Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 216




- Tiểu Ngải, nàng từ đâu chui ra vậy, ta và Diêu Quang…đang bàn việc đại sự, nàng xuất hiện bất thình lình, khiến người khác hoảng sợ đó có biết không?

Hắn vừa nói, vừa đưa tay kéo áo Thúc Tôn Diêu Quang lên che lại cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện trước ngực nàng, sau đó lại như không có việc gì nhấc mông nàng ra khỏi đùi, đặt ngồi lên càng xe bên cạnh.

Thúc Tôn Diêu Quang lúc này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu được, Quý Tôn Tiểu Man giương giương đắc ý giống như bắt được quả tang hai kẻ đang tình tứ trên giường vậy, nhưng khuôn mặt Khánh Kỵ lại tỏ ra rất chính trực, hắn phát ngôn tỏ vẻ nghiêm khắc, hai cô nương nhìn hắn đều có vẻ ngạc nhiên ngớ ngẩn, bọn họ ngay từ đầu đã không biết rằng, da mặt Khánh Kỵ so với bức tường thành Cô Tô còn dày hơn gấp ba lớp.

- Ngồi xuống đây.

Khánh Kỵ chỉ vào chỗ ngồi phía bên phải của mình nói, Tiểu Ngải vừa có vẻ do dự, Khánh Kỵ đã giống như tự hỏi tự trả lời tiếp tục nói:

- Lần nầy sứ giả nước Lỗ đến, sứ giả cho ta biết một số tin tức về nước Lỗ, có liên quan đến các nàng, nên ta phải nói cho các nàng biết.

Quý Tôn Tiểu Man nghe vậy, ngoan ngoãn bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn. Khánh Kỵ đắc ý cười, nhưng bên sườn trái bỗng đau nhói, thì ra là cánh tay của Thúc Tôn Diêu Quang nhéo vào.

- Tình hình nước Lỗ có vấn đề gì sao.

Một người cất tiếng hỏi, không ngờ lại là Thúc Tôn Diêu Quang. Mặc dù nói nàng giận dỗi gia đình mà ra đi, nhưng nói nàng không hề quan tâm đến chuyện trong nhà, e rằng điều đó là trái với lương tâm của nàng. Chỉ là phụ thân xưa nay tính tình luôn gay gắt, nàng cũng chưa làm gì quá khích như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm không yên, bình thường nàng rất sợ khi nghe về tin tức của gia đình, nhưng lúc này Khánh Kỵ chủ động phát ngôn, tâm thần nàng lại càng bất định hơn.

- Sứ tiết lần này, là người của lệnh tôn Thúc Tôn đại phu, người vẫn nắm trong tay đại quyền ngoại giao của nước Lỗ, cho dù Khổng Khâu mới là đại hành nhân.

Khánh Kỵ ngừng một lát, hạ giọng nói:

- Lệnh tôn là người thông minh, mặc dù chưa nói gì với ta cả, nhưng việc người phái sứ tiết đến, đã chỉ rõ dụng ý của người, ta đã hiểu rõ ý của người rồi, nàng có thể yên tâm, lệnh tôn không trách nàng đâu.

Thúc Tôn Diêu Quang có vẻ lo lắng nhìn Khánh Kỵ:

- Chàng…có trách cha thiếp không?

Khánh Kỵ chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ một cái, hắn nói:

- Ta không trách, so với những bậc làm cha trên thế gian này, phụ thân nàng là một người rất tốt rồi. Huống gì, người ta muốn cưới làm vợ là nàng, chứ đâu phải lệnh tôn, tóm lại cũng không thể một mực nhớ đến nhạc phụ đại nhân được, đúng không?

Thúc Tôn Diêu Quang cười một hồi, nàng đưa tay hờn dỗi đánh yêu Khánh Kỵ một cái, nàng vung tay rất nhanh, nhưng chạm vào Khánh Kỵ lại rất nhẹ, nàng đánh trúng lòng bàn tay Khánh Kỵ, hai bàn tay úp lại với nhau, ẩn chứa nhiều tình ý.

Quý Tôn Tiểu Man kéo nhẹ vạt áo phía trước Khánh Kỵ, nàng cất tiếng hỏi:

- Này…chàng nói có liên quan đến ta nữa, là việc gì vậy?

