Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 261




Chỉ có người đã từng trải qua cuộc sống thường dân, mới biết được một vị quân vương cao cao tại thượng phải chịu bao nhiêu trói buộc, giờ đây gặp lại bạn cũ, được gỡ bỏ thân phận hiện tại, nhẹ nhàng thoải mái suốt một ngày, đối với Khánh Kỵ mà nói cũng là một ước mơ tha thiết. Vì vậy khi vừa nhận được lời mời của Di Hạ, Khánh Kỵ lập tức vui vẻ nhận lời, định bụng cải trang đi ra ngoài gặp gỡ.

Thế nhưng hiện tại Ngô quốc là quốc gia coi trọng lực lượng cảnh vệ quốc vương nhất. Cho dù người thiết yến là Vệ quốc đại phu kiêm hạ sứ hôn lễ (sứ giả đến chúc mừng hôn lễ), hoàng cung Ngô quốc vẫn giống như lâm phải đại địch, khiến cho Ngô Quái cư hôm nay đông chật như nêm cối.

Cũng may đây là tài sản riêng của thống lĩnh thị vệ Ngô vương Viên Tố, để không làm cụt hứng Khánh Kỵ, sau khi đã phân loại tất cả khách mời kỹ càng, Viên Tố liền điều động binh mã ngăn cách sự liên hệ giữa cửu lâu và nhà trọ phía sau hậu viện, tạo lập nên một cục diện ngoại bất xuất nội bất nhập, bên trong Ngô Quái cư sẽ không còn bị quấy rầy ảnh hưởng bởi những ánh gươm sáng loáng nữa.

Bạn cũ gặp nhau, vui mừng tíu tít, rượu được ba tuần, Di Hạ ngắm nhìn đám vũ kỹ đang múa may uyển chuyển trước mặt, bỗng nhiên cười nói với Khánh Kỵ:

- Đại vương nhận lời tới dự tiệc, quả thật là phúc lớn của thần. Nhưng tại hạ chỉ có đám đào hát bình thường này thôi, Di Hạ khoản đãi đại vương không chu toàn, cảm thấy thật hổ thẹn.

Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì bật cười, sáu cô gái đang múa chính là Tiểu Nhã Tiểu Trúc lục nữ, các nàng đều yêu thích cuộc sống tự do bay nhảy, khi tới thành Cô Tô đã có không ít công khanh đại thần coi trọng tài sắc của các nàng, muốn đưa các nàng vào trong phủ hầu hạ. Nhưng ngay cả hoàng cung họ cũng không muốn vào, thì làm sao có thể mong muốn trở thành thị thiếp của đại phu nào được. Do họ đã từng cứu sống Khánh Kỵ, nên Khánh Kỵ rất chiếu cố cho họ, giờ đây họ đều là những vũ nữ trụ cột trong Ngô Quái Cư.

Lục nữ đưa tay lả lướt, mặt hoa da phấn, trước giờ đều nhận được sự hưởng ứng của khách nhân, đây là lần đầu tiên Khánh Kỵ nghe thấy có người bảo họ chỉ là những đào gái tầm thường. Điều này thì chỉ có Di Tử Hạ mặt thanh mày tú, mắt én mày ngài như thiếu nữ kia mới dám thốt ra mà thôi. Khánh Kỵ khoát tay cười nói:

- Tử Hạ việc gì phải câu nệ như vậy, những nữ tử kia đều rất xinh đẹp yêu kiều, các nàng ca múa trợ hứng đã là quá tuyệt rồi.

- Xinh đẹp yêu kiều?

Di Tử Hạ nghe vậy thì lắc đầu lia lịa:

- Nếu trong con mắt của người thường thì vẻ đẹp của chúng còn có thể chấp nhận được, nhưng đại vương là vua một nước, được tiếp xúc với không ít tuyệt thế giai nhân, bọn chúng làm sao xứng với bốn chữ xinh đẹp yêu kiều cơ chứ?

Hắn đảo mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng xuống, thần sắc ám muội nói:

- Không giấu gì đại vương, ngoại thần có dẫn tới một nữ tử, đoan trang trời sinh, kiều diễm mê hồn không gì sánh được, nếu đại vương gặp nữ tử đó, rồi lại so sánh với sáu con đào hát kia thì mới biết là khác nhau một trời một vực.

