Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 271: Hoàng hậu Quý Doanh (Thượng Trung Hạ)




Khánh Kỵ hai tay chống hông, quan sát cô thiếu nữ mỹ miều hung tợn đến Tây Tần này, trong lòng vừa tức tối vừa thấy thú vị. Vị công chúa Quý Doanh này trước khi uống rượu vào là một con thỏ trắng ngoan ngoãn, hiện giờ lại hóa thân thành con ngựa hoang dã khó thuần phục, trong đêm động phòng hoa trúc này, xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây.

Thật ra Quý Doanh nổi nóng cũng có lí do của nàng, nếu Khánh Kỵ nói với nàng rằng hiện nay Phí Vô Cực có thế lực lớn mạnh, hắn thân là Ngô vương, nghĩ cho xã tắc dân chúng Ngô quốc, không thể khinh xuất đem Ngô quốc dây vào việc tranh chấp nội bộ của Sở, Quý Doanh từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng tộc, chưa chắc không biết lí lẽ hiểu cho cách nói công tư phân minh của Khánh Kỵ.

Nhưng Khánh Kỵ lại ném ra lí do nữ nhân không được can dự triều chính, từ đầu đã cự tuyệt xem xét vấn đề với Quý Doanh, nàng xem thái độ này là khinh miệt, là bỏ mặc, không xem nàng có tí trọng lượng nào ở đây, chả trách vị công chúa điện hạ này nổi giận lôi đình.

Vào thời Xuân Thu, nữ nhân tuy lui ra khỏi vũ đài chính trị, không được xem như có thể gánh vác trọng trách nước nhà giao phó, nhưng trong rất nhiều trường hợp nữ nhân lại phát huy tác dụng và có sức ảnh hưởng lớn, chính khách không bài xích nữ nhân đến mức nghiêm trọng như hậu thế, trong nhiều quốc gia, quân phu nhân, hoàng hậu, hoàng thái hậu can thiệp triều chính là một chuyện rất bình thường.

Năm xưa Vệ quốc từng bị kẻ địch xâm chiếm, khi đó có một công chúa Vệ quốc đã được gả đi xa vội quay về, dùng danh nghĩa công chúa triệu tập nghĩa quân, đánh đuổi quân địch, xây dựng lại Vệ quốc. Hiện nay Vệ phu nhân Nam Tử có sức ảnh hưởng ở cả Vệ, Tống, ngoài thủ đoạn của nàng ra, còn là các đại thần không phản đối nữ nhân chấp chính, vì thế sức cản từ triều đình cực nhỏ cũng là một lí do quan trọng.

Nước Tần nằm tận phía Tây biên thùy, phong tục văn hóa phóng khoáng hơn cả trung nguyên, nữ nhân Tần quốc có địa vị cao hơn nhiều so với nữ nhân trung nguyên, Tần quốc thậm chí còn có cả đội nữ binh trong biên chế quân đội nữa.

Theo như sử sách ghi chép, khi bước vào giai đoạn lịch sử chiến quốc, Tần quốc từng xuất hiện một vị Tuyên thái hậu, nàng không những can dự triều chính, hơn nữa ngôn từ mạnh mẽ, tác phong ác liệt, ngay cả nữ tổng thống, nữ thủ tướng của các nước phương Tây vào thế kỉ hai mươi mốt cũng phải cúi đầu bái phục.

Khi Sở quốc tiến đánh Hàn quốc, Hàn buộc phải cầu cứu Tần xuất binh giải vây, Tần quốc không thèm để ý, sứ giả Hàn quốc giống con chó ăn vạ bám riết Tần quốc không chịu về, ngày nào cũng lên cung điện Tần quốc lải nhải một mớ đạo lí môi hở răng lạnh gì đấy, làm cho Tần vương bó tay không biết làm thế nào, lại không tiện làm dữ ném sứ giả đi.

Vị Tuyên thái hậu nghe người hầu báo lại, bèn hùng hổ chạy vào đại điện chống lưng cho hoàng nhi, hành động này rõ ràng là can dự triều chính rồi. Biện luận hùng hồn của nàng ta trên đại điện, càng trước sau không một ai sánh bằng, ngay cả nữ trung hào kiệt Võ Tắc Thiên sau này cũng cúi đầu né sang bên.

Vị Tần thái hậu đó trước mặt bá quan văn võ trong triều nói với sứ giả Hàn quốc: “Thiếp sự Tiên vương dã, Tiên vương dĩ kì khư gia thiếp chi thân, thiếp khốn bất bì dã; tận chí kì thân thiếp chi thượng, di thiếp phạt trọng dã, hà dã? Dĩ kì thiếu hữu lợi yên. Kim tả Hàn, binh bất chúng, lương bất đa, tắc bất túc dĩ cứu Hàn. Phù cứu Hàn chi nguy, nhật phế thiên kim, độc bất khả sử thiếp thiết hữu lợi yên.”

Những lời này giải thích ra là thế này: Ngày xưa lúc ta hầu hạ tiên vương, khi ngài đặt một chân lên người ta, ta cảm thấy rất nặng, nhưng sau này ngài đè cả người lên ta, ta lại cảm thấy không hề nặng, ngươi có biết tại sao không? Vì ta cảm thấy sung sướng! Bây giờ bắt Tần quốc ta giúp Hàn giải vây, đưa ít quân đi thì không làm được gì, đưa nhiều quân thì hao phí nhiều tiền của, đổi lại ta nhận lợi ích gì chứ? Đã không có lợi ai mà xuất binh?