Khánh Kỵ quay người lại, nói tiếp:

- Lỗ quân đăng cơ, không thể không có phu nhân. Đại hành nhân Khổng Khâu đã từ Tào quốc tuyển công chúa để làm phu nhân của Lỗ quốc.

Quý Tôn Tiểu Man nghe xong ngớ người ra, lập tức như trút được gánh nặng trong lòng, nàng nói:

- Hắn tuyển chọn được phu nhân thì tốt rồi. Nhưng điều này thì có liên quan gì đến ta chứ.

Khánh Kỵ cười lớn, lại nói tiếp:

- Tề, Lỗ hai nước chiến sự giằng co. Tề quốc binh lực cực mạnh, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng vì trong nội bộ Tề quốc Yến Anh tể tướng và ngũ đại thế gia xảy ra hục hặc đấu đá nhau, rất khó hình thành hợp lực cùng nhau đối ngoại. Quốc quân Tề quốc có ý bãi binh, hiện tại đang phái người bí mật thương nghị với Lỗ quốc về việc bãi binh này. Đại hành nhân Khổng Khâu có ý muốn giao hòa với đất nước láng giềng, nên đã đề xuất với quốc quân Tề quốc tái cống nạp con gái của Tề quốc làm quân phu nhân, hai nước kết thành thông gia với nhau, từ đó tiến hành bãi binh đình chiến. Điều này cũng là do Thúc Tôn đại nhân biệt phái người đến nói cho ta biết.

Tam Hoàn thế gia lo lắng trước sau gì Quốc quân cùng với Tào quốc, Tề quốc cũng kết thân với nhau. Quốc quân Lỗ quốc sẽ thành con rể của hai nước Tề, Tào, lại trở nên càng ngày càng khó khống chế, do đó cực lực phản đối. Có một ngày Cơ Tống sau khi uống rượu vào nói rằng, cuộc đời của hắn, chỉ yêu mỗi một mình Tiểu Ngải. Nếu nàng chịu quay về bên cạnh hắn, hắn sẽ không tiếc thứ gì cả, và sắc phong nàng làm chánh phu nhân. Quý Tôn đại nhân muốn cưới nàng cho Cơ Tống, do đó đã sai người đến báo tin cho nàng. Có thông tin đồn nhảm rằng, Cơ Tống cho rằng ta dụ dỗ nàng rời khỏi nước Lỗ, do đó hắn căm thù ta đến tận xương cốt.

Khánh Kỵ cười một hồi rồi hỏi:

- Nàng nghe rõ rồi chứ. Cơ Tống có thể không trách nàng rời bỏ gia trang, mà chỉ hận Khánh Kỵ ta dụ dỗ một thiếu nữ không biết gì là nàng, nếu nàng muốn trở về, ta….

Quý Tôn Tiểu Man buộc miệng nói:

- Ta quyết không trở về.

Khánh Kỵ nhìn chăm chú:

- Vậy, nàng muốn ở lại bên ta?

Khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man chuyển sang màu hồng, nàng không lường trước được Khánh Kỵ sẽ hỏi trực tiếp như vậy, bên cạnh có Thúc Tôn Diêu Quang đang chăm chú nhìn, thử hỏi nàng phải quyết định ra sao? Một lúc, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, Khánh Kỵ chỉ nhìn thấy thái độ lúng túng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân của nàng, hắn cười một hồi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, rồi nói:

- Khánh Kỵ ta không có thói quen lấy nữ nhân ra làm vật trao đổi vì lợi ích của mình, đừng nói Tề, Lỗ chỉ là bãi bình đình chiến, ngay cả việc bọn họ liên minh giao hòa với nhau, ta cũng không đem nàng ra để trao đổi đâu, nàng muốn ở lại, thì hãy mãi mãi ở bên cạnh ta, vậy nhé?

Quý Tôn Tiểu Man thần sắc khuôn mặt giống như hoa đào, nàng ho một tiếng, đợi đến một hồi lâu, mới lớn tiếng trả lời:

- Chàng đừng cho rằng ta không có nơi nào để đi mới phải ở lại bên cạnh chàng, ta chỉ là…ta chỉ là…

Khánh Kỵ không nhịn được cười một tiếng:

- Đương nhiên là không phải rồi, nàng chỉ là thích ta, thích ta nhiều hơn so với Cơ Tống một tí thôi.

Quý Tôn Tiểu Man trừng đôi mắt đen như hai quả nho nhìn hắn rất hung dữ:

- Da mặt chàng sao mà dày đến thế cơ chứ?