Khánh Kỵ mỉm cười, Di Tử Hạ hóa ra là muốn tặng mỹ nhân cho mình, Tử Hạ khen cô ta như vậy, vậy chắc mẩm nhan sắc của nàng phải là một tuyệt thế nhân gian rồi. Nhưng tình cảm của Khánh Kỵ với ba ái thê đang nồng đượm, không hề muốn dẫn một mỹ nhân chưa từng gặp mặt hồi cung trở về, nghĩ tới đó thì vội khoát tay cười nói:

- Ha ha, tâm ý của Tử Hạ quả nhân ghi nhận, mỹ nhân đó Tử Hạ cứ giữ lại mà dùng.

Di Hạ nghe thấy vậy thì vội cuống quít khoát tay:

- Không dùng được, nữ tử kia như tiên giáng trần, Tử Hạ chỉ là một tên phàm phu tục tử, không xứng với cả một đầu ngón chân của nàng. Đại vương nói vậy chẳng khác nào hại thần cả. Tửu hứng của đại vương đã bốc lên cao, tản bộ một chút để giải rượu cũng hay. Sao không tiện thể đi gặp mỹ nhân đó luôn đi.

Khánh Kỵ chau mày tò mò:

- Tử Hạ không ngớt khen ngợi ả, chẳng lẽ ả đúng là tuyệt thế giai nhân sao?

Tử Hạ thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Khánh Kỵ thì như mở cờ trong bụng, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, đại vương ngại gì mà không đi gặp một lần cho biết chứ nhỉ?

“Điều này... Di Hạ đã từng gặp Quý Tôn Tiểu Man, nhưng chưa bao giờ khen nàng lấy nửa câu. Giờ đây lại không ngớt tán tụng người kia, vậy không biết đó là một nữ tử nhan sắc kiều diễm đến đâu đây?”

Khánh Kỵ nghĩ tới đây, lại càng thêm tò mò, liền cười xuề xòa nói:

- Được rồi, gọi nàng lên đây, để quả nhân xem nào.

- Đại vương...

Di Hạ ngập ngừng nói nhỏ:

- Không giấu gì đại vương, thân phận của nàng rất đặc biệt, không thể tùy ý lộ diện cho người khác xem mặt.

- Ồ?

Khánh Kỵ lóe lên ánh nhìn kỳ dị trong mắt, cười hắc hắc nói:

- Được rồi, Di Hạ đã nói vậy, đã làm cho ta tò mò lắm rồi đấy, hahaha...

Hắn đập tay ba cái, ồm ồm nói:

- Đoàn ca múa dừng ở đây thôi, quả nhân đi ra hậu viện giải rượu.

Dứt lời lảo đảo đứng dậy, Viên Tố vội bật dậy, đi lại gần đỡ lấy hắn, luống cuống nói:

- Đại vương, hậu viện là quán trọ, thuộc hạ chưa kiểm tra kỹ khách...

Khánh Kỵ khẽ khoát tay áo, Viên Tố hiểu ý, lập tức không nói thêm gì nữa. Khánh Kỵ quay đầu lại, cười híp mắt nói với Di Hạ:

- Đi, Tử Hạ, chúng ta đi... hậu viện giải rượu...

Di Hạ dù sao cũng thiếu sự tôi luyện chốn quan trường, lòng dạ thật thà, nghe vậy thì mừng vui ra mặt, nhảy cẫng lên nói:

- Đại vương, mời.

- Ừ!

Khánh Kỵ từ tốn đáp lời, Viên Tố đã không còn trông thấy Thừa Ảnh kiếm trên đai lưng của Khánh Kỵ nữa. Khánh Kỵ võ công cao cường, cũng không dẫn theo nhiều thị vệ, để cho Di Hạ đi trước dẫn đường, phía sau hắn chỉ dẫn theo Viên Tố và ba người nữa, chậm rãi rảo bước đi về phía hậu viện.

