Đại Viên Vương

Chương 158: Đến thương nhĩ hồ, vạn thú chạy





Phượng Sồ bị ngữ khí tràn ngập tự tin của Vương Phật Nhân rung động, thế nhưng lại không phản bác, hành động này quả thật có chút hấp tấp.




Giải khai cấm chế trên người Tinh Tuyết đang tức giận tột cùng, Vương Phật Nhân ngửa mặt lên trời thét dài, sáu đoàn ô vân màu vàng đen từ hướng nam Thiên Môn Quan cuồn cuộn kéo tới. Tiểu Long Thứu gặp được Vương Phật Nhi, thân thiết nói không nên lời, xà xuống dụi sát vào người kêu to thập phần trong trẻo.




Tinh Tuyết sớm đã nghe nói, Vương Phật Nhi thu sáu đầu Tiểu Long Thứu, bình thường hối hận không ít, mình sao lại không nghĩ đến Long Thứu đẻ trứng, bằng không người lấy trứng tất nhiên là nàng. Lúc đó đối tượng mà Tiểu Long Thứu đang ngoan ngoãn làm nũng cũng không phải tên trọc con này.





Mang tâm tình hâm mộ, Tinh Tuyết vừa mới chạm vào người Tiểu Long Thứu một cái, một đầu Tiểu Long Thứu thét chói tai, đuôi dấy lên ngọn lửa màu đen lan đến trên cánh, vỗ về phía Tinh Tuyết.




Tinh Tuyết chỉ có công lực cửu phẩm, sao có thể so được với hắc hỏa trời sinh của Long Thứu, nàng sợ hãi nhảy dựng, mắt thấy như muốn bị thương dưới ngọn lửa của Tiểu Long Thứu. Một đạo khí mạnh mẽ vô danh đột nhiên hiện ra giữa không trung nhấc nàng lên cao, khó khăn lắm mới tránh thoát Tiểu Long Thứu phát uy.




“Không cần bướng bỉnh như vậy, thương tổn đến Tuyết tỷ tỷ là không tốt!” Vương Phật Nhi mỉm cười giáo huấn Tiểu Long Thứu đang phát hỏa, trong giọng nói lại nghe không ra nửa điểm thành ý. Vừa rồi đúng là hắn ra tay, dùng Đại na di niệm pháp cứu Tinh Tuyết.




Tinh Tuyết đang muốn phát tác lại, Vương Phật Nhi đã đưa qua một cái bọc nặng mỉm cười nói: “Thứ này ngươi phải mang trên lưng, vạn nhất có rơi xuống thì thả cái dây thừng này xuống thì có thể bình yên rơi xuống đất!”




Tinh Tuyết tiếp nhận, tức giận nói: “Ta ngồi trên Thứu gia gia nhiều lần như vậy, cũng chưa bao giờ rơi xuống, hay ngươi tự dùng cho mình đi!”




Vương Phật Nhi nhún nhún vai làm cái mặt quỷ ngây thơ, nhảy lên sau lưng một đầu Tiểu Long Thứu, hét lớn một tiếng đã hướng bầu trời bay lên, Tinh Tuyết tức giận giơ chân lại không thể làm gì. Đành phải đem mấy thứ của mình cột lên người một đầu Long Thứu, chính mình leo lên một đầu khác.




Tiểu Long Thứu kêu to oa oa, trước sau vỗ cánh bay lên bầu trời. Vương Phật Nhi đã có kinh nghiệm phi hành, Tinh Tuyết cũng từng cưỡi qua Chu Hồng Long Thứu thật ra cũng không có kinh hoảng, khống chế Long Thứu hướng Thương Nhĩ Hồ bay đi.




Vương Phật Nhi sợ bị hai đầu Hắc Sắc Long Thứu nhìn thấy, bởi vậy cố ý bay một vòng tròn lớn, dọc đường đi cũng coi như bình an. Vô tận lâm hải tuy rằng mãnh thú hung cầm cũng rất nhiều, nhưng cho dù là trong vô tận lâm hải, Long Thứu cũng coi như một trong vài loại sinh mệnh cường hãn nhất. Tiểu Long Thứu tuy rằng chưa trưởng thành, nhưng loài điểu dám khiêu khích uy áp của chúng nó cũng hiếm thấy lạ thường. Truyện "Đại Viên Vương "




Đường xá đến Thương Nhĩ Hồ khá xa, Vương Phật Nhi có chút lo lắng Tiểu Long Thứu bay quá mệt mỏi, bởi vậy hắn và Tinh Tuyết mất hai ngày mới bay đến Thương Nhĩ Hồ.





Từ lúc Vương Phật Nhi đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một cái hồ lớn đến thế, theo lời Tinh Tuyết nói thì diện tích mặt hồ này ước chừng hơn mười ngàn dặm, cho dù là Long Thứu cũng phải mất mấy ngày mới bay hết hồ.




