Đại Tùy Quốc Sư

Chương 2




Gà gáy vang dội. Nắng sớm kim sắc soi sáng qua khe hở của các đám mây, ánh sáng lan tràn xuống mặt đất, đẩy ra màu sắc thanh minh, bao phủ chân núi phương xa đi vào. Bầu trời sáng tỏ, khói bếp chầm chậm dâng lên, âm thanh người ta ồn ào sơn thôn.

Thời tiết cày bừa vụ xuân đã qua, người thích an nhàn cũng phải đi đào xới đất, xua đuổi chim tước, chuẩn bị vụ mùa mới.

Ăn xong điểm tâm, Lương Sinh khiêng cuốc đi theo phụ thân Lục Lão Thạch làm đất, mấy phần đất cằn trong nhà cách thôn xa hơn một chút, xung quanh cũng đều là người quan hệ họ hàng trong thôn quen biết, bắt chuyện lẫn nhau một hồi đều đi đến ruộng nhà mình.

- Đào sâu kênh mương một chút, có thể thả nhiều thêm một ít nước.

Lục Lão Thạch dặn dò một bên con trai, buổi sáng này của hai phụ thân con phải đào làm sao mà để dẫn nước ngoài suối đi qua ruộng các nhà khác, phóng tới trong ruộng nhà mình, một năm thu hoạch có tốt hay không liền xem con suối nhỏ này.

Bận rộn cho tới trưa, bắp chân Lục Lương Sinh đều dính bẩn, ngồi trên bờ ruộng nhìn xem nước suối dẫn theo đất bùn, đục ngầu chậm rãi chảy xuôi. Bên kia, chống cuốc nhìn xem sắc mặt nhi tử (con trai), chắc còn đang suy nghĩ chuyện mua bút, trong lòng có chút thở dài, quả là loại người không biết làm thế nào để động lòng người mà, nửa ngày rồi mà không dám thả ra một cái rắm. Đi qua ngồi xuống bên cạnh nhi tử:

- Lương Sinh, ngươi thật muốn mua bút?

- Sao?

Đang cúi đầu suy nghĩ, Lương Sinh ngẩng đầu, trên mặt non nớt gạt ra nụ cười:

- Hay là mua con lừa trước đi, không thể phung phí tiền, cái này ta biết.

- Trong nhà bớt ăn bớt mặc, nếu mua con lừa, lại làm một khung xe lừa, phụ thân có thể giúp người kéo chút hàng, lúc nông nhàn còn có thể kiếm thêm chút tiền.

Lục Lão Thạch nhìn nhi tử hiểu chuyện, sờ sờ đầu hắn:

- Ngươi cũng đến tuổi cưới vợ, chỗ nhà ta cần dùng tiền còn rất nhiều.

Khi hai cha con còn đang nói chuyện, xa xa đã nghe một tiếng:

- Phụ thân!

- Ca!

Tiếng la vừa dứt, một đạo thân ảnh nhỏ bé vung lấy hai đầu bím lay động chạy tới, trên tay còn cầm theo đồ vật, Lục Tiểu Tiêm xách theo rổ, bình gốm có lỗ hổng, đợi một già một trẻ ngồi xổm xuống, tay nhỏ lấy ra hai cái bánh bao không nhân to từ cái rổ.

- Phụ thân, ca, ăn cơm thôi.

Sau đo rót một chén nước lạnh từ trong bình gốm, đưa cho Lục Lương Sinh:

- Cho huynh, bánh bao không nhân cực kỳ thô, đừng để bị nghẹn.

- Vậyc của ta đâu?

Lục Lão Thạch mở tay ra, tiểu cô nương bên cạnh phồng con mắt, chỉ vào ca ca:

- Chờ ca ca uống trước, phụ thân là người lớn, đợi một chút cũng không bị mắc nghẹn đâu.

Nhìn biểu lộ ngây của của con gái nhỏ cùng những gì con bé nói, Lục Lão Thạch cười ha hả, Lương Sinh ở bên cạnh, cõi lòng đầy tâm sự cũng cười khẽ theo một tiếng. Chuyện sáng sớm hôm nay, thật ra còn lẩng quẩn trong lòng của hắn, ban đêm nằm mộng cổ quái, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện bức tranh, làm trong lòng hắn có chút bất an, đồng thời, cũng có chút bị mê hoặc.

Giờ Ngọ nghỉ ngơi một trận, Lục Tiểu Tiêm ngay đứng trên bờ ruộng nhìn huynh trưởng và phụ thân bận việc thêm chốc lát, ba người mới cùng một chỗ trở lại, vào lúc này, trong nhà còn có chuyện phải bận rộn, nhưng Lục Lương Sinh đang muốn giải khai nghi hoặc trong lòng, càng ngày càng cấp bách, thừa dịp làm xong chuyện mẫu thân phân phó, rửa chân một chút, mang đôi giày rách, nhanh chóng chạy lên núi, dọc theo đường đi quen thuộc, lên đường núi. Sàn sạt là tiếng bước chân. Gỡ ra những nhánh cây rủ xuống chặn đường, Lục Lương Sinh tìm được vách núi đứng thẳng có cự thạch, rêu xanh leo lên, phi điểu rơi vào đầu cành cây mổ lá cây, sâu ăn lá chậm rãi bò mà mình đã tới qua mấy lần.