Đi qua đám quân bảo vệ vòng ngoài, bước vào trong quán trọ, đi men theo hàng hoa tỏa hương thơm ngát, chẳng bao lâu đã nhìn thấy một viện lạc độc lập, trước cửa trồng một cây đào lớn, tán cây phủ kín phía trên nóc cổng căn viện lạc, khiến ở đó rực rỡ một màu hồng như ánh bình minh.

Khánh Kỵ thốt lên nói:

- Thanh tịnh tao nhã, nơi này đúng là một nơi lý tưởng.

Di Hạ cười nói:

- Giai nhân bên trong, người đẹp cảnh đẹp.

- Hahahaha..., nói hay lắm!

Khánh Kỵ còn chưa dứt tiếng cười, đã bước lên trên, cao giọng nói to:

- Quả nhân ở đây, mỹ nhân đâu rồi?

Năm ngón tay của hắn xòe rộng, đẩy mạnh cánh cửa kêu "xầm" một tiếng mở tung ra, Viên Tố phía sau căng mắt cảnh giác, thân thể thấp bé dường như to lớn thêm vài phân, tay cầm sẵn bội kiếm, giống như hổ dữ rình mồi.

Hai cánh cửa mở toang, cảnh tượng trước mặt là vô số phục binh đã tuốt kiếm khỏi vỏ, dây cung giương sẵn đang chờ sẵn, ở dưới gốc đào hoa có một quý nhân mặc trường bào trắng đang đứng.

Khánh Kỵ sững sờ, đang định bước vào trong thì khựng lại, chỉ trông thấy quý nhân kia mỉm cười với hắn giữa đám hoa rụng lả tả, gò má hồng hào, giọng nói thánh thót:

- Khánh Kỵ đại vương, thiếp thân chờ ngài ở đây đã lâu, tại sao đại vương lại sợ hãi như gặp bầy hổ báo mà không dám tiến lên thế kia?

……..

Trên lầu, cửa sổ khẽ mở, chim hót trên cành.

Trong lầu, Khánh Kỵ cùng ngồi xuống với Nam Tử.

Nam Tử trầm mặc nói:

- Là thế này, giờ đây đại vương đã được đăng cơ vương vị như ước nguyện năm nào, nhưng hai nước Vệ Tống chúng ta vẫn chưa được yên bình. Từ khi tên súc sinh Công Tử Triều đầu quân cho Triệu Giản Tử, do hắn đã nắm rõ địa hình địa thế, binh lực và cách bố trí quân đội của Vệ, nên đã dẫn đại quân Tấn quốc đánh vào trong lãnh thổ Vệ quốc rồi, từng bước áp sát, bức bách quân ta phải liên tiếp bại lui.

Nói đến đây, Nam Tử rơm rớm khóc, rồi sau đó hai giọt nước mắt như pha lê rơi xuống:

- Đại vương, chuyện ngày trước người đồng ý với Nam Tử, đại vương chưa làm được việc nào hết. Nỗi khổ nhục trong lòng Nam Tử biết giãi bày cùng ai đây?

Khánh Kỵ đằng hắng một tiếng, nói:

- Quân phu nhân, Khánh Kỵ gợi ý giúp nàng cách diệt trừ Công Tử Triều, chẳng ngờ đâu hắn lại quá cảnh giác. Hiên Viên Hành, Công Tử Bạt lại là những bậc quân tử chính trực, không tìm được lý do thỏa đáng, không đành hạ thủ với hắn, nên mới khiến hắn bỏ đi. Nhưng đó không phải là sai lầm của Khánh Kỵ. Lúc đó, quân phu nhân đã không dung hòa được với Vệ hầu, Khánh Kỵ nghĩ ra kế sách liên binh phạt Tấn. Cố nhiên giữ lại một chút lòng tư, thế nhưng cũng vì vậy mà tăng cường phân lượng của phu nhân tại hai nước Vệ Tống, tại sao lại nói là Khánh Kỵ không làm việc gì cho phu nhân chứ.

Nam Tử buồn bã nói:

- Công Tử Triều vốn là thần tử bỏ đi của Tống quốc, là chủ trương của Nam Tử mới giữ hắn lại được Vệ quốc, giờ đây vì hắn mà tổn thất của liên quân Vệ Tống quá to lớn, Nam Tử trở thành tội nhân của hai nước Vệ Tống, không chỉ Vệ hầu và các thần tử Vệ quốc lạnh nhạt với Nam Tử, mà ngay cả phụ thân của ta cũng không vui.