Khánh Kỵ đưa tay vuốt vuốt những cọng râu nhỏ phía dưới cằm, cười đáp:

- Tiếp tục chung sống với ta, nàng sẽ phát hiện ra ngày càng nhiều ưu điểm của ta.

Quý Tôn Tiểu Man hung hăng trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt phì cười.

Khánh Kỵ dang hai tay ra, ôm hai cô nương vào lòng, trong lòng đầy mãn ý nói:

- Như vậy là tốt rồi.

Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man giương mắt nhìn nhau với vẻ thẹn thùng. Khánh Kỵ đưa mắt hướng nhìn về thành Cô Tô sừng sững ở phía xa, nói:

- Cô Tô thành có thể không đánh thì không đánh, ta không thể mang các nàng vào sống trong một tòa thành đổ nát được phải không? Đại thành này Ngũ Tử Tư xây dựng, thực tại không tìm ra sơ hở gì, đó có thể là do nhiều năm tích lũy, huy động vô số nguồn nhân lực mà xây thành.

- Lại huống hồ gì, Ngô quốc hôm nay đầy cảnh hoang tàn, xảy ra nhiều cuộc đại chiến, nông dân lại bỏ lỡ mùa xuân canh, đến mùa thu năm nay, Ngô quốc lại chịu cảnh mất mùa, bên trong thành Cô Tô đang tập trung nhiều lương thảo của toàn quốc và nắm giữ phần lớn tài nguyên đến từ nước Sở, những điều này đều là bảo đảm vững chân cho ta sau khi phục quốc hậu chiến. Nếu cường lực công phá Cô Tô thành, chúng ta không những tổn thất cực lớn, mà còn rất có thể dồn ép Phù Sai toàn thành vì thế mà tuẫn táng, đó có thể là lợi bất cập hại. Ta đang nghĩ…. Đợi đến khi đả bại được Phù Khái, sẽ đến Diên Lăng yết kiến Quý Tử lão nhân gia, vì ngài là người có uy vọng nhất tại Ngô quốc, có thể…không đánh mà vẫn chiếm được thành.

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn nói dăm ba câu lại khiến cho nha đầu bướng bỉnh Quý Tôn Tiểu Man kia răm rắp nghe theo, không biết Khánh Kỵ lén lút cùng với Tiểu Man đã vài phần thân mật, khiến cho tiểu cô nương này lao tâm, còn nói những lời lẽ ngon ngọt nữa, khiến cho cô nương này một mực tin tưởng hắn, lúc này Thúc Tôn Diêu Quang mới xẵng giọng nói:

- Thật đáng tiếc, tên Phù Sai này không phải là nữ nhân, nếu không thì không cần gì phải đi Diên Lăng gặp Quý Tử, chỉ cần những lời nói này của chàng, là có thể lừa được hắn chắp tay giao nạp thành Cô Tô cho chàng thôi.

Quý Tôn Tiểu Man trừng mắt nhìn nàng ta, hờn dỗi nói:

- Là có ý gì, chẳng lẽ ta lại dễ lừa thế sao?

Thúc Tôn Diêu Quang không chịu được buồn bực trong lòng, đôi tay khánh Kỵ lúc này đặt lên mông của hai vị cô nương, khiến cho cả hai duyên dáng hô to một tiếng, Khánh Kỵ nổi máu phu quân nói:

- Đừng ầm ĩ nữa, chuyện lấy thành Cô Tô bằng cách nào, đó là chuyện nam nhân. Hừ…Tiểu Ngải vừa mới cảnh tỉnh ta, ta không thể chỉ cẩn thận mỗi tên chó sói Phù Khái kia, Việt thái tử Cấu Tiện (đủ ti tiện), dường như có vẻ nguy hiểm hơn.

Lưỡng vị cô nương nghe thấy hắn gọi Câu Tiễn thành Cấu Tiện, trong lòng không giấu được buồn cười, ngược lại không biết trong lòng Khánh Kỵ, đối với tên Câu Tiễn này, ngay từ đầu đã căm ghét hắn rồi. Từ xưa đến nay, hắn chỉ tán thưởng vị nam tử hán không chịu khuất phục mình như Hạng Vũ, còn với loại người như Câu Tiễn, kẻ thà chịu nhục mà ứng phó với tình hình trước mắt. Đối với Khánh Kỵ mà nói, bất luận là tính cách của Tịch Bân tiền thế, hay là tính cách của Khánh Kỵ hôm nay, thì đối với tên tiểu nhân hèn hạ Câu Tiễn, ai cũng đều căm ghét hắn.