Kết quả là vị sứ giả Hàn quốc khéo tài ăn nói bị Tần thái hậu nói cho cứng họng, lủi thủi quay về. Khi đó đã bước vào giai đoạn chiến quốc, nữ nhân càng rời xa chính trường hơn so với thời Xuân Thu, Tần thái hậu dám ngang nhiên bước lên đại điện thay thế Tần vương phán quyết quốc gia đại sự, mà còn không hề e ngại đem chuyện phòng the của mình ra làm ví dụ, không cần nói cũng hiểu vào thời Xuân Thu quyền lực của các nữ nhân quý tộc lớn cỡ nào.

Hiện nay Quý Doanh đã là hoàng hậu Ngô quốc, quốc gia đại sự đương nhiên vẫn do Khánh Kỵ quyết định, nhưng nàng chí ít cũng có quyền được luận bàn góp ý kiến, nhưng nay Khánh Kỵ phán một câu “Nữ nhân không được can dự triều chính” từ chối bàn với nàng việc cứu Sở, Quý Doanh cho rằng Khánh Kỵ đang xem nhẹ tồn tại của nàng, nói không chừng hắn còn định thừa lúc nàng mới gả qua đây ra oai với nàng, xâm chiếm quyền lực làm hoàng hậu của nàng. Vốn đã không vừa ý với cuộc hôn nhân mang nặng tính chính trị này, chỉ là được tỉ tỉ mềm mỏng khuyên nhủ trong thâm cung một lần nên hồi tâm chuyển ý, Quý Doanh nay lập tức nổi điên trở lại.

Về phần Khánh Kỵ, tuy biết hoàng hậu say rượu, trong lòng vẫn cảm thấy không vui, các mỹ nhân bên cạnh hắn, dù là Nhược Tích, Diêu Quang, Tiểu Man, ai nấy vừa có nhan sắc, lại có trí tuệ, còn dịu dàng hiền thục, không kiêu ngạo ỷ thế làm bừa, càng không dám ngoa ngoắt trước mặt Khánh Kỵ.

So sánh với họ thì công chúa Tần quốc này có hơi hung dữ, nhưng nàng là hoàng hậu, một khi trở mặt với nàng ta, vậy quốc gia đại sự, ngoại giao liên minh, đại nghiệp phạt Việt đều có nguy cơ tan thành mây khói, nghĩ thế nên Khánh Kỵ cố kiềm chế, gằn giọng: “Hoàng hậu, nàng say rồi, mau nghỉ sớm thôi, nếu không…”

“Nếu không thì sao nào?”

“Nếu không… quả nhân nổi nóng rồi đấy.”

“Sợ ngươi à?” Quý Doanh cười lạnh lùng, giơ nắm đấm đánh thẳng vào mặt Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ điên tiết, gồng người lên gào thét: “Thật là không biết phép tắc gì cả!” Hắn phất tay áo, hung tợn quét về phía nắm tay của Quý Doanh.

“Hứ!” ai ngờ Quý Doanh tuy say rượu, đánh nhau lại không thua kém, nhác thấy Khánh Kỵ lao tới, Quý Doanh cúi người né tránh, xoẹt một cái húc đầu vào ngực hắn, hai tay giữ chặt đôi vai, hét to: “Ngã này!”

Khánh Kỵ khinh địch mất cảnh giác, chỉ cảm thấy gót chân nhói đau, lập tức bị húc ngã về phía sau, “Đùng” một tiếng ngã mạnh ra tấm thảm.

Khánh Kỵ hấp tấp bò dậy, hậm hực rít lên: “Con nha đầu này, ngươi…”

Quý Doanh như một con khỉ lanh lẹ lao tới nhảy phốc vào người Khánh Kỵ, hắn lại bị ngã lăn ra đất, Quý Doanh lật hắn lại, ngồi vào chân sau của hắn, hai tay giữ chặt vai Khánh Kỵ.

“Đây… vậy là thế nào?”

Cả thân người Khánh Kỵ bị kéo căng như dây cung, thở hổn hển ngạc nhiên hỏi. Hắn không hề biết vị tiểu hoàng hậu của hắn lại tinh thông kĩ thuật đấu vật của dân tộc Tây Dung.

Bên ngoài cửa điện, bốn tì nữ tùy giá của Tần quốc nghe trong tẩm cung vọng ra tiếng động lớn, ai nấy hoảng hốt giật mình.

Một tì nữ lè lưỡi e thẹn cất tiếng: “Đại vương cũng thật là… thật là quá dũng mãnh nhỉ, công chúa điện hạ chẳng qua chỉ là một cô nương mới lớn, sao mà chịu cho thấu?”

“Cần cô quan tâm à, đâu nghe tiếng công chúa điện hạ kêu toáng lên đâu.” Một tì nữ khác liếc xéo nàng, đỏ mặt thỏ thẻ: “Ta nghe nói lần đầu tiên có chút đau, nhưng công chúa điện hạ từ nhỏ đã tập võ, cơ thể cường tráng, nghĩ chắc công chúa chịu được.”

