Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 204-1




Triền núi phía trước thoai thoải, mấy viên thám báo chậm chạp trèo lên một bãi cỏ trên sườn núi, một người trèo lên được bên trên bèn nằm soãi ra mặt cỏ mềm mại rên rỉ:

- Ông trời của tôi ơi, xương cốt sắp rã rời cả ra rồi.

Thám báo còn lại cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, uể oải rũ rượi xoa xoa cặp đùi:

- Tướng quốc cũng thật là... Đã vào trong biên giới của nước mình, việc gì phải bắt ra vẻ như đang đương đầu với đại địch ở Sở quốc chứ. Ai da... ngươi nói xem, liệu Khánh Kỵ điện hạ có công hạ được thành Cô Tô không?

Thám báo bên cạnh duỗi thẳng lưng, dang hai chân ra nói:

- Ta thấy khó nhằn lắm, khi thành Cô Tô được xây dựng thì ta đã ở đây rồi, tòa thành này vô cùng kiên cố, Khánh Kỵ điện hạ phải có trong tay mười vạn đại quân, vây hãm thành trong nửa năm, cắt đứt nguồn nước, xây dựng thành cao, đào đắp hào sâu, phía ngoài không có kẻ khác tới quấy nhiễu, thì may ra mới có thể công hạ được, nếu không thì...

Hắn lắc đầu rần rật, hắn nằm xuống gối đầu vào hai tay, đăm chiêu suy nghĩ nhìn về bầu trời càng lúc càng tối đen, lẩm bẩm nói:

- Cũng không hẳn đã là như vậy, sông Trường Giang quanh co khúc khuỷu, cho dù là xuôi theo dòng nước đi xuống hạ lưu, ban đêm dù không sợ đâm phải đá ngầm, cũng không thể tới trước chúng ta được, bây giờ thì sao?

Viên lính ngồi cạnh hắn láo liên đưa mắt nhìn ngó tứ phía, thần sắc bí hiểm nói:

- Ta bảo các vị điều này, mọi người không thấy có điều gì kỳ lạ sao? Nghe nói trước đây khi gặp thích khách trên sông, mũi kích của Yêu Ly đã đâm xuyên qua ngực của Khánh Kỵ vương tử, thế nhưng công tử lại không chết. Lần này, ngài giống như lắp thêm đôi cánh, đi phía trước chúng ta trở về Ngô quốc. Ài, ta kể chuyện này, các ngươi chớ có nói ra ngoài đó nha.

- Chuyện gì thế?

Mấy sĩ binh ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì bắt đầu hào hứng.

Viên thám báo kia nói với giọng bí hiểm:

- Khi ta phụng lệnh đi tới Bách Tân Độ, nghe có người bảo Khánh Kỵ điện hạ khi bị ám sát trên sông Trường Giang thì thật sự đã chết rồi. Nhưng linh hồn của ngài cứ quanh quẩn rồi phiêu bạt lên chín tầng mây, bay lên tới tận thiên đình, nhìn thấy phủ đệ của thần tiên mà thiên đế đã sắp đặt.

Mấy người kia nghe vậy thì kinh hãi thay đổi sắc mặt:

- Ta bảo này Tiểu Xá, ngươi đừng có nói mò, nếu để tướng quốc đại nhân nghe được, thì chắc chắn ngươi sẽ phải chịu tội tung tin đồn thất thiệt mê hoặc chúng dân đấy.

- Ài, thì chẳng phải ở đây không có người ngoài sao? Mấy anh em chúng ta vào sinh ra tử cùng như đã lâu, tình cảm như ruột thịt, làm gì có chuyện tiết lộ ra ngoài chứ?

Mấy người kia lắc đầu lia lịa, một người trong số đó như không thể chờ đợi được nữa nói:

- Ngươi nói đi, tình hình về sau thế nào, thế ngươi nghe tin đó từ đâu?

Tiểu Xá đáp:

- Nghe nói, sau khi Khánh Kỵ điện hạ lên trên thiên đình, thiên đế nói rằng mệnh của người chưa dứt, nên đã cho người hồi sinh trở lại.

- Thiên đế..., thiên đế á! Phàm nhân bỗng dưng lại được gặp thiên đế! Thiên đế chỉ nói một câu đó thôi sao?

Tiểu Xá liếc mắt nói:

- Nói bậy, đó là thiên đế đấy, vốn dĩ thiên đế không coi quản chuyện trong nhân gian, người chịu nói một câu, chịu gặp mặt vương tử Khánh Kỵ, nếu đổi là người khác thì liệu họ có phúc phận như vậy không? Các ngươi xem... điều đó có ý nghĩa thế nào? Chẳng phải có ý rằng chỉ có vương tử Khánh Kỵ mới có thể đưa Ngô quốc...