Với quan điểm truyền thống ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, mà Câu Tiễn được nhiều tác phẩm ca tụng công đức. Trước khi chinh phạt nước Ngô, vì để thử lòng trung thành của quân lính, hắn đã tự mình đốt cháy Việt Vương cung, gây ra hỏa hoạn, mắt hướng về đám sĩ binh từng đoàn gấp rút chữa cháy cứu đồ đạc, nhiều người đã hi sinh trong đám cháy đó, hắn không những không đau buồn cho họ, mà ngược lại còn tỏ ra vui mừng vì quân tâm có thể dùng được.

Con người này, lại còn bắt bớ vợ của những binh sĩ đã hi sinh ngoài chiến trận lại, nói là vì quốc gia mà nuôi dưỡng họ, nhưng kỳ thực lại đem họ làm cung nữ, nô tì, lại lấy việc đó mà khuyến khích đám sĩ binh lập chiến công cống hiến cho tổ quốc, khiến cho đám lính vì thế mà không tiếc mình bán mạng sống vì hắn.

Con người Câu Tiễn, chim hết mới cất cung tên, lúc đầu quỳ xuống trước mặt Phù Sai mà xin hắn tha mạng, hai đầu gối đều mơ hồ dính đầy máu thịt, sau đó lại ban kiếm bức tử Văn Chủng đại phu, người đã hết lòng hết sức giúp hắn báo được đại thù. Con người này, sau khi tiêu diệt được nước Ngô, đã ra lệnh sát hại vương hậu cùng với những người đồng cam cộng khổ. Bởi vì mạng sống mà hắn đã nếm phân của Phù Sai, vì mạng sống mà nhường luôn phi tần của mình để ngủ với Phù Sai. Hắn không giết vương hậu, nhưng vĩnh viễn cũng không cho vị nữ nhân của mình có cơ hội đứng thẳng dậy làm người được. Nếm mật nằm gai? Hừ! Hắn đã từng nếm qua phân, khó khăn gian khổ cũng đã trải qua, không quản thứ gì để đạt được mục tiêu thành công của hắn, hắn thích dùng những lời hoa mĩ ‘thắng làm vua thua làm giặc’ mà phán đoán một người là anh hùng hay là tiểu nhân để che giấu sự bỉ ổi vô liêm sỉ của mình. Trong lòng Khánh Kỵ, lúc đã hiểu rõ những thủ đoạn đê hèn của hắn, đều không kềm được tỏ vẻ xem thường và căm ghét con người này

“Việt Vương Câu Tiễn, tên ác nhân có một không hai, có thật là vô địch không? Nếu hôm nay ngươi và ta đấu với nhau, sớm muộn gì ngươi cũng chết dưới kiếm của ta thôi! Nhưng…, tên tiểu nhân này đang ẩn nấp ở đâu? Hắn mang theo gần một vạn lính, tuyệt không phải là ít, nhưng bặt tăm ở đâu không lộ diện.”

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn đề cập đến Việt vương Câu Tiễn, trong lòng cũng có vẻ trầm tư, cuối cùng không kềm được, nàng hỏi:

- Sau khi chàng quay về Ngô quốc, đối với động tĩnh của các nơi rõ như trong lòng bàn tay, sao hôm nay lại không biết được tin tức gì của con rắn độc Câu Tiễn kia?

Khánh Kỵ cười khổ đáp lại:

- Câu Tiễn từ đầu đã không đi vào thành lớn, đường lớn, chỉ chọn đi ở những nơi núi cao đường hẹp, ẩn nấp trong rừng, hơn nữa đám binh lính của hắn đều giống như dân du mục, quen sống nơi đầm lầy, rừng sâu, hoa rừng rau củ quả, chim bay thú chạy gì cũng có thể ăn được, ngay cả lương thực cũng không vào thành trấn mua, tai mắt của ta, cũng không có mặt ở khắp nơi tại Ngô quốc được. Hơn nữa đám tai mắt này có được từ những đám thương nhân, trao đổi truyền đi, vì vậy những tin tức có được không phải ở đại thành đại lũy, mà kiếm được ở những nơi sầm uất, những đường giao thông huyết mạch, thực không dễ biết được tin tức của đám người hoang dã này.