Tì nữ thứ ba lớ ngớ góp ý kiến: “Nhưng… nhưng ta nghe nói phu thê hợp hoan không giống như vậy mà, sao mà nghe giống như đang đánh nhau to vậy.”

Tì nữ thứ tư hứ một tiếng, nói: “Đừng không biết lại làm ra vẻ biết nữa, nên làm thế nào chẳng lẽ đại vương không biết?”

Nàng hai má ửng đỏ, cúi đầu bấu víu vạt áo, xấu hổ nói nhỏ: “Người ta chỉ sợ… sợ đại vương cơ thể cường tráng, một mình công chúa điện hạ không chịu đựng nổi, nếu mà… nhỡ đại vương lệnh cho chúng ta cùng vào hầu hạ… ây da, người ta không nói nữa, xấu hổ chết đi được.”

“Hứ, mơ đó à, hôm nay là ngày đại hỉ của đại vương và công chúa, đêm nay đâu đến lượt cô vào hầu hạ đại vương, sao vậy? Hân Nhi động lòng rồi à?”

Hân Nhi đỏ mặt lườm bạn mình một cái, ngúng nguẩy: “Đừng trêu người khác, đại vương khôi ngô tuấn tú thế này, cô nhìn vào ngài cũng đê mê chứ bộ.”

Thời đại Xuân Thu phong tục cởi mở, Tần quốc càng phóng khoáng hơn, các nữ nhân thân thiết hay túm tụm bàn chuyện nam nhân, đề tài nội dung không hề thua kém con gái thời hiện đại.

“Hí hí, Hảo Nhi đương nhiên đê mê rồi, lúc bên ngoài cung ta nghe cô ấy nói, Ngô vương cao lớn vạm vỡ, tướng mạo anh tuấn, lần này tùy giá đến Ngô đúng là không uổng kiếp này.”

Cô tì nữ tên Hảo Nhi bị các bạn trêu chọc đỏ cả mặt, bèn đưa tay cù lét họ: “Các con này ranh ma nhỉ, lấy bổn cô nương ra trêu chọc, các cô không thích đại vương sao đứng hết ở đây chờ đợi? Đại vương và công chúa đã đi nghỉ, còn cần chúng ta hầu hạ sao chứ? Đổi lại lúc khác là các cô chuồn cả đi ngủ rồi.”

Hân Nhi bị cù lét đang cười khanh khách, vội lên tiếng xin tha: “Thôi, thôi, tha cho ta, đừng cù ta nữa, nhột quá, người ta thừa nhận, Ngô vương khiến nữ nhân động lòng, như vậy được rồi chứ?”

Nàng chỉnh tranh lại y phục, đôi mắt long lanh mở to e ấp: “Thân hình của đại vương đúng là… ít thấy trong số nam nhân, so với võ sĩ Tần quốc… không hề thua kém, đúng là vạm vỡ… rắn chắc…”

Hảo Nhi ghé tai thở hổn hển nói nhỏ: “Đại vương là đệ nhất dũng sĩ Ngô quốc mà, cơ thể đại vương rất rắn chắc, chỗ nào cũng rắn chắc hết cả, cô vui không nào?”

“Ây da, đáng ghét!” Hân Nhi xấu hổ đưa tay cù lét bạn mình, bốn tỉ muội đùa vui nhau bên ngoài, chợt nghe tiếng thét lên trong tẩm cung, bốn người cùng dừng phắt lại, ngớ mặt nhìn nhau, Hân Nhi ngập ngừng nói: “Công chúa điện hạ kêu lên như vậy, chắc là… chắc là đã… đã bị… bị…, đúng không vậy?”

Ba tì nữ kia cùng gật gù: “Ư, ư…” sau đó lại trợn tròn mắt, đồng thanh ngạc nhiên kêu lên: “Thế… tiếng động hồi nãy, rốt cuộc đang giở trò gì nhỉ?”

Trong tẩm cung, Khánh Kỵ và công chúa Quý Doanh đang giao chiến ác liệt, thở hổn hển quấn lấy nhau, trừng mắt lườm đối phương. Khánh Kỵ chưa từng đánh giáp lá cà kiểu này cả, Quý Doanh có vô phép nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương xinh xắn, hắn là một nam tử hán, sao dám nặng tay với nàng, nên Khánh Kỵ chưa hề ra tay, chỉ ra sức chống đỡ quyền cước của Quý Doanh, định dựa vào sức mạnh trời sinh đè nàng xuống, ai ngờ cô nương này lại giỏi về kĩ thuật vật lộn lấy yếu thắng mạnh, Khánh Kỵ không biết kĩ thuật đô vật, lại không được ra tay mạnh bạo, vì thế xuất chiêu khó khăn, hồi lâu sau mới miễn cưỡng dựa vào sức khỏe đè được Quý Doanh xuống.

Lúc này, mũ nón của Khánh Kỵ đã không biết bay đi đâu, vương bào bị xé rách một mảng to, cổ áo sau lưng toét ra, lộ cơ bắp rắn chắc màu đồng ra, Quý Doang công chúa bị đè bên dưới vẫn còn cố chống cự như con lươn, đang ra sức thoát ra khỏi sự khống chế của hắn.

