phát hiện nên hạ xuống đất thi triển khinh công truy tìm, nhanh chóng thấy một doanh trại canh phòng nghiêm mật. Hắn cảm thấy nghi ngờ, doang trại này có chừng ba bốn ngàn người, sao lại không thấy tàn binh bại tướng của ba đại Tiết độ sứ.




Hắn bèn tới gần quan sát cẩn thận, thấy cờ xí của ba trấn Tung Dương, Ngô châu, Mặc thành bay phất phới, thầm nghĩ tới khả năng là ba đại Tiết độ sứ đã đích thân đến Vô tận lâm hải, nhất định là có binh mã mai phục tiếp ứng, chỗ này chắc là một doanh trại khác của ba đại Tiết độ sứ.




Mặc dù doanh trại này canh phòng nghiêm mật nhưng cũng không thể ngăn cản loại cao thủ như Vương Phật Nhi. Hắn thi triển vài thủ đoạn, vận dụng biến hóa thuộc hai hành Thủy Thổ, lúc hóa thành vũng nước, lúc hóa thành tảng đá, lanh tay nhẹ chân lẻn vào doanh trại.





Hắn còn chưa kịp quan sát kỹ lưỡng doanh trại thì đã chợt nghe thấy tiếng báo động ầm ầm, có người hô lớn:" Tiết độ sứ đã về." Vương Phật Nhi gặp lúc bất đắc dĩ, trông thấy một doanh trướng tựa hồ bỏ không ở bên cạnh đành phải tránh vào trong đó.




Doanh trướng này vừa cũ nát lại vừa nhỏ, Vương Phật Nhi phán đoán nó là nơi chứa đồ linh tinh, chắc ít có người lai vãng. Nhưng đi vào thì mới phát hiện bên trong khác hẳn một trời một vực, đàng hoàng sang trọng. Diện tích bên trong trướng rộng gấp tám chín lần so với bên ngoài, trải thảm lông dài, dẫm ngập bàn chân, chung quanh bày một loạt ghế theo hình tròn, phía chính diện có một chiếc dài án bằng ngọc xanh, trên đó bày tám bình rượu nho nhỏ, trông vẻ cực kỳ khác thường.




" Bày bình rượu ở nơi này làm gì nhỉ?" Vương Phật Nhi nổi lòng hiếu kỳ, thò tay nhấc tám chiếc bình rượu lên, lắc lắc mấy cái nhưng không thấy có tiếng rượu sóng sánh mà ngược lại mơ hồ nghe thấy giọng nói thánh thót duyên dáng của con gái.




" Ủa, giống như là pháp bảo cơ quan thuật vậy, ta phải mở ra xem sao!" Vương Phật Nhi vuốt tay mở pháp ấn trên bình rượu. Một luồng khói xanh thoát ra khỏi miệng bình, lắng xuống mặt đất rồi hóa thành bảy tám cô gái cực kỳ xinh đẹp, ai nấy đều cao ráo, thân hình quyến rũ, cầm các loại nhạc cụ, sau khi hiện thân thì không dám lên tiếng trò chuyện mà chỉ quỳ sụp xuống chào "Chủ nhân".




Vương Phật Nhi dùng niệm lực quét qua mấy cô gái xinh đẹp này, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Cơ quan thuật phong trấn người chết làm oan hồn, thi binh để sử dụng là việc cực kỳ bình thường, nhưng phong ấn sinh vật sống thì bị liệt vào pháp thuật bị cấm.




Trong ba mươi sáu kỹ nghệ của cơ quan thuật có một môn chuyên về phong ấn sinh vật sống. Khác hẳn so với phong trấn thi quỷ chỉ là đem hút bọn thi binh này vào Ác quỷ đạo, phong trấn sinh vật sống chẳng những cần phải có cơ quan thuật cao thâm, hơn nữa sau khi phong ấn thì không còn chịu ảnh hưởng của sinh lão bệnh tử, đói rét nữa.




Bị phong ấn vào trong chiếc bình rượu nho nhỏ thì tất nhiên là vô cùng buồn tẻ, thường thường sẽ rút ngắn tuổi thọ của sinh linh bị phong trấn, là pháp thuật cực kỳ tàn nhẫn. Tuy nhiên những quý tộc giàu có vẫn thường quen dùng những thứ đó để hưởng lạc thú.




Trong ba mươi sáu kỹ nghệ của cơ quan thuật, được gọi là bí quyết Mỹ nhân trong bình.





Mặc dù mấy cô gái xinh đẹp này nghi ngờ người giải phong trấn hôm nay không phải là chủ nhân, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Bọn họ bị gọi ra tống vào đã thành quen rồi, từ lâu đã có thói quen nhẫn nhịn.




" Các ngươi có biết múa hát không?"




Vương Phật Nhi sầm mặt xuống, đặt mông ngồi xuống đằng sau án ngọc xanh. Chung quy thì hắn vẫn là kẻ đến từ xã hội văn minh hiện đại của Trái đất, cũng không vừa ý đối với xã hội tàn nhẫn mông muội thời đại vũ khí lạnh ở Trung thổ Thần Châu.




" Giết người là vì sinh tồn thì đành phải chịu, nhưng bắt người sống vào trong bình để đem ra hưởng lạc bất cứ lúc nào thì gọi là cái thứ gì đây? Bất kể là ai tiến vào doanh trướng này thì ta nhất định cũng phải g!ết chết......"




Trông thấy Vương Phật Nhi tỏ nét mặt sắt đá, trên người tỏa ra một loại bá khí đáng sợ, tám cô gái không dám chậm trễ, uyển chuyển ca hát, tấu nhạc, vừa múa vừa hát, tức thì làm cho trong trướng tràn ngập xuân tình.




Vương Phật Nhi chính bởi vì động lòng xông ra cứu một cô gái bị bọn côn đồ cướp bóc nên mới bị g!ết chết mà đi xuyên tới Trung thổ Thần Châu. Trong thời thế loạn lạc nơi đây, tính tình của hắn đã dần dần trở nên ôn nhu hòa hoãn hơn, vì sinh tồn nên không còn tính anh hùng rơm nữa. Hắn khi đó cũng chẳng phải vì tính cách muốn làm việc nghĩa mà thật ra chỉ do không nhẫn nhịn nổi mà xông ra.




Lần này, hắn lại lần nữa không nhẫn nhịn nổi