- Câm miệng!

Một sĩ binh trông có vẻ già dặn đứng kế bên đột ngột biến sắc, tuy trời đã về đêm, lại thêm việc đang ở trên giữa sườn núi cheo leo, bốn bề không một bóng người, nhưng hắn vẫn dáo dác nhìn khắp nơi cảnh giác, nén giọng xuống thật thấp nói:

- Tên tiểu tử nhà ngươi không cần mạng nữa sao, nếu tin này mà để truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ phải chịu trọng tội diệt thân đó.

Tiểu Xá vâng vâng dạ dạ bảo phải, nhưng vẫn không câm nổi miệng nói cố:

- Nhưng nếu không phải là như vậy, thì thật là quái lạ. Chịu phải vết thương nặng như vậy mà vẫn còn sống sót được. Người ta bảo gặp đại nạn không chết thì chắc chắn sẽ có phúc về sau. Còn nữa, điện hạ liên tục sáng tạo ra những vũ khí vô cùng kỳ quái, nghe nói đều là những thứ được nhìn thấy khi đi lên thiên đình nên mới có thể nghĩ ra và sáng tạo được như thế. Lần này, điện hạ có thể tạo ra được chiến thuyền có khả năng mượn sức gió để đi, chắc mẩm cũng là thứ học được trên thiên đình mà thôi.

- Trên thiên đình...

Mấy thám báo đứng bên cạnh không khỏi tò mò nhìn lên trên trời, sắc trời lúc này đã về đêm, toàn không gian là một màu đen u ám, đêm nay không có trăng, ánh sao sáng rọi, phát ra hào quang đẹp mê ly, có từng đám mây bàng bạc, thoắt ẩn thoắt hiện. Đám người đều có chung một cảm giác là kính sợ đối với bầu trời mang đầy vẻ thần bí kia.

Tiểu Xá nói:

- Lúc đó ta còn định hỏi kỹ càng thêm một chút, thế nhưng đám dân công làm thuê chế tạo chiến thuyền trên Bách Tân Độ đó nói rằng thiên cơ bất khả lộ, cho nên khi trước Khánh Kỵ điện hạ lúc bàn chuyện này với đám tâm phúc cũng nói rất sơ sài, đến khi đám tướng tá tâm phúc đó truyền đạt ra ngoài thì lại càng ít ỏi hơn nữa. Điện hạ đã đi lên trời, được diện kiến thiên đế, thể nào mà chẳng hấp thu chút tiên khí trên đó chứ? Khi ta quay về thì không dám nói điều đó ra, chỉ sợ bị tướng quốc khép vào tội dao động lòng quân, rồi lại chặt phăng đầu của ta đi thì toi. Nhưng cứ ỉm đi giữ làm của riêng thì đêm nằm ngủ ta cũng thấy rất bứt rứt khó chịu, không thể ngủ ngon được, mọi người đều là anh em huynh đệ tốt của nhau, nên ta mới nhiều chuyện một chút đấy.

Mọi người đều chùng xuống, vị thám báo già dơ kia lại hắng một tiếng, rồi hỏi:

- Chúng ta có tiếp tục đi lên đó kiểm tra nữa không? Tướng quốc đại nhân đã có lời dặn rằng phải kiểm tra lên tận đỉnh núi nữa.

Một binh sĩ uể oải nói:

- Nếu muốn đi thì tự ngươi đi đi, ta mệt không động nổi tay chân nữa rồi. Trời lại tối om om, tướng quốc cũng không cho phép đốt đuốc, nếu như chẳng may tuột tay rơi xuống dưới thì chẳng phải chết oan uổng lắm sao? Vả lại, nơi này thì làm gì có ai mai phục nổi, họa chăng là thiên binh thiên tướng!

Mấy binh sĩ lười nhác không muốn trèo lên tiếp cũng đồng thanh tán thưởng, một tên nói:

- Diệp đại ca, chúng ta cứ ngồi ở đây, đợi trôi đủ hai canh giờ nữa, thì lại đi xuống rồi bảo là đã kiểm tra xong, ai mà biết được.

Vị huynh đài tên là Diệp đại ca nghe mấy người kia nói vậy thì cũng đằng hắng ngậm bồ hòn làm ngọt.