Lễ phục hoàng hậu hoa mỹ của vị tân nương bướng bĩnh này cũng bị xé ra, để lộ làn da trắng mịn nơi ngực, bầu ngực căng tròn lồ lộ, nàng chỉ mới mười bảy tuổi nhưng ngực đã phát triển to tròn như Thành Bích, nữ nhi Tây Tần quả nhiên khác xa nữ nhi vùng sông nước Giang Nam, chỉ dựa vào đôi chân thon dài là đủ cho nàng vượt xa một đám nữ nhân rồi, chiếc áo trong cũng bị cuộn lên, eo thon bị Khánh Kỵ ấn vào, rốn nhỏ lồ lộ ra.

Quý Doanh như muốn phun lửa, gào lên: “Tên khốn! Ngươi dám đối xử với ta như vậy, còn không buông tay là ta gọi người tới đó.”

Khánh Kỵ điên tiết cười khẩy: “Đúng là một con nha đầu điêu ngoa không biết trời cao đất dày, nàng cho rằng đây vẫn còn là hoàng cung Tần quốc hả? Đây là hoàng cung của quả nhân, nàng có kêu gào khản giọng coi có ai dám đến cứu nàng không! Gọi đi, giỏi thì cứ gọi!”

“Thả ta ra!”

“Tại sao phải thả nàng ra?” Khánh Kỵ trêu chọc: “Hôm nay là đêm động phòng hoa trúc của quả nhân, quả nhân muốn chiếm hữu hoàng hậu của mình, chuyện bình thường mà!”

Khánh Kỵ thú tính nổi dậy cúi rạp người xuống, Quý Doanh lúc này mới thấy sợ hãi giãy giụa: “Thả ta ra, mau thả ta ra đi!” Nàng đấm thùn thụt vào ngực Khánh Kỵ, nức nở bật khóc: “Thả ta ra, ta không cho ngươi ức hiếp đâu, ta… ứ…”

Chưa đợi nàng nói xong, chiếc miệng chúm chím đã bị Khánh Kỵ chụp lấy, nụ hôn đầu đời suốt mười bảy năm thế là bị Khánh Kỵ tước đi, Quý Doanh trừng mắt giận dữ, miệng mở to, thế là chiếc lưỡi của Khánh Kỵ thừa cơ lọt sâu vào miệng nàng, chạm vào đầu lưỡi của nàng…

Quý Doanh đơ người ra, hồi lâu sau mới trấn tỉnh lại: “Hắn… hắn đưa lưỡi vào miệng mình rồi… ọe… buồn nôn quá!”

Quý Doanh dồn sức rụt lưỡi vào trong, sau đó hàm răng đều tăm tắp cắn phập mạnh xuống.

Ai ngờ trong khoảnh khắc khi nàng rụt đầu lưỡi lại Khánh Kỵ đã sớm cảnh giác, răng của Quý Doanh cắn cái “cạch”, nhưng không trúng gì cả.

“Hứ! Ác thiệt đấy, muốn cắn gãy lưỡi phu quân của nàng hả?” Khánh Kỵ lạnh lùng gầm gừ: “Đừng giở cái kiểu hống hách của công chúa nhà Tần ra trước mặt quả nhân, càng đừng tưởng nàng xinh đẹp thoát tục là muốn làm gì thì làm trước mặt ta! Quả nhân hết hứng chạm vào con điên không biết điều này rồi, nàng cần phải làm rõ một việc: ở đây là Ngô quốc, nơi đây là hoàng cung của ta, quả nhân là Ngô vương, là phu quân của nàng, mãi mãi không có chuyện nàng ra oai trước mặt ta, con ranh này, đừng tưởng mê hoặc được quả nhân mà lầm!”

Khánh Kỵ hơi cong lưng, nhảy phốc cái đứng bật dậy.

Chỉ nghe tiếng “Rẹt” lanh lảnh, vừa nãy hai người vật nhau, ngọc bội của Khánh Kỵ mắc vào áo yếm của Quý Doanh, lúc này hắn nhảy mạnh một cái đứng dậy, lập tức xé một đường dài ngay áo yếm che ngực nàng, bầu ngực được phóng thích lồ lộ ra dưới ánh nến. Quý Doanh xấu hổ hét to lên một tiếng, giơ tay che lấy ngực mình.

Khánh Kỵ chả thèm đưa mắt nhìn nữa, hắn gừ một tiếng, đi đến bên giường nằm xuống, lạnh lùng phán: “Nếu như nàng muốn qua ngày tháng như thế này, vậy nàng đạt được mục đích rồi đó, đêm nay quả nhân cứ ngủ ở đây, còn nàng muốn đi đâu thì đi, kể từ ngày mai, tòa Loan Phượng cung này thuộc về nàng, quả nhân sẽ không bước vào đây nữa.”