Tuy nói rằng Vệ Tống xuất binh là để tự bảo vệ mình, nhưng đại vương có thể thuận lợi đánh bật về Ngô quốc, ngồi lên ngai vàng, làm sao lại không có ít nhiều công lao của Vệ Tống trong đó, không có tâm sức của Nam Tử trong đó? Nam Tử chỉ là một nữ tử yếu đuối, giờ đã không được Vệ Tống dung nạp, hoàn cảnh vô cùng khó khăn, vạn bất đắc dĩ mới phải vác mặt tới đây cầu viện đại vương.

- Điều này...

Khánh Kỵ khẽ nhíu mày, khó xử nói:

- Phu nhân, Khánh Kỵ rất muốn giúp phu nhân, nhưng Ngô quốc nằm ở vùng phía Đông Nam, liệu có thể giúp hai nước Vệ Tống xa xôi được không? Phu nhân sao không định nghĩ rằng... muốn Khánh Kỵ làm một cuộc viễn chinh đi đương đầu với Tấn đấy chứ?

- Kẻ đàn ông ích kỷ, người ta còn chưa đặt yêu cầu, thì ngươi đã rào trước chắn sau rồi!

Nam Tử nửa hờn giận nửa u oán trừng mắt nhìn hắn, Khánh Kỵ bình thường không bao giờ động chút lòng thương nào đối với loại đàn bà này, nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của nàng, trong lòng hắn cũng hơi rung động. Thu vội lại nỗi dao động trong lòng, hắn cười trầm ngâm nói:

- Phu nhân, không phải là Khánh Kỵ không chịu tương trợ, thực ra... chuyện động binh đao, liên quan tới căn cơ một nước, lê dân bách tính, cho quân viễn chinh, thực sự là chúng tôi lực bất tòng tâm.

- Ta nói mượn binh của Ngô lúc nào thế?

Khánh Kỵ nhẹ nhàng xả hơi, cười nói:

- Không phải mượn binh thì được, vậy không biết phu nhân có gì dặn dò? Nói thực lòng, Vệ quốc nằm ngoài tầm với của Ngô quốc, Khánh Kỵ ngu dốt, nếu phu nhân không chỉ bảo từng bước một, Khánh Kỵ quả thật không nghĩ ra cách gì để gây tác động tới chiến cục hiện tại giữa hai nước Vệ Tấn cả.

Nam Tử nói:

- Ngô quốc xa xôi, đương nhiên không giúp được Vệ quốc, nhưng Tần quốc thì được. Tần và Tấn gần sát nhau, hơn nữa vì Tấn quốc cản ở đó, Tần mới không thể lấn xuống trung nguyên, hai nước vốn có mâu thuẫn không thể hòa giải, nếu Tần chịu xuất binh tương trợ, Tấn quốc chắc chắn sẽ không dám lỗ mãng với Vệ.

Nhưng trong mắt người Trung Nguyên, người Tần chỉ là dân tộc man di, chư hầu Trung Nguyên tự cao tự đại, luôn hổ thẹn vì kết giao với người Tần, xưa nay đều qua lại không bình đẳng với Tần, hai bên không có giao tình gì, để thuyết phục bọn họ xuất binh thì hai nước Vệ Tống không làm nổi. Nhưng Ngô quốc thì khác, Ngô và Tần đã kết quan hệ thông gia với nhau, một Đông một Tây kết thành liên minh, hỗ trợ lẫn nhau, kẹp Sở quốc mà chiếm lĩnh phương Nam. Nếu đại vương đi thuyết phục Tần quốc, để họ thọc binh đánh sau lưng Tấn, Tấn quốc gặp nạn, không thể trụ lại Vệ Tống lâu dài, ắt phải cho quân trở về, chúng ta sẽ nhân lúc đó cầu hòa với chúng.


- Muốn Tần xuất binh?

