Đại Tùy Quốc Sư

Chương 26




Âm phong từng cơn, tiếng gió nghẹn ngào như nữ nhân gào khóc, ánh sáng từ phương hướng trước đó đang chầm chậm bay tới, trong sương mù mịt mờ, hình như có thân ảnh nữ nhân đang phiêu hốt.

- Trần lang..... Ngươi qua đây đi, nô gia đang một mực tìm ngươi.....

Nghe được câu này, thanh niên bên cạnh Trần viên ngoại trực tiếp bị dọa xụi lơ ngồi trên đất, đũng quần dần dần bị nước đọng thấm ướt một mảng lớn. Không xa, trên nham thạch lớn. Lục Lương Sinh đang tìm tám người Lục Phán trong đám người, không chú ý Đạo Nhân cóc trong tay đã tỉnh, lung la lung lay bò lên trên vạt áo, liền leo lên cổ. Cảm thụ hơi lạnh, Lục Lương Sinh nhìn về phía con cóc, vào lúc này trong lòng cũng có chút luống cuống.

- Sư phụ, ngươi làm cái gì?

Con cóc nhúc nhích lại không đáp....

Âm phong từng cơn. Sương mù nhấp nhô, loáng thoáng có hình ảnh sân khấu kịch xuất hiện, nữ tử tay áo dài bạch y, mang theo bảo trâm tán hoa, bước bước liên tục nhẹ lay động khắp nơi.

- ..... Vãng sinh không đến, nô gia cũng không đi, nấu giấy vàng kia, khói bụi bay, cô số không mộ phần, không thân nhân khóc than, bùn phía dưới ướt lạnh, giòi bọ làm ác, trần lang ơi... Ngươi hại mệnh ta như vậy….

Tay áo dài rơi xuống, cái eo tinh tế ưu mỹ dừng lại, nghiêng mặt qua, lại là một gương mặt dữ tợn máu thịt be bét. Sắc mặt Trần viên ngoại trắng xám phát xanh, nhi tử ngồi liệt bên cạnh hắn càng phát run lợi hại hơn, dân chúng trong thành xung quanh giả bộ trừ ma vệ đạo chen làm một đoàn, bị dọa đến đều đóng con mắt lại.

Liền lúc này, một đạo âm thanh rõ ràng, cứng cáp đột nhiên vang lên ở phía sau.

- Một ác quỷ nho nhỏ cũng dám cố làm ra vẻ ở trước mặt lão phu...

Đám người ngẩn người, vội vàng quay đầu, tám người Lục Phán trong đám người cũng theo âm thanh nhìn lại, trên một đống nham thạch to lớn, bóng người toàn thân che phủ áo choàng màu xám đứng ở nơi đó. Quang mang lờ mờ, thấy không rõ đó là ai, nhưng bọn người Lục Phán lại là biết rõ.

Loading...

- Lương Sinh.....

Trong khung cảnh âm phong quét qua, sương mù, đèn đuốc phương xa, thân ảnh đứng ở trên trên tảng đá lớn, mũ che màu xám phủ động nhu hòa, hiện ra khí tức quỷ bí.

- Lão phu tung hoành ngang dọc, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cũng đã gặp bảo điện hùng vĩ bắn ra kim quang bốn phía, hôm nay chỉ là một ác quỷ lại dám làm càn ở trước mặt lão phu…

Đám người phía dưới chỉ cảm thấy một thứ gì đó vô hình xông tới, lông tơ đều trong nháy mắt dựng thẳng, cả người đều bị áp không thể động đậy, Vương Bán Hạt lại biết rõ, đó là yêu khí.... Phía trước có lệ quỷ chặn đường, sau có Yêu Quái hiện hình..... Không còn đường sống.

Sau đó, trực tiếp lật hai mắt một cái, bị dọa đến ngất đi.

Hai chân những người khác như nhũn ra, bị dọa đến ôm cùng một chỗ phát run.

- Nương liệt, dù ngươi có lợi hại hơn..... Nhưng ….

Phía dưới áo choàng lại là một bộ dáng khác. Đạo Nhân cóc chắp hai màng sau lưng, đứng ở đỉnh đầu Lục Lương Sinh, bị ga giường che lấp, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm sân khấu kịch phía trước, như là về tới thời điểm đỉnh phong. Bất quá, đây là do hắn sỉn nên nổi máu anh hùng.

- Sư phụ... Ngươi chớ nói lung tung.

Trong lòng Lục Lương Sinh cũng khổ.

Nín thở ngưng thần, vườn hoa hoàn toàn tĩnh mịch. Các thân ảnh từng bước từng bước ôm thành đoàn, cổ cứng ngắc, rung động rung động nơm nớp nhìn xem thân ảnh trên đá cao.

- Hắn tựa như cứu chúng ta.....

- ..... Nhưng người này, giống như còn đáng sợ hơn so với quỷ bên kia.

- Làm sao bây giờ? Nếu không.... Chúng ta giả chết?.....

