Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 249




Khánh Kỵ mặt như mới mơ ngủ, chúng thần thấy vậy đều nhìn nhau, Khánh Kỵ bèn đỏ mặt, nói: “Quả nhân cũng đang suy nghĩ… suy nghĩ đến những mặt lợi và hại của việc mưu đồ các phương, nhất thời nhập tâm quá, nên chưa nghe hết kết luận, Tướng quốc hãy nói lại lần nữa.”

Tướng quốc và chúng thần bèn nói lại lần nữa một cách giản lược, Khánh Kỵ trầm ngâm nói: “Nước Sở sẽ đặt ở sau cùng, còn về nước Việt và Đông Di sẽ chiếm nơi nào trước…”

Đúng vào lúc này một người vội vã đi vào đại sảnh nghị chính, trình lên một bức mật hàm đã được niêm phong. Khi Khánh Kỵ cùng quần thần bàn luận những việc quan trọng, có bất cứ việc gì cũng không thể làm phiền, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Nhĩ Mục Tư, đó là cơ cấu tình báo mà Khánh Kỵ đã xây dựng dựa trên mạng lưới tình báo thương nghiệp của Thành Tú, hoặc giả đó cũng là cơ cấu tình báo chuyên nghiệp trong cái thời xuân thu chiến quốc này. Người đến từ tương lai như Khánh Kỵ biết rất rõ tầm quan tọng của tin tức, do đó cả cơ cấu tình báo này đều nằm trong tay hắn, đồng thời quy định hễ có tin tức quan trọng gì bất kể thời gian bất kể trường hợp đều có thể trình báo với hắn.

Khánh Kỵ cầm lấy mật hàm khiểm tra lại dấu niêm phong, rồi lấy con dao nhỏ gỡ bỏ dấu niêm phong, bên trong là một miêng vải trắng, chúng thần im lặng, Khánh Kỵ xem bức mật hàm một cách kỹ càng, ngẩng đầu lên nhìn nói: “Không cần bàn bạc thêm nữa, thời cơ không thể để lỡ, nếu đã lỡ mất thì sẽ không có lại được, nay chúng ta cần đi trước một bước tiến quân vào Đông Di, càng nhanh càng tốt.”

Yểm Dư sắc mặt biến đổi nói: “Đại vương sao lại nói vậy, chẳng lẽ có tin tức quan trọng gì sao ?” Khánh Kỵ pha phẩy miếng vải trắng trên tay, sắc mặt bình thản nói: “Nước Lỗ truyền tin đến, Tề Lỗ có ý muốn ngừng chiến, sắp tới, sẽ nghị hòa ở Giáp Cốc.”

Núi Giáp Cốc, danh chúc kỳ sơn, là sơn cốc được bao quanh bởi các dãy núi, phong cảnh thanh tú mĩ lệ, nằm ở giữa đường biên giới được kiểm soát chặt chẽ của hai nước. Đây chính là nơi được chọn làm địa điểm để tổ chức hội minh đàm phán hiệp ước hòa bình lần này.

Đoàn xe của Lỗ quân Cơ Tống chậm rãi tiến đến. Phía trước nghi trượng đã đến cửa cốc. Cơ Tống ngồi trên xe nhìn thấy sắp vào cốc, trên gương mặt trắng bợt không ngừng hiện lên từng đợt đỏ gay. Là quân vương của một nước, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt quốc vương nước khác, tâm trạng khó tránh khỏi căng thẳng, lại mang theo một hưng phấn không rõ ràng.

Khi Tề Lỗ thụ phong lập quốc. Chu Thành Vương đã từng ban cho hai nước minh ước “ Thế thế tử tôn vô tương hại dã” ( con cháu đời đời không hại đến nhau). Thời Tây Chu, hai nước Tề Lỗ luôn luôn tuân theo lệnh của Thành Vương. Láng giềng hòa thuận hữu hảo, thân thiết gắn bó khăng khít, đồng lòng bảo vệ Chu Thiên Tử. Nhưng đến thời Xuân Thu, vương thất suy bại dần dần mất đi lực khống chế chư hầu. Hai nước Tề Lỗ cũng vì lợi ích riêng mà nảy sinh mâu thuẫn, dẫn đến không ngừng đánh nhau. Mối quan hệ của hai nước trở nên ngày càng trầm trọng.

Hai nước lúc chiến lúc hòa. Từ thời Lỗ Ân Công đến nay, chưa quá hơn hai trăm năm, Tề xâm lấn Lỗ 15 lần, Lỗ phạt Tề tám chín lần. Đối với hai quốc gia mà nói, tần suất chiến tranh như thế này đã rất cao rồi, nhưng cùng theo đó hai bên triều mời liên kết đồng minh cũng đã được hơn 30 lần. Tề Lỗ liên minh công phá nước khác bao nhiêu lần thì Tề Lỗ giúp nhau giải vây bấy nhiêu lần. Chuyện hai bên nhận lời lấy con gái kết thông gia thường xuyên diễn ra. Mối quan hệ hai bên khi bạn khi thù, rối rắm không rõ ràng.