Khánh Kỵ ngỡ ngàng, trầm ngâm chốc lát, rồi lắc đầu nhè nhẹ nói:

- Khó lắm, Tần quốc mặc dù binh hùng tướng mạnh, nhưng vẫn chưa đủ sức để đánh bại Tấn, trước đây Tần xuất binh phạt Tấn, một là vì có quan hệ thông gia với Sở, hai là vì một khi Tấn chiếm được Sở sẽ gây bất lợi cho Tần không nhỏ, giờ đây vô duyên vô cớ muốn Tần quốc xuất binh, làm sao Tần quân đồng ý được?

- Đại vương, sao có thể nói Tần quốc xuất binh tương trợ, lại không có lợi cho họ được? Nếu hai nước Vệ Tống bị Tấn chiếm đoạt, thế lực Tấn quốc sẽ mạnh mẽ thế nào? Hiện tại người Tần đương nhiên chưa đủ lực Đông tiến Trung Nguyên, nhưng một khi Tấn thành công, họ sẽ thành một quốc gia lớn mạnh sừng sững trước mặt Tần, lúc đó họ mãi mãi sẽ không còn cơ hội tiến vào Trung Nguyên nửa bước, nhìn về lâu dài lẽ nào lại không biết bảo vệ Vệ Tống ư?

- Còn nữa, nếu người Tần chịu xuất binh, chỉ cần dùng một đạo quân đánh hậu phương của Tấn, khiến đầu đuôi rối loạn, buộc phải nghị hòa. Tần tuy không diệt nổi Tấn, Tấn cũng chẳng làm gì nổi Tần. Sau khi công thành Tần chỉ cần lui binh về Quan Trung, dựa vào thế núi cao hào sâu hiểm trở, Tấn quốc cũng chẳng thể gây khó dễ cho họ. Còn hai nước Vệ Tống chúng tôi, sẽ đền đáp công ơn đó bằng một cái giá khiến cho Tần quân phải mỉm cười, nhất cử lưỡng tiện, tội gì không làm?

- Giá gì nào?

- Vàng bạc châu báu của hai nước Vệ Tống. Thế nào? Hai nước Vệ Tống núi cao sông rộng, quốc bảo nhiều vô số, đừng nói là người Tần phải trồ lên khâm phục, mà ngay cả chư hầu Trung Nguyên cũng phải ngước mắt nhìn, Tần quốc chỉ cần xuất binh ra oai là đã có thể có được ngọc ngà châu báu, điều kiện này nếu như là minh hữu Ngô quốc của Tần quốc ra mặt nói thay, liệu bọn họ có cự tuyệt được không?

Nam Tử nói xong, đôi mắt rưng rưng nhìn Khánh Kỵ, sắc mặt Khánh Kỵ âm tình bất định, tính toãn tỉ mỉ, rồi khe khẽ gật đầu nói:

- Điều này... có lẽ được. Có điều... Nếu Khánh Kỵ giúp Vệ Tống thoát khỏi khốn cảnh, Vệ Quốc cũng có thể giúp Khánh Kỵ giải quyết một vấn đề hóc búa không?

Nam Tử khẽ giật mình, hỏi:

- Vệ Tống giờ đây ốc còn không mang nổi mình ốc, có thể giúp được gì cho đại vương đây?

Khánh Kỵ cười nhạt, nói:

- Dã tâm của Tấn quốc là tiến xuống phía Nam, Tề quốc chẳng phải rất thèm khát Đông Di? Một khi thế lực người Tề trải rộng tới cửa Bắc sông Trường Giang, lúc đó Ngô quốc sẽ thành miếng thịt béo bở cho Tề, vì vậy người Ngô buộc không thể để cho Tề xuôi xuống Nam.

Bành Thành phía Đông gần biển lớn, Tây nối Trung Nguyên, Bắc dựa Lỗ quốc, Nam ngăn Giang Hoài, địa hình hiểm trở, đồi núi bao quanh, có sông ngòi biển lớn, đối với Ngô mà nói quả thực là mảnh đất hiểm địa chiến lược khắc chế Tề xuôi Nam. Khánh Kỵ giúp phu nhân thuyết phục Tần quốc xuất binh, Tống quốc phải cắt lại mảnh đất Bành Thành cho Ngô quốc. Món giao dịch này, phu nhân có thể đứng ra làm chủ được không?