- Muốn kêu lên một hai tiếng hay không?

Thiếu niên đứng ở đối diện cự thạch, ngón tay xiết chặt có chút khẩn trương. Gió đêm thổi qua rừng hoang, đan vào giữa các nhánh cây, lá cây chuyển động theo. Do dự rất lâu, Lục Lương Sinh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, hô to một tiếng:

- Cao..... Cao nhân..... Ta ta đến rồi!

Âm thanh run nhè nhẹ trong quanh quẩn nơi trống trải, trong lúc đó, chim hót, côn trùng kêu vang giống như đều biến mất tại trong một khắc, ngoại trừ lá cây ào ào vang động, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Ánh mắt thiếu niên âm âm, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời trở nên có chút âm trầm, một đóa mây bay che lấp lại mặt trời vừa rồi đang nắng chói chang.

- Sao đột nhiên trời tối nhanh như vậy, chẳng lẽ muốn mưa?

Lục Lương Sinh suy nghĩ một chút

Lui lại hai bước, chuyển người:

- Hay là về trước đi, nếu trời mưa to sẽ không xuống núi được...

Chuyển thân đi ra hai bước, phía sau chợt nghe thấy tiếng gọi:

- Tiểu oa nhi, không chờ thêm một chút?

Bóng lưng vừa quay lại muốn rời khỏi dừng lại, mặc dù trong lòng ít nhiều có chút chuẩn bị, vẫn bị giật nảy mình khi nghe thấy âm thanh, Lục Lương Sinh xoay đầu lại, nhìn đến phía trước khối cự thạch này, không biết khi nào đã có một lão nhân mặc áo choàng bụi bẩn đang đứng. Nếp nhăn mọc lan tràn trên gương mặt đang mỉm cười, lưng có chút hơi gù, chỉ là cặp mắt kia rất sáng tỏ, giống như hai thanh lợi kiếm đâm vào đôi mắt người khác, không dám nhìn thẳng, bên hông buộc lấy một hồ lô, hoa văn màu đen phía trên để cho hắn nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.

- Hậu sinh ngươi mới đến một hồi liền phải đi rồi à? Nhận được nhiều ngày khoản đãi, lão hủ cũng nên đáp lễ một hai, ngươi có nguyện vọng gì?

Lục Lương Sinh kinh ngạc đứng ở nơi đó, nghe thấy vậy, nhớ tới chuyện đêm qua, hướng lão nhân thở dài:

- Ta... Ta muốn bái sư.

- Bái sư?

Lão nhân kia đi tới hồ lô treo lơ lửng, bên hông nhẹ lay động, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt thiếu niên, chốc lát mới mở miệng:

- Ngươi tên là gì?

- Ta gọi Lục Lương Sinh, ở tại trong thôn dưới chân núi.

Lương Sinh không dám ngẩng đầu lên, nghĩ đến thế hệ trước ở đầu thôn nói một vài chuyện cũ, rủ đầu xuống thấp hơn một phần:

- Lão tiên sinh, đêm qua.... Trong giấc mộng của ta…

Lão nhân liếc hắn một cái, bước chân dời đi chỗ khác, chắp tay đi qua một bên, nhìn xem vách núi vờn quanh, khóe miệng lộ ra ý cười:

- Đó là lão phu báo mộng cho ngươi. Nửa tháng qua, mỗi ngày đều cung phụng, có thể thấy được ngươi thành tâm, vừa rồi ngươi bảo tới đây vì muốn bái ta làm thành thầy, ngươi muốn học cái gì?

- Ta..... Ta muốn học biết chữ.

Đầu bên kia, dã lão nhân đang ngẩng đầu nhìn lại sơn sửng sốt một chút, biểu lộ không thể tin, thậm chí có chút hoang đường nhìn lại thiếu niên:

- Biết chữ? Bái ta làm thầy chỉ vì biết chữ?

- A..... Chẳng lẽ tiên sinh còn muốn dạy cái khác sao?

Lục Lương Sinh nghi hoặc nháy nháy mắt.

- Ngươi.....

Lão nhân không biết nói cái gì cho phải, nhìn đối phương chốc lát, ống tay áo phất một cái, một tản đá rất lớn bên cạnh thế mà bay lên, nện vào một gốc cây cách đó không xa, răng rắc giòn vang, nhánh cây bay loạn, cả gốc cây bị chặn ngang, đứt gãy ngã xuốn, mảnh vụn bay đầy, rơi vào bước chân thiếu niên.

Lục Lương Sinh cả kinh ngơ ngác nhìn xem một màn này, hơn nửa ngày cũng phản ứng không kịp, sau khi rung động rung động một hồi mới ngửa mặt lên, nhìn về phía lão nhân.

Tựa hồ rất hài lòng biểu lộ của người thiếu niên, lão nhân mở quét ống tay áo chắp hai tay sau lưng.

- Có muốn học hay không?