Giờ đây dưới sự chủ trương của Điền Khất, Tề Lỗ kết đồng minh với Ngô quốc, phát binh xuống phía nam, giành lấy Đông Di. Từ thời Tề Hoàn Công đến nay, lãnh thổ của người Đông Di đã bị Tề thôn tính quá nửa, Người Đông Di bị bức lại di chuyển xuống phía nam, hiện nay đã không còn đường lui. Bị bức bách người Đông Di tổ chức thành liên minh bộ lạc chống lại Tề quốc, bầu ra Doanh Thiền Nhi hậu duệ của Thiếu Hạo làm nữ vương. Họ rất có thực lực tổ chức liên bang tạo thành một nước. Điều này Tề quốc từ khi bắt đầu lại chưa lường trước được.

Lỗ quốc lo lắng một khi Tề quốc thâu tóm được bộ lạc Đông Di, sẽ hình thành tư thế bao vây một nửa nước Lỗ. Khi ấy nước Lỗ sẽ hoàn toàn bị quản chế bởi nước Tề. Do đó Lỗ quốc tuy không có dã tâm mở rộng lãnh thổ, nhưng trước tình hình nguy cấp lại quả quyết xuất binh ngăn cản quân Tề xuống phía nam. Quân Tề lại bị ngăn cản, nhuệ khí dần tiêu tan. Trong lúc đó Hạp Lư liên minh Ngô quốc bị giết. Nước Tấn và Tần Sở chuẩn bị đình chiến nghị hòa, muốn lấy Đông Di đã không có điều kiện. Thế là Tề quốc lại chiếm thế thượng phong. Dưới nỗ lực thúc đẩy của Yến tướng, Quốc quân Tề quốc cuối cũng quyết định gặp quốc quân Lỗ quốc nghị hòa đình chiến.

Đây chính là tình hình hiện nay. Lỗ quân Cơ Tống vừa mới trở thành quân vương một nước liền chủ đại sự cùng Tề quốc tác chiến, hơn nữa lại ép buộc Tề quốc nghị hòa. Điều này khiến uy danh của hắn tức khắc nổi lên như cồn. Tuy mới trở thành quốc quân chưa đầy hai năm, nhưng so sánh với phụ thân ở Lỗ quốc thì sức ảnh hưởng của hắn lớn hơn nhiều.

Từ khi hắn lên ngôi trọng dụng Khổng Khâu cho đến nay, Khổng Khâu đã giúp hắn dự tính, xây dựng lại quyền lực quốc quân. Thực hiện đại kế phu tử quân thần chi trị. Thành quả tác chiến với Tề khiến kế hoạch này có tia hy vọng.

Nhưng cùng lúc đó Triển Chích, Trọng Lương Hoài, Công Sơn Bất Nữu lại tạo phản. Triều đình nhiều lần bao vây tiễu trừ nhưng hiệu quả không nhiều. Đối với hắn kế hoạch xây dựng lại uy quyền của Quốc quân, thay đổi hiện trạng cường chi nhược can của Tề quốc tạo thành uy hiếp rất lớn. Đây là thử thách nghiêm trọng nhất đối với năng lực chấp chính của hắn, khiến hắn ăn ngủ không yên.

Hắn cần phải cân nhắc làm thế nào để giải quyết tranh chấp Tề Lỗ, làm thế nào để dẹp yên bọn tạo phản Triển Chích, làm thể nào để chỉnh hợp lực lượng của Tam Hoàn, hùng mạnh quân quyền. Những quốc sự này đối với hắn mà nói thực là lực bất tòng tâm. Đồng thời, Tiểu Ngải, người con gái mà hắn ái mộ từ thuở nhỏ đã trở về, nhưng lại có tin đồn lan truyền nàng muốn lấy Khánh Kỵ người đứng đầu Ngô quốc. Chuyện này khiến Cơ Tống trong lòng vừa hận vừa đố kỵ. Bao nhiêu lần hắn tìm gặp Quý Tôn Ý Như thương lượng, nhưng Quý Tôn Ý Như cáo già xảo quyệt, thái độ mập mờ. Bây giờ thì sứ giả cầu hôn của Ngô quốc đã đến rồi, hắn lại không chịu biểu hiện rõ ràng thái độ. Cơ Tống lúc này thân ở Giáp Cốc nhưng tâm trí thì còn vướng bận Tiểu Ngải trong thành Khúc Phụ. Nhiều nỗi băn khoăn tâm sự khiến trong lòng vị thiếu niên quân chủ hỗn độn ưu phiền, trên gương mặt không ngừng hiện lên nét lo âu.

“ Quân thượng bớt buồn rầu, có hạ thần ở đây, quân thượng cứ ung dung ứng đối. Tề quốc quốc quân đã chủ động đàm hòa, cũng có lý do không thể không đàm hòa. Lỗ quốc ta tuy yếu hơn Tề quốc nhưng thực lực cũng không dễ khinh thường. Huống hồ thần sớm đã có sắp đặt. Hội minh lần này quốc quân nhất định hoàn thành sứ mệnh, bình yên trở về.”