- Ngươi thật vô sỉ, nhân lúc người ta gặp nguy nan để kiếm chác!

Nam Tử giận dữ đại nộ, lông mày dựng lên, vung tay tát vào mặt Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ đưa tay ra bắt được tay nàng, mỉm cười nói:

- Phu nhân, mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, việc gì phải động chân động tay thế? Mảnh đất Bành Thành cũng chẳng có ích gì nhiều cho Tống quốc, với Ngô quốc thì lại là cửa ngõ ngăn không cho Tề xuôi xuống Nam. Có người Ngô thủ tại đó, chẳng phải cũng là một chuyện tốt cho Tống sao? Sao nàng không nghĩ rằng Ngô quốc có thể vấn đỉnh Trung Nguyên chứ?

Nam Tử đôi mắt rực lửa trừng trừng nhìn Khánh Kỵ, rồi sau đó đột nhiên dịu lại, u uất thở dài, thấp giọng nói:

- Khánh Kỵ ơi là Khánh Kỵ, bất luận là ngươi cầu viện ta, hay ta cầu viện ngươi, tại sao ngươi... ngươi cứ phải chiếm đoạt một chút tiện nghi của ta mới thỏa chí, cứ khiến cho ta phải... vừa hận... vừa yêu ngươi chứ...

- Cái gì?

Khánh Kỵ ngây người ra, như thể bị rắn cắn trúng tay, sững sờ bỏ tay nàng ra. Nhưng Nam Tử giống như một con rắn xồ tới theo đà thu tay của Khánh Kỵ, úp mặt vào cổ hắn, thân thể mềm mại nằm gọn trong lòng hắn, buồn bã nói:

- Nếu như cha ta có một nửa hùng tâm tráng chí của ngươi, thì đâu đến nông nỗi một người thiếu phụ nền nếp phải ra mặt, tủi hổ cầu xin Ngô quốc.

Khánh Kỵ định mở miệng, cặp môi dưới liền bị bàn tay của Nam Tử chặn lại, nàng ngẩng mặt lên, hấp háy đôi mi cong vút, nhìn Khánh Kỵ ôn nhu nói:

- Chàng ấy..., đúng là một đại nam tử đáng hận, một đại anh hùng đáng yêu, Nam Tử chỉ hận... khi xưa không biết chàng sớm hơn...

Ngữ khí của nàng tựa như mộng ảo, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ chân chất. Khánh Kỵ chỉ thấy nàng nói nhỏ nhẹ, bộ ngực căng đầy mềm mại ép vào lồng ngực mình, đem lại một cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng thẩm thấu tim gan, xộc vào mặt là một mùi hương thơm nhè nhẹ, dìu dịu vương vấn, khiến cho người ta phải mê đắm. Bất giác hắn không dám mở miệng, vì sợ nếu mở miệng sẽ làm vẩn đục dung nhan kiều diễm không gì sánh được kia.

Nam Tử nói xong, đột nhiên tươi cười, cằm dưới khẽ nâng lên, đôi mắt nhắm nghiền, cặp môi hồng từ từ áp sát lại hắn, Khánh Kỵ hơi ngập ngừng, trong mùi hương say lòng người, hai cặp môi đã gắn chặt vào nhau làm một thể kết dính.

‘Mùi hương thơm nồng ôm ấp cả cõi lòng’, người đàn ông nghĩ ra câu nói này trước kia lúc đó nhất định đang ôm ấp một mỹ nhân yêu kiều, mới có thể có cảm hứng mà nói được câu nói như vậy. Cặp kiều khu của Nam Tử mềm mềm không thấy xương, vòng eo nhỏ tẹo, nhưng khi ôm ấp vẫn có cảm giác rất đẫy đà, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt, liền nẩy ra khiến cho người ta phải điêu đứng đê mê, huống hồ còn cả thêm thân hình quyến rũ đang e ấp trong lòng hắn.