Khánh Kỵ nói hùng hồn chắc nịch có vẻ quyết tâm lắm, Quý Doanh nghe xong cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng nỗi sợ lại lập tức bị cơn giận che lấp, nàng tức giận run lên bần bật, trong lòng ấm ức, chỉ nghĩ: “Hắn lại đối xử như thế với mình, hắn dám đối xử như thế với mình…”

Vị công chúa Tần quốc này xuất thân hoàng tộc, tính tình ngang ngạnh, từ nhỏ quen được chiều chuộng trong hoàng cung nhà Tần, xưa nay chưa có ai dám nghịch ý nàng ta như đêm nay, Khánh Kỵ lạnh nhạt coi thường nàng đương nhiên cứa một vết sâu trong tim nàng.

“Ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi suốt đời!” Quý Doanh ngấm ngầm thề trong lòng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nước mắt giàn giụa chảy khắp khuôn mặt nàng tự bao giờ…

Trời sáng.

“Công chúa? Công chúa? À… hoàng hậu…”

“Hở?” Quý Doanh đang phủ phục dưới đất bị tiếng gọi kêu dậy, nàng hấp tấp bò dậy, nhìn về phía giường, trên giường trống lơ trống lốc, Khánh Kỵ đã không biết đi đâu. Quý Doanh thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác trống trải, nàng sống mười bảy năm rồi vẫn chưa trải qua cảm giác ấy.

“Hoàng hậu nương nương, đã đến lúc tắm rửa trang điểm rồi ạ.”

Bốn tì nữ đứng ngay bậc cửa không dám bước vào, hơi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cất giọng nhè nhẹ gọi nàng. Họ không phải đui mù, nhìn thấy tẩm cung loạn xạ lên thế này là đoán ra đêm qua đại vương và hoàng hậu đã xảy ra chuyện không vui, mặc dù trong lòng họ không hiểu tại sao mà đại vương và hoàng hậu xứng đôi vừa lứa lại thành ra nông nỗi này, nhưng vào thời khắc căng thẳng ai cũng không dám lên tiếng hỏi thăm.

Quý Doanh đưa tay lên lau mặt, mặt nàng vẫn còn đầy nước mắt.

“Hoàng hậu…” Thấy Quý Doanh không nổi nóng, Hảo Nhi nháy mắt với các tỉ muội, bước tới đỡ Quý Doanh đứng dậy, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay phải tháp tùng đại vương tiễn sứ giả Tần quốc về nước, còn phải tiếp kiến các phi tần và người hầu trong cung vào triều bái, hoàng hậu phải tắm rửa trang điểm rồi ạ.”

“Hoàng hậu…”, trái tim nhỏ bé của Quý Doanh nhói lên, dù nàng có đồng ý hay không, hoặc là chưa hề chuẩn bị, kể từ giây phút này nàng đã là hoàng hậu của Khánh Kỵ. Hoàng hậu… điều đó có ý nghĩa gì, trên đất nước xa lạ này, với thân phận xa lạ này, Quý Doanh cảm thấy cô đơn lẻ loi.

Nàng được dìu ngồi vào bàn trang điểm, trên bàn có treo chiếc gương đồng, trong gương là khuôn mặt trắng bệch tiều tụy của nàng.

Bốn tì nữ vội vàng tỉ mỉ cẩn thận trang điểm cho nàng. Rửa mặt, chải tóc, đeo trang sức, tô lông mi, vẽ môi, thay áo…, trên khuôn mặt búp sen, hàng mi cong vút lên, môi cũng được bôi đỏ, phấn hồng chấm lên gò má, trong gương phản chiếu một mỹ nhân quyến rũ.

“Đây chính là mình ư, trang phục hoàn toàn khác với thiếu nữ hôm nào, nữ nhân trong gương nhìn rất đẹp nhưng cũng rất lạ lẫm, đó là cách trang điểm của một thiếu phụ.”

“Muội muội, cho dù không vì Tần quốc, chỉ vì hạnh phúc cuộc đời muội, muội cũng tuyệt đối không được chọc giận phu quân của muội, muội nhớ lấy, cả đời này muội đã an bài là thê tử của người ta, còn cả đời hắn lại không chỉ có một nữ nhân là muội, nếu muội cứ làm bừa, muội sẽ tự tay chôn sống hạnh phúc đời mình đó!

Từ nay về sau, muội phải rời xa quê hương, rời xa thân nhân, một mình sinh sống tại Ngô quốc, nơi xa lạ đó từ nay là quốc gia của muội, dân Ngô xa lạ chính là con dân của muội, còn tên Khánh Kỵ xa lạ chính là phu quân kề cận bên muội suốt đời, muội có tưởng tượng nổi nơi xa lạ đó, người dân xa lạ nơi ấy mãi mãi không xem muội là người nhà sẽ thế nào không? Muội có chịu đựng được phu quân của muội bỏ mặc muội coi muội như vô hình không?”

Những lời của Mạnh Doanh văng vẳng bên tai, Quý Doanh mở to mắt nhìn vào bóng hình mình trong gương, hồi tưởng đêm qua: “Đêm qua, mình đã làm gì nhỉ?”

Hồi tưởng lại tất cả, Quý Doanh liền hối hận không thôi: “Trời ơi, đêm tân hôn mà mình… sao có thể làm càn thế chứ? Khi đó không chịu gả cho hắn thì lúc đến Cô Tô cứ quậy tưng lên một trận, giờ đã đồng ý lấy hắn, sao mà… sao mà lại ra tay đánh nhau với phu quân được chứ?”