Nhìn Cơ Tống tinh thần bất an, Khổng Khâu liền nói những lời động viên. Nói xong ông liền hướng ánh mắt dò hỏi sang viên võ tướng bên cạnh. Viên tướng quân khẽ gật đầu, biểu thị mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Gương mặt Khổng Khâu liền nhẹ nhõm một chút.

Khổng Khâu là hành nhân Lỗ quốc, am hiểu lễ chế. Đồng thời ông cũng là đại thần được Cơ Tống coi trọng nhất. Vì thế hội minh lần này phía Lỗ quốc do ông đảm nhận phụ lễ, sắp xếp các việc của hội minh. Không Khâu nói ung dung khiến Cơ Tống trong lòng cảm thấy có chút yên tâm, gật đầu nói: 

“ Quả nhân hiểu ra rồi, mọi thứ xin nhờ vào Khổng khanh”. 

“ Vâng, thần sẽ dốc hết khả năng, nhất định bảo đảm nghị hòa thành công, nhất định bảo vệ quân thượng an toàn, nhất định không để uy danh của Lỗ quốc ta suy yếu trong tay quân thượng.”

Khổng Khâu chắp tay vừa nói dứt lời, nhìn phía trước cửa cốc sứ giả Tề quốc đã tới nghênh đón đoàn xe của Lỗ quân, trong lòng thầm nghĩ: 

“ Lần này đàm phán liên minh với Tề quốc, là lần đầu tiên Quân thượng và Khổng Khâu cùng quân chủ nước họ gặp mặt, ta nhất định phải hết sức cẩn thận, cố gắng đạt được hòa đàm, không cao ngạo không tự ti, dựa vào lý lẽ mà đấu lý, không để xảy ra bất cứ chuyện gì bôi nhọ danh sự quốc thể, đảm bảo chắc chắn uy danh của quân thượng không giảm sút. 

Nghĩ tới đây, Khổng Khâu nắm chặt bội kiếm bên hông thở một hơi dài.

Trong Giáp Cốc, Tề quốc quốc quân Khương Xử Cữu đã sai người dựng lên một cái đài cao, quan viên Tề quốc theo cấp bậc khanh đại phu lần lượt đứng trên cao đài, thấy đoàn xe của Lỗ quốc vào Cốc, nhìn không chớp mắt, hết sức trang nghiêm.

Khổng Khâu nhìn thấy liền mỉm cười, ra hiệu cho thuộc hạ. Xe trượng của Lỗ quân Cơ Tống dừng lại, một người được sai leo lên trước yết kiến xướng to, báo cho Tề quốc quốc quân Khương Xử Cữu đang trên cao đài biết, sau đó mới bắt đầu nghi thức. Lỗ quỗc thần tử cũng đứng ngay ngắn thứ tự leo lên bậc thềm. Khổng Khâu thì theo phía sau Cơ Tống, mang theo kiếm lên đài.

Khổng Khâu đã sớm sai người đi báo Lỗ quân giá đáo, Khương Xử Cữu có làm như không nghe thấy cố ý lề mề chậm chạp cũng không được, chỉ còn cách đứng lên xuống bậc thềm đón chào. Cơ Tống theo lời dặn dò của Khổng Khâu không chút hoang mang, bước đi điềm tĩnh, tuy nhìn thấy Khương Xử Cữu chắp tay đứng ở bậc trên nhưng cũng không vội vàng không chậm chạp, ung dung bước tới trước mặt Khương Xử Cữu mới hành lễ vái chào hỏi thăm.

Hai vị quân chủ hàn huyên một lúc, Khương Xử Cữu tóc trắng xóa sóng vai cùng Cơ Tống lên đài, người bên trái người bên phải cùng ngồi xuống. Hai vị quốc quân lần này hội minh, nhân vật chính trị quan trọng nhất của Lỗ quốc là Lỗ quốc Tam Hoàn và hai thế lực chính trị lớn nhất của Tề quốc là thủ lĩnh Yến Tử và Điền Khất đều không xuất hiện. Trên thực tế, muốn đạt được mục đích gì, giới hạn có thể nhượng bộ thấp nhất là bao nhiêu, trước khi hội minh đàm phán, bọn họ đã sớm có quyết định rồi. Vốn cũng không cần thiết bọn họ phải đến nơi này để hóa trang lên sân khấu cùng với đối phương giương thương múa kiếm một phen. Khi một sự kiện đã được đặt lên bàn đàm phán, tác dụng chủ yếu của nó sẽ biến thành một màn chính trị đẹp mắt. Từ cổ chí kim, xưa nay đều như vậy.

Hai bên ngồi xuống lại hỏi thăm nhau một hồi. Lời khách sáo nói xong rồi, phụ lễ Lê Di của Tề quốc liền lấy ra hiệp ước nghị hòa sớm viết đâu vào đấy thao thao bất tuyệt đọc lên. Tề quân Khương Xử Cữu vê vê ria mép mỉm cười, dáng vẻ ung dung. Cơ Tống thì chăm chú lắng nghe. Khổng Khâu ngồi quỳ bên cạnh Cơ Tống vừa tập trung lắng nghe Lê Di đọc rành rọt hiệp ước vừa lặng lẽ quan sát thần sắc của Khương Xử Cữu và đám chúng thần Tề quốc.