Khánh Kỵ bị nàng khiêu khích hôn mớm mấy cái, đột nhiên từ thủ thành công, một tay nắm lấy vòng eo của nàng, một tay ghì chặt đầu nàng, đẩy lưỡi của mình vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, mút máp đầu lưỡi của nàng.

Một cuộc "đọ lưỡi" kịch liệt mà triền miên, Nam Tử bị Khánh Kỵ hôn tới tấp, xuân sắc đầy mặt, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nàng e lệ nhắm lại, mũi phập phồng đưa đẩy, đôi bàn tay thanh mảnh ôm trọn lấy cổ Khánh Kỵ, thân thể đung đưa cọ sát khiến người ta phải thích thú, Khánh Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khảng khái nói:

- Phu nhân dung mạo khuynh thành, Khánh Kỵ thật sự không tiếc bất cứ giá nào, chỉ mong được hợp thể làm một với phu nhân. Thế nhưng... ài... ta vẫn muốn có cả Bách Thành cơ.

Nam Tử mơ màng núp trong lòng hắn, đôi mắt gườm gườm, tròn mắt nhìn hắn rất lâu, đột nhiên nàng bật cười, lùi về phía sau hai bước, vừa cúi đầu chỉn trang mái tóc, vừa thấp giọng nói:

- Chàng là đồ oan gia, khiến cho nhân gia chẳng biết phải sao nữa, chàng..., hừ! Chàng muốn Bành Thành, nhưng Bành Thành là lãnh địa của Tống quốc, Nam Tử không quyết định được, vẫn phải bẩm báo cho cha ta mới được.

- Được, vậy chúng ta cùng đợi tin tức từ lệnh tôn, chỉ cần Tống quốc cắt nhượng Bành Thành, dù thế nào, Khánh Kỵ cũng sẽ giúp hai nước Vệ Tống thoát khỏi vòng vây của người Tấn.

- Được, ta lập tức sai người đi báo lại điều kiện của chàng cho phụ thân biết.

Nam Tử vẫn chưa hết e thẹn, khuôn mặt vẫn hơi ửng đỏ. Nhưng khi nói đến chuyện công, thần sắc cử chỉ lại trang trọng ưu nhã trở lại, hai cảm giác khác nhau đồng thời tồn tại trên mặt nàng, khiến cho nam nhân sẽ tưởng rằng đang có một loại dục vọng chinh phục vô cùng mạnh mẽ.

- Nhất ngôn cửu đỉnh!

Khánh Kỵ nói xong dài mặt ra cười, nói nhẹ nhàng:

- Trời vẫn còn sớm, nếu nàng không ngại, chúng ta tiếp tục nhé?(Ặc)

Khuôn mặt Nam Tử lại đỏ ửng như lòng đỏ trứng gà, nàng ngoảnh mặt đi, hừ lạnh nói:

- Bản phu nhân không có tâm trạng.

Khánh Kỵ nhìn bộ dạng dễ thương của nàng, liền chìa vẻ mặt cợt nhả ra nói:

- Hắc hắc, vậy đợi khi nào nàng có tâm trạng lại tiếp tục, chỉ cần phu nhân hắng một tiếng, Khánh Kỵ sẽ bỏ hết mọi công việc, cưỡi ngựa thẳng tới đây cúc cung phục vụ, chết mới buông tay.

Hai tay Nam Tử đưa lên vuốt tóc, lộ ra đôi cánh tay trắng ngần, nàng vuốt tóc, trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, giọng nói hờn dỗi:

- Hứ! Vậy ngươi cứ đợi dài cổ đi nhá, thời gian đằng đẵng, con người già cội rồi cũng có ngày đó thôi..

Khánh Kỵ vuốt cằm chỉnh tề nói:

- Chỉ cần phu nhân lúc đó cũng xinh đẹp như bây giờ, quả nhân không chê nàng già.

- Ngươi...

Nam Tử lại sấn sổ lườm hắn, chẳng biết phải làm sao đành thở dài nói:

- Vừa nãy ta nói sai rồi, ngươi là một đại nam tử, nhưng không phải là một đại anh hùng. Mà là một kẻ...

- Mà là một kẻ thế nào?

- Mà là một kẻ dê xồm!