Quý Tôn Tiểu Man nhăn đôi mày liễu nói:

- Tên Câu Tiễn này thế mà lại lấy chiêu bài vì Hạp Lư mà báo thù, nhất định sẽ gây bất lợi cho chàng, chàng phải cẩn thận mới được.

- Ừm.. Ta biết, Tên Câu Tiễn này tính tình hiểm độc, nhiều mưu ma chước qủy, chỉ cầu đạt được mục tiêu, mà không từ thủ đoạn nào cả, ta phải chú ý đề phòng hắn. Nhưng Câu Tiễn đối với toàn Ngô quốc cho dù không có thiện ý gì, nhưng với lực lượng hiện nay của nước Việt, ngay cả ta và Phù Sai lực lượng hai bên có tiêu hao nhiều phần, thì bọn họ cũng không dám to gan mà đánh chiếm Ngô quốc. Vì vậy, hắn hiện tại dám địch với ta, chỉ là bởi vì hiện tại lực lượng của ta mạnh hơn so với Phù Sai và Phù Khái, hắn muốn cân bằng lực lượng giữa các bên, mục đích khác, đương nhiên sẽ là thừa nước đục thả câu, từ bên trong mà có lợi cho mình.

Tiểu Man ngạc nhiên nói:

- Hắn không đủ lực để thôn tính Ngô quốc, vậy hắn muốn thu được lợi ích gì? Chẳng lẽ lại là những tài nguyên từ nước Sở trong thành Cô Tô?

Khánh Kỵ cười đáp:

- Câu Tiễn, hiện tại e rằng hắn không có cái ý nghĩ điên rồ đó đâu, chỉ cần đợi cho đến khi ta, Phù Sai, Phù Khái tương quan lực lượng giữa các bên song phương khởi binh tiêu hao sinh lực, lúc đó Ngô quốc nguyên khí đại thương vong, điều này đối với nước Việt mà nói, thì là lợi ích cực lớn đó.

Tiểu Man nghe vậy cũng mơ mơ hồ hồ, Khánh Kỵ cười đáp:

- Được rồi, Những chuyện này ta nam nhân giải quyết được rồi, còn các nàng, cứ yên ổn ở trong doanh trại là được.

Khánh Kỵ thở một hơi dài, vươn thẳng người dậy, trong lòng cảm thấy sung mãn nói:

- Lúc vừa quay về Ngô quốc, ta cũng chưa nghĩ đến cục diện hôm nay, hôm nay khó khăn ở Cô Tô thành, chỉ cần đánh hạ được Kiền Toại thành của Phù Khái, lúc đó thì đại thế đã định. Việt quốc…hừm…nước Việt từ địa lý đã yếu kém, tiểu quốc quả dân, không đủ để gây họa. Trừ phi Khánh Kỵ ta mờ mắt, tự hủy tường thành, thì Việt quốc vĩnh viễn không đủ thực lực để uy hiếp nước Ngô được.

- Được rồi, hai nàng lui đi, Tôn tướng quân đang dẫn binh tấn công vào Kiền Toại thành, mỗi ba ngày đều báo tin về cho ta, ta tạm thời về phòng đợi tin mới nhất từ chiến trận đã.

Hai vị cô nương lần lượt đứng dậy, Thúc Tôn Diêu Quang liếc nhìn hắn một lát, rồi nói:

- Chàng…chàng không đến doanh trại của Nhâm gia sao?

Khánh Kỵ trong lòng ngạc nhiên, không biết ý của nàng là sao, vội hỏi lại:

-Đến doanh trại Nhâm gia làm gì?

Thúc Tôn Diêu Quang chớp chớp mắt đáp lại:

- Thì đi thăm Nhâm gia quân tướng, chẳng lẽ lại đi thăm Nhâm gia đại mĩ nhân hay sao chứ?

Quý Tôn Tiểu Man cười một hồi lớn nói lại:

- Nếu là đi xem mĩ nhân, thì có thể không chỉ là một Nhâm đại mĩ nhân đâu, em gái của nàng ấy hôm nay vừa từ Nhâm gia thành phủ đến, ta nghe nói Nhâm Băng Nguyệt cũng là một tiểu mĩ nhân quốc sắc thiên hương đó.

Khánh Kỵ trong lòng trống rỗng, vội đáp:

- Chuyện này…hôm nay quân vụ đang rất bận, dường như không cần phải…Không cần phải lại đến doanh trại của Nhâm gia thăm viếng đâu?