Đợi khi nghe xong nghị hòa hữu hảo Tề Lỗ, “cùng nhau xuất binh thảo phạt Đông Di, đất đai chiếm được sẽ phân chia cho hai bên”, Khổng Khâu lạnh nhạt cười, dùng ngón tay chọc nhẹ vào sau lưng Cơ Tống. Cơ Tống tinh thần đột nhiên rung lên, trong lòng thầm nghĩ: 

“ Không ngoài dự liệu của Khổng khanh, bọn Tề quốc quả nhiên dã tâm không bỏ. Cùng xuất binh phạt Đông Di ư? Nói hay thật. Lỗ quốc ta luôn luôn vì lợi ích quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, hoà thuận hữu hảo với nước bạn. Há có thể vì thế mà phá hủy uy danh nhân nghĩa mấy trăm năm của Lỗ quốc ta, phá hoại quốc sách dài lâu vì lợi ích quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau của Lỗ quốc ta. Thêm nữa, hiện nay Triển Chích vẫn đang gây loạn, kiềm chế quân lực của quả nhân, nếu hai nước cùng xuất binh, lãnh thổ chiếm được thuộc về hai bên, Lỗ quốc ta có thể xuất bao nhiêu binh? Có thể chiếm được bao nhiêu? Không được. Vì ngăn cản Tề quốc các ngươi chân tay vươn đi quá xa, Lỗ quốc ta mới xuất binh ngăn cản, nếu đồng ý điều kiện, thế chẳng phải biến thành các ngươi đã đạt được mục đích rồi sao. Như thế mục đích quả nhân đến đây lần này là vì cái gì?”

Cơ Tống lập tức cất cao giọng nói: 

“ Hãy khoan. Lỗ quốc ta luôn kết hảo lân bang, láng giềng chung sống hòa thuận, hành đạo nhân nghĩa, vì lợi ích quốc gia dân tộc nhường nhịn nhau, không đánh những trận chiến bất nghĩa, không xuất binh vô danh. Bộ lạc người Đông Di không hại gì đến chư quốc, quả nhân làm sao nhẫn tâm hành quân làm hại? Tề Lỗ đình chiến hữu hảo là điều quả nhân mong muốn. Nhưng cùng xuất binh thảo phạt Đông Di, xin hỏi Đông Di có tội danh gì mà cần Tề Lỗ liên minh xuất binh thảo phạt? Phu thiên hạ giả, đều là con dân của thiên tử, lễ nhạc chinh phạt tự Thiên Tử xuất, không phải vương mệnh. Yên lòng mà lấy danh Thiên Tử thảo phạt thiên hạ? Điều này vạn điều không thể.”

Khương Xử Cữu nghe Cơ Tống bài trí từ trước đem Chu Thiên Tử ra, trong lòng vô cùng không cho là đúng. Nhưng Tề quốc luôn đánh chiêu bài “ Tôn Vương nhưỡng Di” thôn tính các nước chư hầu, mở rộng lãnh thổ. Hắn đương nhiên không thể trước mặt công chúng mà phủ nhận quyền uy tuyệt đối của Chu Thiên Tử. Lê Di nghe Cơ Tống nói lý do từ chối không khỏi lâm vào thế khó xử, không thể tiếp tục đọc tiếp được, chỉ còn cách nhìn về phía Quốc quân.

Khương Xử Cữu nhíu lông mày trắng định nói tiếp thì Cơ Tống đã chuyển ngữ khí nói: 

“ Tề quốc là đông phương đại quốc, lấy nhân nghĩa mà chinh phục tứ phương, đức cao vọng trọng, uy danh vang tới tận nơi biển xa. Theo quả nhân thấy, sớm muộn gì tất Mông Thiên Tử ủy nhiệm trưởng chư hầu, nếu như có một ngày Tề quân trở thành bá chủ các phương. Khi đại hành vương trị, thảo phạt các nước chư hầu bất nghĩa, nếu có lệnh quả nhân chắc chắn phụng mệnh làm theo.”

Khi Khương Xử Cữu ở trong nước đã bàn bạc bí mật với các đại thần tâm phúc, biết rằng Lỗ quốc không hề có dã tâm thôn tính nước khác, cũng không muốn thế lực của Tề quốc vươn xuống phía nam mới xuất binh ngăn cản Tề quốc xuống Nam xâm lấn Đông Di. Muốn họ hợp lực phân chia Đông Di, khả năng xảy ra tương đối nhỏ. Bây giờ thấy Lỗ quân Cơ Tống lời lẽ đanh thép, ngữ khí khước từ rất kịch liệt, biết rằng việc này khó thành nhưng Khương Xử Cữu chưa từ bỏ ý định vẫn ra sức khuyên nhủ. Cơ Tống thì lại bám vào chưa phụng mệnh của Chu Thiên Tử, không xuất binh chinh phạt. Hai bên thảo luận rất lâu. Khương Xử Cữu cuối cùng bất đắc dĩ ra hiệu Lê Di bỏ điều ước đó đi. 