“Phu quân”, hai tiếng phu quân lóe lên, khiến nàng cảm nhận một cảm giác lạ lùng, nàng nhận thức được cảnh ngộ nàng sắp đối mặt: “Bây giờ… mình phải làm sao đây?”

“…Một khi lấy lầm người, thì chỉ còn biết chấp nhận số phận, như tỉ tỉ, như Nam Tử của Vệ quốc, dù muội có xinh đẹp như hoa, cao ngạo kiêu kì, đến cuối cùng thì thế nào chứ? Không phải cô công chúa nào cũng được may mắn, đại đa số nữ nhi xuất thân hoàng tộc đều không tự quyết định tương lai hạnh phúc của mình được. Quý Doanh, muội phải biết trân trọng, muội có dung mạo và thân thể khiến nam nhân chết mê chết mệt, lại được gả cho một lang quân tốt, không phải mỗi cô gái đều may mắn như muội đâu, đừng để tính ngang bướng của muội phá hỏng đi hết thảy mọi thứ.”

Những lời tỉ tỉ loáng thoáng hiện lên trong đầu, Quý Doanh như nuốt phải chén đắng, nếu thời gian có thể quay lại, nếu nàng được trở về thời điểm đêm qua, dù cho có uất hận Khánh Kỵ cao ngạo và thô lỗ đến đâu, nàng cũng tuyệt đối không làm chuyện khờ dại này: Đêm tân hôn mà cùng phu quân vật lộn, còn quật ngã chàng đau điếng nữa, đổi lại là nam nhân khác cũng không ai tha thứ cho nàng, hơn nữa đó còn là đệ nhất dũng sĩ Ngô quốc, đương kim Ngô vương anh dũng.

“Hoàng hậu…”

Hân Nhi gọi lên cách xưng hô đáng ghét nhất của Quý Doanh, đưa gương đồng lại gần nàng ta.

Quý Doanh ngây dại nhìn vào gương, thời khắc động phòng hoa trúc là thời khắc tuyệt vời mỗi một thiếu nữ đều trông mong trải qua, nhưng tất cả những gì tốt đẹp đã bị nàng phá hỏng, đây vốn là nguyện vọng khi lúc đầu nàng bị thúc ép lên xe đến Ngô, nhưng khi nó xảy ra rồi, nàng lại không hề cảm thấy vui mừng, trong lòng giờ đây chỉ là một khoảng trống mông lung.

Quý Doanh cầm chiếc lược ngà bẻ mạnh, “Rắc” vang lên, chiếc lược bị gãy làm đôi, bốn tì nữ sợ hãi quỳ cả xuống, Quý Doanh chỉ lắc đầu nguầy nguậy, nhìn vào gương đồng, nở nụ cười chua chát…

“Hoàng hậu nương nương, sứ giả Tần quốc đã đứng đợi bên ngoài đại điện, đại vương hối thúc hoàng hậu nương nương mau qua đó.” Ngoài cửa có một thái giám chạy vội đến ẻo lả thông báo.

“Đại vương… bảo ta đi?”

Quý Doanh giật nảy mình, cành cây khô héo trong nàng như được vảy cho vài giọt nước, trái tim hoảng loạn yên tâm lại một chút, nàng định thần, nói: “Biết rồi, bổn hậu sẽ qua đó liền đây.”

Nàng lại nhìn kĩ mình trong gương một lần nữa, xác định rõ không còn vết tích gì mới thướt tha đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, bốn tì nữ lo lắng nhìn vào nhau, vội lẽo đẽo theo sau, ra khỏi Loan Phượng cung.

Sứ giả nhà Tần đang ngồi theo trật tự quân thần trên đại điện, Khánh Kỵ và hắn nói cười vui vẻ, nét mặt tươi tắn như không có gì xảy ra.

Hậu điện phát ra tiếng leng keng, một cơn gió mang hương thơm thoang thoảng lướt qua, Quý Doanh và bốn tì nữ bước vào đại điện, sứ giả Tần quốc vội đứng dậy bước lên tham kiến: “Ngoại thần Nhưỡng Tứ Ly, bái kiến Ngô hoàng hậu.”

“Ngoại thần…, hơ! Trong mắt người Tần, Quý Doanh ta đã là người Ngô rồi.” Quý Doanh trong lòng chua chát, xua tay nói: “Nhưỡng Tứ đại phu miễn lễ, bình thân, mời ngài ngồi.”

Nàng đưa mắt liếc nhìn Khánh Kỵ, không còn cách nào khác buộc phải gắng gượng bước tới hành lễ: “Tiểu đồng bái kiến đại vương.”

“Ha ha, hoàng hậu mau mau miễn lễ, mời ngồi, mời ngồi.” Khánh Kỵ cười giả lả, ánh mắt không hề nhìn vào nàng, Quý Doanh ngồi vào bên cạnh hắn.

Sứ giả Nhưỡng Tứ Ly chắp tay lên tiếng: “Quốc quân Tần quốc của thần rất thương yêu hoàng muội Quý Doanh công chúa, công chúa điện hạ được gả đến Ngô quốc, Nhưỡng Tứ Ly phụng lệnh tháp tùng, nay sứ mệnh đã hoàn thành, ngoại thần xin phép cáo từ về nước, trước lúc ra đi đến thỉnh an đại vương, hoàng hậu, cung chúc đại vương và hoàng hậu ân ái hòa thuận, tương kính như tân, sớm sanh hoàng tử, nối dõi Ngô quốc.”