Lúc này chỉ nghe thấy một giọng nói hờn dỗi phát ra:

- Khánh Kỵ, ngươi bước ra cho ta.

Khánh Kỵ hoảng nhiên hướng về phía phát ra âm thanh, thì chỉ nghe thấy tiếng của Nhâm Nhược Tích nói:

- Muội muội, không được vô lễ với Đại Vương.

- Đại Vương gì…

Cùng với âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy một vị tiểu cô nương đang vội bước đến, nàng toàn thân trắng toát, giống như giọt sương ngưng tụ trên những đóa hoa lê, thì ra là người em gái đã xa cách từ lâu Nhâm Băng Nguyệt. Mắt vừa nhìn thấy Khánh Kỵ, nàng lập tức bước dài tới phía trước, cặp mày liễu dương lên, nàng nói:

- Khánh Kỵ, Nhâm gia ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi, cần người ta đưa người tới, cần tiền có tiền, cần binh khí, mũ giáp, tất cả ta đều cung ứng. Phụ mẫu ta ngay cả tính mạng của mình cũng giao cho người rồi, thế mà, ngươi chỉ quan tâm đến hai con hồ li tinh này, mà không dấy binh tấn công vào Cô Tô thành, báo thù cho phụ thân ta?

Nàng vừa nói tới đây, đôi mắt đã ngấn lệ, rồi khóc sướt mướt.

Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man hướng cặp mắt trắng dã nhìn nàng, đồng thời tay chạm vào bao kiếm bên hông, quát lớn:

- Ngươi nói ai là hai con hồ li tinh?

Nhâm Nhược Tích từ phía sau Nhâm Băng Nguyệt vội vàng bước tới, mắt nàng hướng về phía Khánh Kỵ, thấy hắn cùng với Quý Tôn Tiểu Man và Thúc Tôn Diêu Quang ở hai bên, không kiềm được nỗi oán hận trong lòng trừng hắn một cái, rồi mới bái kiến:

- Nhâm nữ Nhược Tích bái kiến đại vương.Tiểu muội tuổi nhỏ không biết gì, đã mạo phạm đến Đại vương, khẩn cầu đại vương tha tội.

- Hừm…Quả nhân…

- Quả nhân gì ngươi, ngươi hôm nay nếu không giải thích rõ cho ta, thì cho dù ngươi có là đại vương của nước Ngô đi chăng nữa, ta quyết không nương tay cho ngươi đâu.

Thúc Tôn Diêu Quang đùng đùng giận giữ quát:

- To gan, ngươi dám nói với đại vương như thế sao, Nhâm Băng Nguyệt, ngươi đừng ỷ có công lao mà kiêu ngạo như vậy.

Quý Tôn Tiểu Man không giận giữ, trái lại cười nói:

- Ha ha,… rất đúng, tính khí này, rất giống ta. Ta lúc Lỗ quân Cơ Tống vừa mới đăng cơ cũng chửi mắng hắn như vậy, đúng cái khẩu khí này rồi.

Nhâm Băng Nguyệt đột nhiên nói:

- Khánh Kỵ hắn không phải là tên ngốc, rõ ràng là một con sói mắt trắng dã. Thật đáng thương cho Nhâm gia ta…đáng thương cho phụ mẫu ta.

Nói đến đây, Nhâm Băng Nguyệt trong lòng đau đớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Nàng nói ra những lời kiềm nén trong lòng, vừa nhớ cha mẹ ở bên kia thế giới, không biết đại thù này khi nào mới trả được, vậy mà người mà mình mong sẽ thay mình báo thù rửa mối hận này lại đang ở đây mà tán gái, một cơn tức giận đùng đùng nổi lên. Mà sau khi nói ra những điều kềm nén trong lòng, nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé chưa tới mười lăm tuổi, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ biết là trong lòng có nỗi oan ức, lúc này cũng không để ý đến mọi người, nàng khóc òa lên như thể hoa lê sau mưa vậy .

- Muội muội, muội muội.

Nhâm Nhược Tích lúng túng không biết làm cách nào, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.

Khánh Kỵ thấy vậy, không kềm được, thầm kêu khổ: “Hai ngươi thôi đã khó rồi, ngay lập tức phải thu phục cả bốn vị cô nương, hình như là có chút khó khăn rồi.”