Tiếp tục đọc, trong hòa ước Tề quốc lại đề cập tới trong tương lai nếu Tề quốc có khai chiến với một nước hầu nào đó, Lỗ quốc nhất định phải phái đi ít nhất 300 xe thừa binh trợ chiến, nếu không chính là phá hoại liên minh. Điều này trong đối sách Quốc quân thần bàn bạc chưa từng nghĩ tới. Cơ Tống vốn có sự chuẩn bị ứng đối từ trước cũng không khỏi ngây người. Trong lòng tuy biết không ổn nhưng không biết nên phản bác lại thế nào.

Khổng Khâu ở sau lưng ra hiệu với Cơ Tống vài lần, thấy Cơ Tống lúng túng không nói lên lời, trong lòng nôn nóng liền đứng thẳng lên thay Cơ Tống phản bác nói: 

“ Lê Di đại nhân dừng lại đã. Lỗ quốc ta không phải là quy thuộc Tề quốc. Dụng binh xuất binh là quyền tự chủ của Lỗ quốc ta, Tề quốc nếu có khai chiến với nước khác, Lỗ quốc ta dựa vào cái gì phải xuất binh tương trợ?”

Tề quân Khương Xử Cữu cười híp mắt nói: 

“ Tề Lỗ kết minh, là huynh đệ chi bang. Tề quốc có sự, huynh đệ tất nhiên nên tương trợ. Đương nhiên, nếu Lỗ quốc muốn khai chiến với nước khác, quả nhân tất nhiên không thể làm ngơ, phải xuất binh tương trợ.”

Khổng Khâu nói: 

“ Theo lời Tề quân nói, hai nước minh ước đã định, tình như huynh đệ, lẽ ra phải cùng nhau trông coi, đồng tâm hiệp lực?”

“Đó là điều đương nhiên.”

Khổng Khâu hành lễ lạy dài, nói: 

“ Nếu như thế thỉnh Lê Di đại phu thêm một điều ước nữa. Minh ước đã định, Tề quốc sẽ trả lại các vùng đất đã chiếm trước kia của Lỗ quốc là Vận, Ninh Dương, Quy Âm, Vấn Dương… để tình nghĩa huynh đệ chi bang được vẹn toàn.”

“ Điều này…” 

Lê Di ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Khương Xử Cữu. Khương Xử Cữu thẹn quá hóa giận, đập bàn nói: 

“ Làm gì có cái lý đó. Quả nhân hết sức chân thành, có lòng cùng Lỗ quốc hữu hảo. Người Lỗ các ngươi lại không hề có thành ý, vô cớ đùa bỡn quả nhân, Tề quốc tôn nghiêm, há dễ khinh thường!”

Khương Xử Cữu đập bàn, dưới đài đột nhiên xông ra một đám võ sĩ mặc áo giáp, tay cầm dao cung tên vây quanh đám người của Cơ Tống. Những người này đều là võ si Lai Di, cũng thuộc tộc người Đông Di, bởi vì nhiều năm trước bị Tề quốc thôn tính nên bây giờ phục vụ cho Tề Quốc. Nhưng võ sĩ Lai Di vẫn còn giữ nguyên một số đặc điểm tộc người của họ, đầu cắm lông gà, trên mặt vẽ những vết to màu đất, thế võ lộ ra tính hoang dã.

Loading...


Khổng Khâu bình thản không hề sợ sệt, đưa tay ra ngăn, võ sĩ thuộc hạ cũng chạy lên vây quanh bảo vệ Cơ Tống mặt mày đang tái mét, giương cung bạt kiếm giằng co với võ sĩ Lai Di. Còn Khổng Khâu thì một mình cầm kiếm đi lên phía trước, hằm hằm bước lớn đi tới trước mặt Tề quân Khương Xử Cữu. Nghiêm nghị quát lớn: 

“ Hai vị Quốc quân đã hội minh hòa hảo, tại sao lại dùng người Lai Di lấy vũ lực uy hiếp? Đây là cách thức mà Tề quốc mệnh lệnh chư hầu sao! Duệ bất mưu hạ, Di bất loạn Hoa, phù bất can minh, binh bất bức hảo. Ngài làm như thế này, thần vi bất kính, đức vi khiên nghĩa, nhân vi thất lễ! Đường đường Tề quốc, đường đường Tề quân, giữa ban ngày ban mặt lại dùng thủ đoạn như thế này, không sợ chư hầu thiên hạ chê cười sao?”

Khổng Khâu thân hình cao lớn cường tráng, tay án lợi kiếm, chòm râu như bị kích động, đôi mày rậm vểnh hẳn lên, khí thế khiến cho người ta sợ hãi, lời lẽ đanh thép, tiếng hét như sấm sét chấn động đến nỗi chiếc cốc trên bàn của Khương Xử Cữu rơi xuống đất xoảng một tiếng. Khương Xử Cữu nhìn thấy sức mạnh như thế thì không khỏi khiếp đảm.