Khánh Kỵ tươi cười hớn hở: “Nhưỡng Tứ đại phu, lần này về nước thay mặt quả nhân hỏi thăm Tần quân, hai nước Tần Ngô kết thân giao hảo, tương trợ lẫn nhau, kẻ địch phương Bắc không dám dòm ngó, quả nhân nguyện mối giao hảo hai nước Tần Ngô được duy trì muôn đời. Quý Doanh công chúa xinh xắn hiền thục, có nàng làm phối ngẫu, quả nhân được mối lương duyên này, không khỏi vui mừng…”

Quý Doanh nghe hắn đang khen mình, xấu hổ đỏ cả mặt, ngồi im phăng phắc, trong lòng nôn nao, đợi khi Khánh Kỵ nói qua đoạn khen ngợi khách sáo này, nàng mới bình tĩnh trở lại.

Đợi sau khi Nhưỡng Tứ Ly nhận quốc thư Khánh Kỵ gửi cho quốc quân Tần quốc cáo từ rời khỏi, trên đại điện chỉ còn hai phu thê, khung cảnh trở nên im phăng phắc. Quý Doanh rụt rè nhìn vào Khánh Kỵ, nói nhỏ: “Đại vương…”

Khánh Kỵ phất tay áo đứng dậy, thản nhiên: “Hôm nay không nổi điên, hay lắm, các phi tần hậu cung lát nữa sẽ đến Loan Phượng cung thỉnh an với hoàng hậu, hoàng hậu cũng nên quay về hàn huyên với các tỉ muội, quả nhân rất bận, còn nhiều quốc gia đại sự phải giải quyết, cáo từ.” Dứt lời quay ngoắt bỏ đi.

“Đại… đại… đại vương…”

Quý Doanh gọi với theo, cắn răng ấm ức, trái tim bé bỏng của nàng đau nhói, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, từng giọt từng giọt rơi lã chã xuống ngực áo, nàng nheo mắt dõi theo bóng lưng Khánh Kỵ từ từ đi khuất, đôi môi anh đào đã bị cắn bật chảy máu…

“Nước Tần đã đồng ý xuất binh phạt Tấn rồi à? Thời gian quyết định vào lúc nào?” Khánh Kỵ vui mừng hớn hở hỏi chuyện Văn Chủng vừa từ Tần quốc quay về.

“Dạ phải, thời gian đã định vào tháng năm ác nhật.”

“Tháng năm ác nhật ư?” Thời đại tiên Tần, người ta cho rằng tháng năm là Độc nguyệt, ngày năm là Ác nhật, tương truyền vào ngày đó gian tà đương đạo, ngũ độc cùng chui ra, nên mới gọi đoan ngọ ngày năm tháng năm là ác nhật. Khánh Kỵ ngớ ra, lập tức cười hô hố: “Còn nhớ lúc quả nhân tại Lỗ, cũng vào ngày đoan ngọ nhận được sự giúp đỡ của Tam hoàn, xây dựng đội phục binh tại Phi Hồ cốc Phí thành Lỗ quốc, sau này đóng vai trò quyết định trong đại nghiệp phạt Ngô phục quốc. Không ngờ hôm nay người Tần lại chọn đúng ngày đoan ngọ khởi binh, ha ha, đấy là ngày cát tường của quả nhân đó.”

Hắn suy tư giây lát, nói: “Nếu nước Tần đã đồng ý, mau phái người thông báo cho Vệ phu nhân Nam Tử biết tin, tin rằng kẻ muốn nổi loạn trong số lục khanh Tấn quốc, ngày phát động chính là Độc nguyệt Ác nhật, sau khi Tần quốc xuất binh.”

“Dạ! Vi thần lập tức phái người liên lạc với người Vệ.”

“Hừ, còn chuyện chúng ta thảo phạt Trần quốc nên làm tới, hiện giờ chúng ta liên tiếp hạ ba thành trì rồi, Phí Vô Cực phái sứ giả chất vấn, nhưng lại không hề xuất binh can thiệp, cứ tiếp tục đánh mạnh vào, đánh cho Trần quốc không chống cự nổi, ép Sở xuất binh cứu viện.”

“Tuân lệnh!” Anh Đào tự tin báo cáo: “Bình Bố tướng quân đánh ba trận đại thắng cả ba, đang tiếp tục tiến quân đánh mạnh, mạc tướng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, một khi Phí Vô Cực xuất binh, lập tức dẫn đại quân giáng cho hắn một đòn chí tử.”

“Ờ, lúc cần thiết ngươi có thể cầm theo hổ phù của quả nhân, điều đại quân của Xích Trung đang trấn giữ Bành thành trợ chiến, trận chiến với Phí Vô Cực, chỉ được thắng, không được thua.”

Anh Đào vênh mặt, hào khí ngút trời: “Xin đại vương cứ yên tâm, Anh Đào chỉ cần một cánh quân là đủ.”

“Anh Đào, kiêu binh tất bại, không nên khinh địch.”