Từ trên cao nhìn xuống, Thương Nhĩ Hồ bồng bềnh dập dờn, nước cực kỳ trong, vô số thủy điểu ở cạnh rong bèo bên hồ mà nhảy múa, thỉnh thoảng có dã thú đến uống nước cũng thập phần im lặng. Ở một miếng đất bằng phẳng bên hồ, hiện tại đang có một tảng lớn Phi Vân Đà ở bên cạnh hồ nước. Mấy trăm đầu Hùng Đà trưởng thành, bốn vó đạp trên nhiều đóa mây đen, qua lại nhàn nhã trên mặt hồ. Nhìn như một bức tranh tuyệt đẹp làm cho Vương Phật Nhân nhịn không được muốn động bút.





“Nếu ta có thể ở đây mấy tháng nhất định có thể vẽ ra một tác phẩm siêu cấp, nếu vận khí tốt thì bán được mấy vạn, có khi hơn mười vạn cũng có thể…” Đang đắm chìm trong tưởng tượng, Vương Phật Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, mình đã không còn ở địa cầu thế kỉ hai mươi mốt nữa, cũng không phải ngày ngày đi học, không phải là sinh viên hàng ngày ngày tan học lại tán gái.




Một cỗ bi thương nảy lên trong lòng, Vương Phật Nhi đi vào dị giới đã dần dần thích ứng cuộc sống nơi này, thế giới nguyên bản đã phai nhạt lúc này lại rõ ràng lên. “Cũng không biết mụ mụ của ta nghĩ gì, mụ mụ nhất định thực nhớ ta. Nếu như có thể trở về, cái gì là trụ trì Lôi Âm Tự, cái gì là nhất phẩm võ học, mẹ nó toàn bộ là vô nghĩa, lão tử tuyệt không cần…” Truyện "Đại Viên Vương "




Tâm sự xuất thần, Vương Phật Nhân ngay đến Long Thứu hạ xuống cũng không cảm giác được, địa phương mà bọn họ chọn cách bầy Phi Vân Đà sống bên sông hơn trăm thước, là một ngọn núi nho nhỏ.




Đứng trên ngọn núi, có thể rõ ràng nhìn thấy động tĩnh đàn Phi Vân Đà, Tinh Tuyết vội vàng đem mấy thứ trên người một đầu Long Thứu gỡ xuống, trong lòng có chút khẩn trương, tự nhiên không chú ý đến Vương Phật Nhi bất ổn.




“Vu Đạo Toại, ngươi nói có một ít tiền bối tu nhập thần vực có thể phi thăng, có hay không phá toái hư không đi đến một cái thế giới khác?”




Vụ Đạo Toại tiềm phục ở Thiên Xà Trượng nhẹ nhàng thở dài đáp: “Ta không phải là người trong thần vực, sao biết được chuyện của thần vực. Ngươi tu vi tiến bộ thần tốc, nhưng căn cơ không đủ, mặc dù có hy vọng tiến vào lĩnh vực kia, nhưng phải cẩn thận đương đầu với thiên kiếp.”





Vương Phật Nhi ngô một tiếng, đột nhiên sinh ra một tia hy vọng: “Có lẽ khi ta trở nên đủ lợi hại, có thể đột phá khốn cảnh trước mắt… Quên đi, cái này nói sau vậy.”




Vương Phật Nhân rốt cục dứt bỏ tạp niệm, đưa mắt nhìn về phía đàn Phi Vân Đà, thấy có chút đồ sộ. Thân thể Phi Vân Đà cực kỳ hùng tráng, cao lớn hơn nhiều so với Phong Mã Thú, thậm chí so với Sí Diễm Long Thú cũng cao hơn. Cao chừng ba bốn thước, dài bảy tám thước, mắt hiện kim quang, bốn vó có mây, trên lưng có bướu lạc đà, có ít có nhiều, cùng với tưởng tượng của Vương Phật Nhi hoàn toàn bất đồng.




“Đầu kia nhất định là Vạn Đà Chi Vương, nếu muốn bắt, mục tiêu tất nhiên là nó!”




Một đầu Phi Vân Đà cao lớn, cả người màu trắng tuyết, không có một sợi lông tạp, ở trung ương đàn Phi Vân Đà, bên người có một đám Phi Vân Đà hùng tráng bảo vệ xung quanh, khí độ cực kỳ bất phàm, mơ hồ có khí độ vương giả.




Vương Phật Nhân đang tính toán đến xuất thần, Tinh Tuyết hưng phấn kêu lên: “Chúng ta phải qua bên kia bắt lấy một đầu a!”




Vương Phật Nhân nhìn theo ngón tay của Tinh Tuyết phát hiện nàng nhìn trúng một đầu Phi Vân Đà da lông tàng hồng, có chứa vằn màu vàng nhè nhẹ, không khỏi kỳ quái hỏi: “Một đầu Phi Vân Đà này quả thật có chút cường tráng, bất quá không phải ngươi muốn tới bắt Đà Vương sao? Đầu kia mới là mục tiêu của ngươi a?”




Tinh Tuyết theo ngón tay Vương Phật Nhân nhìn thoáng qua Phi Vân Đà màu trắng, hét lớn: “Ngươi quả thật mà một tên bại não mà, một đầu kia ở trung tâm đàn Phi Vân Đà, ta xem đầu Phi Vân Đà có một chút xa xa, càng dễ bắt hơn!”