Trước kia khi Khổng Khâu đến cậy nhờ Tề quốc cũng từng triệu kiến Khương Xử Cữu. Lúc đó cung cách của Khổng Khâu là một nhà bác học bậc túc nho, nho nhã lễ độ. Khương Xử Cữu chỉ biết Khổng Khâu thượng hiền hảo lễ, tuyệt nhiên không biết Khổng võ dũng mãnh phi thường như thế này. Phẫn nộ một trận lôi đình lại có thanh thế to lớn như thế. Nhìn thấy Khổng Khâu án kiếm phủ phục, mắt giận dữ nhìn hằm hằm, Khương Xử Cữu thật sự sợ Khổng Khâu liều lĩnh rút kiếm xông lên trên.

Hắn giờ đây đã già yếu rồi, có muốn chạy trốn thì chân tay cũng không linh hoạt nữa rồi, bên cạnh tuy có võ sĩ bảo vệ hầu hạ nhưng nhìn dáng vẻ Khổng Khâu, võ sĩ bên cạnh chưa chắc đã ngăn được hắn ta. Khương Xử Cữu vội vàng nói: 

“ Đám dã nhân Lai Di không biết lễ nghi. Ai cho phép các ngươi xông lên? Lui ra, lui hết ra!”

Đám võ sĩ Lai Di trên đài bị Khương Xử Cữu quát, vội vàng rút lui xuống phía dưới. Khương Xử Cữu hậm hực nói: 

“ Khổng đại phu mời quy tọa. Nếu Lỗ quốc không đồng ý liên minh xây dựng công thủ hỗ trợ, điều này bỏ đi cũng được. Khụ, Lê Di, ngươi tiếp tục đọc.”

Một hồi xung đột vô hình tiêu tan. Khổng Khâu quay lại đằng sau Cơ Tống. Lê Di tiếp tục đọc những điều ước dài dòng, Khương Xử Cữu thầm hận, trong lòng nghĩ ngợi : 

“ Lỗ quốc không chịu cùng quả nhân thảo phạt Đông Di, cũng không chịu lệ thuộc Tề quốc. Xây dựng công thủ đồng minh chẳng nhẽ lần này hợp minh hoàn toàn không được gì, cứ như thế này bỏ qua, hòa hợp êm thấm tiễn bọn chúng rời đi. Nếu văn đã không được, quả nhân tại sao lại không tìm cơ hội bố trí quân mai phục, dùng vũ lực cưỡng ép bắt Cơ Tống làm con tin, ép buộc bọn chúng phải ký kết hiệp ước cầu hòa với quả nhân?”

Khương Xử Cữu suy nghĩ, trong mắt ánh lên một tia đen tối gian ác. Đúng lúc này, một viên võ tướng nhẹ nhàng tiến sát vào bên cạnh hắn, thì thầm vào tai hắn vài câu. Khương Xử Cữu đột nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn Cơ Tống ngồi đối diện, sát khí trên mặt tức khắc giảm đi.

Hóa ra, tên võ tướng kia nói: 

“ Quốc quân, phía Lỗ quốc, trong khu rừng rậm, ở hai bên sườn của sơn cốc phát hiện số lượng lớn quân Lỗ mai phục.”

Đã biết Lỗ quốc có chuẩn bị, Khương Xử Cữu sẽ không thành công nếu đánh nhau, đành phải dẹp bỏ ý định dùng vũ lực. Đợi đến khi điều ước đình chiến nghị hòa dựa theo ý kiến của hai bên một lần nữa được định ra, do phụ lễ của hai bên tường tận đọc không sai một chữ, do Quốc quân hai nước đóng con dấu ngọc tỉ mang theo người, thì minh ước này mới được coi là đã ký kết. Hai bên văn võ nhìn thấy rồi mới thở phào nhẹ nhõm, không khí căng thẳng dần giảm xuống.

Tề quốc lần này là chủ minh quốc, nên phụ trách thủ tục tiếp đãi. Lê Di liền tiến lên phía trên nói: 

“ Dâng tiệc, tấu nhạc tứ phương.”

Tiệc rượu được dâng lên. Dưới đài trên những bậc thềm dài mâm cỗ cũng được bày lên, công khanh đại thần hai nước nhập tọa, chén rượu giao thoa, không khí liền được xoa dịu. Quan viên hai nước vốn quen biết nhau, còn bưng chén rượu sang kính rượu nhau. Trong bầu không khí thân thiện này hoàn toàn không nhìn thấy trước khi tờ giấy hiệp ước được ký kết, hai bên địch quốc bọn họ còn chỉ huy quân giao chiến.

Một đội nhạc công cùng vũ nữ được gọi lên trên đài, diễn hợp tấu khèn tiêu, các vũ nữ đẹp của Tề quốc đến bên quốc quân đại thần hai nước uống rượu góp vui. Những vũ nữ trẻ xinh xắn thanh tú, y phục rực rỡ trên người đẹp đến mê hồn. Cơ Tống rút cuộc cũng còn trẻ, vả lại ở Lỗ quốc luôn tuân theo Chu lễ, bình thường tất cả các vũ nữ múa hát làm gì có chuyện được mặc lộ liễu như thế kia, làm gì có sức mê hoặc quyến rũ như thế. Cơ Tống nhìn những vũ nữ dị tộc đầy tình cảm, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ngực, bắp đùi tràn đầy sức thanh xuân lưu luyến không rời.