Trong lúc xì xào bàn tán nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bất quá vẫn cố gắng nhích lại gần về phía Lục Lương Sinh. Trong sương mù tràn ngập, sát, cái chiêng, hí khúc, giọng hát nhỏ dần, sân khấu kịch trống rỗng, thân ảnh yểu điệu xắn tay áo dài phất qua gương mặt máu thịt be bét, chỉ lộ một đôi mắt nhuộm đầy máu.

- Vì sao tiên sinh muốn trợ giúp những người này.

Trong lời nói yếu ớt cũng không hỏi một loại lời nói ngu xuẩn như 'Ngươi là ai', thân ảnh đối diện mơ hồ phát ra yêu khí, tự nhiên không thể nào là người, có phần để cho nữ quỷ cảm thấy kiêng kị.

Đám người rung động nơm nớp co lại thành đoàn một, cũng muốn biết vấn đề này, yên lặng quay đầu nhìn lại người áo choàng trên tảng đá.

- Ha ha ha.....

Âm ảnh phía dưới áo choàng che kín, một đôi mắt đỏ tươi nâng lên, khàn giọng cười ra tiếng:

- Lão phu muốn cứu ai thì cứu người đó, muốn giết ai liền giết, cần hỏi một tiểu quỷ như ngươi?

Nói lời vừa ra để mặt một đám người đều sợ đến lông dựng đứng hết cả lên, rất có điệu bộ một lời không hợp liền muốn đánh. Lúc trong lòng đám người bịch bịch cuồng loạn, trên sân khấu bên kia lại yên lặng, bước chân liên tục bước ra lại giống như đang tung bay lay động. Lần này không còn là giọng nữ yếu ớt, trở nên có chút bén nhọn.

- ... Thật sự cho rằng Liên Hoa không dám?

Trong lòng Lục Lương Sinh thầm hô hỏng bét, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chờ sư phụ mở miệng đáp lại thế nào, chỉ cần đừng đánh thật mới tốt, đám người cũng chờ, chốc lát sau lại không thấy người kia trả lời.

- Sư phụ?

Lương Sinh nhỏ giọng kêu một tiếng.

Hô..... Hô hô.....

Đỉnh đầu truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ, lòng Lục Lương Sinh đều lạnh một nửa.

Hố đồ đệ cũng không hố thành dạng này chứ.... Lần này làm sao bây giờ? Chút tu vi của ta, đi thẳng một mạch ngược lại không có vấn đề gì, nhưng bọn Phán thúc làm sao đây? Còn có nhiều nhân mạng. như vậy.. Không có biện pháp..... Đến lúc này rồi, Lục Lương Sinh cắn răng một cái, kiên trì học theo ngữ khí sư phụ mở miệng.

- Cô nương muốn giết người tự nhiên là được, nhưng người xưa có câu oan có đầu nợ có chủ, nơi này có hơn bốn mươi người, chẳng lẽ mỗi một người đều từng hại qua ngươi?

Nghe được lời nói này, đám người phía dưới thở dài một hơi, sau đó lại sửng sốt một chút, thế nào không còn là tiếng nói âm trầm đầy tà khí như trước đó. Cả nữ quỷ trên sân khấu cũng lộ ra vẻ hồ nghi dưới đáy mắt, nhưng tà khí trên thân đối phương vẫn không có tiêu thất như cũ, nàng chưa thấy Yêu Quái bao giờ, cũng không muốn đấu đá cùng đối phương, vạn nhất đánh không lại thì làm sao?

- Tiên sinh, nói mặc dù có lý, nhưng những người này đều tới đối phó với ta, chẳng lẽ còn bỏ mặc cho bọn hắn rời khỏi?

Trong đám người, trái tim vừa hạ xuống liền nâng lên tới cổ họng, sau đó quay đầu nhìn lại Lục Lương Sinh trả lời như thế nào. Sau khi thiếu niên mở miệng, trong lòng cũng an tâm một chút, nữ quỷ kia ít nhất không có trực tiếp giết tới, chắc có thể bàn luận một hai.

- Cô nương, bọn hắn mặc dù không tốt, cũng bất quá chỉ là lưu manh vô lại ngày thường đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, trà trộn vào đây cũng chỉ để lừa gạt ăn uống no say một trận, nếu như thật mất mạng, cô nương và người hại ngươi kia có gì khác biệt?

- Ta không phải quỷ loại, nhưng cũng nghe nói làm quỷ mà hại người quá nhiều, sẽ không có kiếp sau, cô nương, ngươi phải suy nghĩ kỹ.

Đám người liên miên gật đầu phụ họa.

- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy..... Chúng ta đều tiến vào đây để lừa gạt phụ tử Trần gia mà thôi!

- Các ngươi... Trần viên ngoại nhìn bọn hắn, tức giận kém chút ngất.

Bốc lên trong sương mù, nữ quỷ buồn bã cười một tiếng:

- Kiếp sau?

Thân ảnh lơ lửng không cố định ở trên sân khấu kịch, yếu ớt nói kéo dài, réo rắt thảm thiết.

- ..... Ta còn có kiếp sau à...