Anh Đào cười tự tin: “Đại vương dạy phải lắm, nhưng… hiện giờ có Sở thái hậu của Sở lén đưa tin nội bộ quân Sở cho ta, nhất cử nhất động của Phí Vô Cực thần đều biết rõ như lòng bàn tay, với lợi thế này mà Anh Đào không đánh bại được hắn thì đâu còn mặt mũi nào giữ chức Đại tư mã Ngô quốc? Nên sớm nhường chức cho người hiền tài khác đi thôi.”

Khánh Kỵ trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Bên Tấn quốc mà bạo loạn, cơ hội của chúng ta sẽ đến, trước khi tấn công liên quân Sở Việt phía nam, ta phải giải quyết xong Đông Di cái đã, bên đó sự tình phức tạp, không phải chỉ dựa vào vũ lực là giải quyết ổn thỏa. Vừa phải dùng binh, vừa phải đấu trí, phải vừa cương vừa nhu kết hợp mới xong. Lập quốc, bình loạn, khó khăn trùng trùng, quả nhân lo lắng cho nơi này quá! Ài, quả nhân muốn đích thân tới Dư Khâu của Đông Di chủ trì đại cuộc.”

“Tuyệt đối không thể được!” Khánh Kỵ vừa nảy ý định đi Đông Di, các đại thần Yểm Dư, Tôn Vũ, Anh Đào, Phạm Lãi, Văn Chủng đều vội lên tiếng ngăn cản: “Đại vương là vua của một nước, nếu không là trận chiến quan hệ vận mệnh quốc gia không thể đích thân ra trận, còn không thuộc chuyện liên minh chư hầu, kết giao ngoại bang không được rời khỏi Ngô quốc. Chiến loạn ở Đông Di chưa được giải quyết triệt để, với thân phận tôn quý của đại vương, liên can vận mệnh quốc gia, sao có thể đích thân đến đó? Nếu đại vương không yên tâm công việc bên Đông Di, thần nguyện xin phép đi thay, hỗ trợ Lương Hổ Tử tướng quân cùng bàn kế lớn.”

Khánh Kỵ thấy quần thần phản ứng quyết liệt, chỉ biết cười trừ từ bỏ ý định. Hắn muốn đích thân đi Đông Di, cũng có đôi chút là vì không yên tâm, còn mặt khác nhiều hơn, chính là muốn gặp mặt Thành Bích đang vất vả đánh giang sơn cho hắn bên ngoài, nếu hắn không tiện đi thì phái tướng lĩnh khác đi làm gì nữa? Với tài dũng mãnh của Lương Hổ Tử, trí tuệ của Thành Bích, họ không lo nổi chuyện ở Đông Di nữa thì có phái thêm một người đến đó cũng không giúp ích được gì.

Khánh Kỵ hứa hẹn với quần thần sẽ không nảy ý định đi Đông Di nữa, quần thần thế mới không lải nhải khuyên bảo. Khánh Kỵ đang định truyền lệnh bãi triều, đột nhiên nhớ ra một chuyện, dặn dò: “À, cũng đến lúc rồi, đem đám quyền quý Sở quốc cuối cùng chúng ta còn giữ ở hậu sơn Cô Tô long trọng tiễn về nước đi, phải cho chúng ít thời gian tranh quyền đoạt lợi tại Sở, vào thời khắc quyết định sẽ hất đổ Phí Vô Cực.”

Quần thần nghe xong cười to, Tôn Vũ hí hửng tuân lệnh, Khánh Kỵ thế mới truyền lệnh bãi triều, đi về phía hậu cung. Muốn vào hậu cung phải đi qua Loan Phượng cung, sau đó mới rẽ sang các cung điện khác. Khi đi ngang Loan Phượng cung, Khánh Kỵ ngước nhìn tấm biển trang hoàng lộng lẫy óng ánh sắc vàng cho hôn sự hôm qua, thở dài ngao ngán, xoay người đi theo đường nhỏ hướng về cung điện của hoàng phi Nhược Tích.

Đã một tháng trôi qua, Khánh Kỵ quyết tâm không thèm gặp Quý Doanh, hắn biết rõ nàng đã biết hối lỗi, nhưng cứ làm bộ không để ý, kể từ đêm tân hôn, hắn không bước vào Loan Phượng cung nữa, cũng chưa hề gặp mặt hoàng hậu Quý Doanh thêm lần nào, Loan Phượng cung náo nhiệt hôm nào nay trở nên vắng vẻ hiu quạnh.

Khánh Kỵ lòng như sắt đá, rắp tâm cho Quý Doanh làm góa phụ suốt đời. Nhưng vị hoàng hậu này tuy tính tình hơi ngang bướng, đêm tân hôn say rượu chọc giận phu quân, Khánh Kỵ cứ ngỡ Quý Doanh ngoài nhan sắc ra là cái đầu trống rỗng, hắn đâu biết các cô gái bên cạnh hắn chả có ai là bình hoa xinh xắn chỉ để cắm hoa, cô nương nhà Tần này một khi bình tĩnh lại, đầu óc gian manh hơn cáo già, với tính cách của nàng, sao lại chấp nhận ngồi yên than thân trách phận không hành động chứ?