Những vũ nữ này dung nhan xinh xắn, vừa đánh trống vừa cười, quyến rũ mê hồn. Các nàng mặc chiếc váy lông vũ ngắn, bắp đùi tròn trịa thon dài đều lộ ra hết. Trên người mặc y phục nhiều màu sắc dệt bằng lụa tơ tằm, trên eo thon nhỏ lộ ra cơ bụng trắng như tuyết. Hai cánh tay như ngọc hồng óng ánh không che đậy, trên cổ tay buộc một chuỗi chuông đồng múa lên nhẹ nhàng thực sự muốn trêu người, khiến Cơ Tống ngẩn ngơ si mê, ngồi trên ghế mà như mất hồn, Khương Xử Cữu nói chuyện với hắn hắn cũng không có phản ứng gì. Khương Xử Cữu và đám quần thân Tề quốc không khỏi cười thầm trong bụng.

Khổng Khâu nhìn thấy tức giận, lập tức đứng dậy tiến lên phía trên, cao giọng quát bảo ngưng lại nói: 

“ Tề Lỗ hai nước lúc này ngưng chiến nghị hòa, ký kết minh ước. Đây là đại sự thần thánh thiêng liêng, tại sao lại diễn tấu âm nhạc Di Địch, nhảy điệu múa Di Địch như thế này? Ta tin đây không phải chủ ý của Tề quốc quả quân, chẳng nhẽ là sự sắp xếp của Lê Di đại phu? Đây chính là ngài vì Tề quốc phụ lễ, sắp xếp như thế này hợp lý sao?”

Khương Xử Cữu xưa này không thích cái thứ nhã nhạc cung đình nghe mà khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ, ngược lại lại thích ca hát tạp kỹ hài kịch. Vũ nhạc Man Di, điệu múa của tộc người Di này có phong vị đặc biệt, đang là thứ Tề quốc quốc quân Khương Xử Cữu yêu thích nhất, không ngờ lại bị Khổng Khâu chê bai bài xích. Khổng Khâu kia từng câu từng chữ đều dựa vào Chu lễ, Khương Xử Cữu muốn phản bác cũng không được, va đúng phải kỳ đà cản mũi, Khương Xử Cữu đành phất tay lệnh cho đám vũ nữ lui xuống, trong lòng thầm căm hận: 

“ Thật may lúc đầu quả nhân không trọng dụng một tên ngu si dốt nát như hắn. Yến tướng cũng thường xuyên đến khuyên quả nhân nhưng cũng không giống hắn cứng nhắc vô vị như thế này.”

Yến tiệc há có thể không có ca múa, Lê Di bị ấm ức tiến lên trên đề nghị nói: 

“ Quốc quân, đã không tấu nhạc Di Đích, vậy có sai đám hát kịch trong cung Tề quốc ta để làm vui lòng khách không?

Khương Xử Cữu đang thấy khó chịu, mặt không biến sắc, liền hừ lên một tiếng nói: 

“ Ngươi đi sắp xếp.”

Trong chốc lát, hai nước quân chủ hội minh chủ trì trên đài, lại có một đám hề và người lùn đi vào. Tề quốc giàu có lớn mạnh, trong cung vốn không thiếu gì kiểu ca múa như thế, nhưng Quốc quân Khương Xử Cữu trước nay không thích kiểu vũ nhạc chính thức. Với hắn khi giải sầu không phải là ca vũ Di Đích thì sẽ là tạp kỹ hài kịch. Đám hề người lùn này mặc xiêm y muôn hình muôn vẻ tiến lên trên đài thật sự khiến người Lỗ luôn luôn câu nệ tôn nghiêm trong trường hợp chính thức này mở rộng tầm mắt. Đám quần thần dưới đài tức khắc thì thầm với nhau, bàn bạc sôi nổi.

Đám hề và người lùn vừa đứng lên trên đài liền ra sức diễn. Tiết mục của bọn họ vừa diễn được một lát, nét mặt Khổng Khâu liền biến sắc rất khó coi. Đám hề người lùn kia diễn tạp kỹ hài kịch chỉ cốt chế nhạo người uyên bác, động tác tức cười, lời lẽ thô tục. Khổng Khâu xem quả thực rất khó coi. Để quốc quân Lỗ quốc thưởng thức loại tiết mục này quả thật nhục nhã, điều này một khi truyền ra ngoài, cái gọi là Chu lễ xuất phát từ Lỗ quốc há chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ chư hầu sao?

Khổng Khâu lập tức bước nhanh lên đài, quát lớn nói: 

“ Đám thất phu tiểu nhân kia, lấy hình dạng xấu xí dữ tợn trêu đùa chư hầu. Tội này đáng chém. Chờ lệnh quan xử trí!”

Khương Xử Cữu đang xem mặt mày tươi cười, nhìn thấy Khổng Khâu lại chạy ra phá rối, không khỏi tức giận, không đồng tình nói: 

“ Khổng đại phu sao lại kinh ngạc như thế? Những người lùn diễn kịch chẳng qua chỉ là diễn tạp kỹ hài kịch, chọc cho mọi người cười thôi, sao lại gây tội làm ô nhục chư hầu?”