- Haha, ấy thế mà phu nhân lại chịu ngả vào lòng tên dê xồm như ta đấy. Người thì đẹp, nhưng còn đôi mắt, thì lại non kém lắm.

Nam Tử nghe vậy thì sững sờ, u buồn nói:

- Ánh mắt của Nam Tử... vốn dĩ rất non nớt, nếu không trước đó tại sao lại thích...

- Ầy!

Nàng đột nhiên thở dài, rủ đôi mắt xuống, từ tốn nói:

- Đại vương, Nam Tử chỉ là một nữ nhi, chuyện quốc sự giành thiên hạ không phải sở trường, người ta bây giờ đang cùng đường rồi, chỉ còn biết dựa dẫm vào ngươi, chỉ mong chàng lần này... đừng lừa ta.

- Phu nhân yên tâm, lúc nãy ta đã cân nhắc rồi, chỉ cần Tống quốc chịu giao Bành Thành, Khánh Kỵ nắm chắc bảy phần thuyết phục Tần quốc xuất binh.

Nam Tử nghe vậy định mở miệng nói, nhưng Khánh Kỵ đã cướp lời:

- Phu nhân, Ngô vừa kết minh với Tần, chuyện binh gia đại sự, Khánh Kỵ nắm chắc bảy phần, đã là hiếm có lắm rồi. Nếu như ta nói là có mười phần, vậy mới là lừa nàng.

Nam Tử muốn nói lại thôi, chuyển giọng:

- Được, nhưng nếu ngươi không thuyết phục được Tần xuất binh, thì chuyện cắt nhượng Bành Thành cũng đừng hy vọng nữa.

- Đương nhiên rồi, ta thề với trời xanh.

- Hừ, lời thề của lũ đàn ông các người là cái thứ không đáng tin nhất trên đời này, nhưng người ta... giờ đây cũng chỉ còn biết tin ngươi thôi... Chỉ mong ngươi đừng lường gạt một nữ tử đáng thương khốn cùng như ta, nếu không... người ta chỉ còn con đường chết mà thôi.

Lúc Khánh Kỵ đi ra khỏi căn tiểu lâu, thì Viên Tố lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Khánh Kỵ mở cửa viện lạc nhìn thấy nữ tử kia, lập tức bảo hắn ở ngoài không được vào trong. Tuy Viên Tố biết bên trong có duyên cớ nào đó, Khánh Kỵ cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tâm trạng vẫn bồn chồn lo lắng không yên, đến giờ phút này mới coi như đã yên lòng.

Di Hạ nãy giờ được hắn giám sát chặt chẽ nhanh chân chạy lại nghênh đón, xấu hổ vái chào:

- Đại vương, không phải là Di Hạ cố tình lường gạt bạn cũ, quả thực là lệnh của quân phu nhân, Di Hạ không dám không tuân theo.

Khánh Kỵ cười nói:

- Không sao, quả nhân hiểu chỗ khó của ngươi, và cũng không hề trách ngươi. Tửu hứng đã cạn, quả nhân hồi cung đây.

Di Hạ bẽn lẽn đi theo sau Khánh Kỵ tới tửu lâu, rồi lại long trọng tống tiễn hắn ra về, Khánh Kỵ lên xe, vừa rời khỏi Lỗ Quái cư, liền gõ gõ thành xe, dặn dò :

- Viên Công, lập tức lệnh cho thuộc hạ tấn cung kiến giá, quả nhân có chuyện cần căn dặn.

- Rõ!

Viên Tố vội vàng gọi một kẻ thân tín lại căn dặn mấy câu, viên lính kia lập tức lên ngựa cưỡi về hướng ngược lại.

Khánh Kỵ buông màn kiệu, khẽ tựa ra sau ghế, khẽ sờ lên môi, hồi tưởng lại hương vị đê mê của cặp môi đỏ mọng của Nam Tử, bỗng mỉm cười nói:

- Nha đầu này làm ra vẻ mặt đáng thương như vậy, chỉ để khích cho ta làm thuyết khách cho ả? Vì một thuyết khách mà phải trả giá bằng một tòa thành, khó tránh khỏi việc mất mát quá nhiều, nàng rốt cuộc... đang mưu tính chuyện gì đây?