Khổng Khâu nghiêm mặt nói: 

“ Quốc quân hai nước hội minh, các công khanh đại nhân có mặt ở đây đều là nhân vật bề trên của triều đình, không khí nghiêm trang nghiêm túc như thế lại có một đám thất phu tiểu nhân đến làm trò hề tác quái, trêu đùa vô ý, chẳng nhẽ vẫn không phải làm ô nhục chư hầu? Lỗ quốc quốc quân ưng thuận ký ước mà đến, chính là quý khách của Tề quốc, quân thượng nếu dung túng cho những kẻ tiểu nhân này, chẳng nhẽ coi thường Lỗ quốc quốc quân?”

Khương Xử Cữu không hề giận giữ, xua tay nói: 

“ Khổng đại phu nặng lời rồi, nặng lời rồi. Chẳng qua là gọi bọn họ lên đài ca tạp kỹ một chút, làm mọi người vui vẻ…”

Khổng Khâu chắp tay ngăn lời Khương Xử Cữu lạnh lùng nói: 

“ Theo Chu lễ, thất phu tiểu nhân mà mê hoặc người chư hầu, tội đáng chém, nếu không trừng trị tội chết, uy nghiêm quân thượng ở đâu? Quốc quân nước ta chịu nhục, thân là thần tử, Khổng Khâu cảm thấy chẳng khác nào mình chịu, giận không thể ngăn. Nếu Tề quân không đành lòng trị tội, Khổng khâu nguyện cống hiến chút sức lực. Người đâu!”

Phía Lỗ quốc đột nhiên xông ra một đám binh tướng, Khổng Khâu một tay chỉ lớn tiếng quát: 

“ Đám hề diễn kịch này mê hoặc chư hầu, tội đáng chém, ngươi theo luật đem bọn chúng thủ túc dị môn nhi xuất (chém ngang lưng)!”

“Thủ túc dị môn nhi xuất” chính là hình chém ngang lưng. Khổng Khâu lần này đi dự họp đã sớm chuẩn bị. Cơ Tống mang theo bên mình những người này đều là những võ sĩ trung thành biết nghe lệnh hành sự. Vừa nghe hạ lệnh, một võ tướng lập tức dẫn đầu nhóm võ tướng sĩ Lỗ quốc như hổ như sói tóm gọn đám hề người lùn.

Đám hề người lùn này không còn khả năng sinh tồn, chỉ biết chút ca hát tạp kỹ diễn một vài tiết mục, vừa hay Khương Xử Cữu lại thích trò này, bọn họ mới có thể mưu sinh kiếm bát cơm ở Tề quốc. Nào đâu biết diễn kịch tiêu khiển lại liên quan đến tội danh nghiêm trọng làm ô nhục chư hầu, dẫn đến họa sát thân. Bọn họ lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, tới tấp dập đầu, mồm năm miệng mười nói: 

“ Quân thượng tha mạng, đại phu tha mạng, tiểu nhân hèn mọn không biết quy tắc lễ nghĩa, chỉ là cố gắng những gì tiểu nhân có khả năng làm vui lòng quý thượng. Quân thượng khai ân, đại phu khai ân, xin tha mạng cho bọn tiểu nhân.”

Khổng Khâu ngang tàng muốn giết bọn họ để ra uy, lấy lại thể diện lễ nghi cho Lỗ quốc, tìm cách giành được danh tiếng cho Lỗ quân. Khổng Khâu nghe xong bọn họ cầu xin, không mảy may động lòng, lạnh lùng cười quát lớn: 

“ Chấp hành!”

Những võ sĩ kia thực sự cần thể hiện vũ dũng của người Lỗ trước mặt người Tề để tránh cho Tề quốc coi thường Lỗ quốc, cho rằng Lỗ quốc chỉ biết khiêm tốn thủ lễ, không có dòng máu anh dũng. Họ lập tức bắt đám hề đào kép mang xuống dưới đài, không chút nương tay hành hình chém ngang lưng ngay trước đám quần thần hai nước. Trong chốc lát máu vung ra khắp nơi, gan phủ tạng chảy ra. Hình thù kì dị khiến cho rất nhiều công khanh đại thần Tề quốc kinh hãi mặt không còn chút máu, chỉ muốn nôn mửa.

Khương Xử Cữu mặt mày tái mét ngồi trên đài, hai tay vịn vào bàn run rẩy, không nói lên lời. Hắn có phục binh, nhưng Lỗ quốc cũng có phục binh. Mặc dù hận tím mặt nhưng hắn lại không thể làm bừa tỏ ý căm hận, đành để trong lòng. Hội minh kết thúc, Quốc quân hai nước Tề Lỗ chắp tay vái chào cáo biệt, mỗi người lên xe trở về, xe giá quay về. Vừa rời Giáp Cốc, Cơ Tống liền vui sướng cười lớn: 

“ Khổng Khanh hữu dũng hữu mưu, sát phạt quyết đoán, thể hiện uy phong, khiến Lỗ quốc ta mở mày mở mặt. Hội minh ở Giáp Cốc lần này, thanh uy của Lỗ quốc vững tại Tề quốc rồi. Ha ha ha…