Được một lúc, Diệp đại ca bỗng nhiên thở dài một tiếng rồi nói:

- Thuở còn nhỏ, nghe tổ phụ(ông nội) nói, những nhân vật cấp cao này đều là những vì tinh tú trên trời hạ phàm xuống đây. Có lẽ... đại vương của chúng ta, còn cả Khánh Kỵ điện hạ, Ngũ tướng quốc nữa, đều là những vì tinh tú trên trời đầu thai xuống nhân gian. Những kẻ phàm nhân tục tử chúng ta, cần phải đi theo sự dẫn dắt chỉ bảo của những nhân vật cỡ bự đó thì mới khá lên được, nếu không thì chẳng làm nên trò trống gì đâu. Thế nhưng... ta hy vọng rằng những vị đại nhân được thượng đế ưu ái kia có thể mang lại cho chúng ta những ngày tháng tươi đẹp. Giờ đây tiết trời đã bước sang xuân, trăm hoa khoe sắc, vậy mà vẫn còn phải đánh trận đổ máu, ở nhà còn có cha mẹ già yếu, vợ đau ốm bệnh tật đang phải nai lưng ra kiếm sống cầm cự qua ngày, thật não cả ruột gan a.

Mấy sĩ tốt đứng kế bên cũng im lặng lắng nghe, ngẩng đầu lên nhìn bầu tinh không, từng vì sao chiếu sáng lấp lánh, giống như đôi mắt của họ vậy. Tâm tưởng của ai nấy dường như đều đang cất cánh về cố hương.

Trong không khí yên tĩnh, Tiểu Xá trầm ngâm nói tiếp:

- Thời gian độ hai năm trước thật tốt biết bao, bất luận thiên hạ loạn thế nào chăng nữa, thì Ngô quốc chúng ta do ở xa tít tận Đông Hải, nên cũng chẳng can hệ quái gì cả. Ban ngày cày ruộng, ban đêm nghỉ ngơi, thỉnh thoảng phải đi đánh trận, nhưng cũng chỉ là đám người Việt quốc rỗi hơi gây sự, gảy một khúc đàn là đã đánh lui bọn chúng nó ra khỏi bờ cõi rồi, không đáng kể cho lắm. Từ khi đương kim đại vương đăng cơ đến nay... Ài, nghe Diệp đại ca kể chuyện thì ta cũng thấy nhớ nhà rồi, trước khi ta bị tuyển mộ đi đánh trận, thì con bò trong nhà đang bị bệnh, lúc đó nó còn đang mang thai nữa, ài, từ đó đến giờ chả có tin tức gì từ gia đình, cũng không biết bệnh biếc của nó đã khỏi hay chưa nữa... Hình như ta lại nghe thấy tiếng kêu của nó rồi đấy...

- Ụm bò, Tiểu Xá nhắm chặt mắt, bên tai vọng lên tiếng bò kêu loáng thoáng đâu đây, hắn bất giác cũng giả giọng tiếng bò kêu.

Trong sơn cốc bao trùm một vẻ yên ắng lạ thường, mỗi người ở trong sơn cốc đều giống như hòa vào không gian xung quanh làm một vậy, chỉ có đôi mắt là phát sáng, mấy ngọn đuốc sáng trưng được ngụy trang dưới tầng đất đá phát ánh sáng chói mắt.

Tôn Vũ đứng trên tảng đá lớn, dặn dò binh lính đứng chật đầy trong sơn cốc:

- Trận chiến đêm nay, kế hoạch tác chiến hành động của chúng ta trước đó đã được phổ biến đến từng binh sĩ, ai nấy đều phụ trách nhiệm vụ cụ thể rõ ràng rồi. Một khi phát động tấn công ập vào doanh trại, thì không cần phải quan tâm tới hiệu lệnh từ cờ quạt nữa, chỉ cần lao thẳng tới phương hướng và mục tiêu đã định trước là được. Lúc tập kết đồng loạt tiến công đương nhiên cũng phải phân chia thành từng nhóm có trật tự hàng lối, nhưng vì đánh đêm nên đội ngũ không được đông đúc quá, cứ lấy hai tư mã làm tiêu chuẩn, nhiều nhất là không quá một tốt binh lực xung phong lên trước, các tốt các lữ các soái lúc phân lúc hợp. Các tướng sĩ chỉ huy nếu như bị chết thì phó tướng phải lập tức thay thế ngay. Kẻ địch của chúng ta đêm nay chỉ là một đám người ngựa mù lòa, một lũ heo ngốc mà thôi. Chỉ cần bỏ chút hơi sức cũng đã làm thịt chúng được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nuốt chửng chúng vào bụng, đánh một trận thật sảng khoái.

- Chuẩn bị xong cả chưa?

Tôn Vũ cất tiếng hỏi.

Binh lính trong sơn cốc chẳng ai nói năng gì, chỉ nắm chặt bàn tay, vỗ vỗ vào trước ngực, nắm tay vỗ vào áo giáp, phát ra âm thanh "cồng cộc", hàng cơ số người nhất tề vỗ ngực, khiến cho âm thanh cộng hưởng lại tạo nên tiếng động như sấm rền.

- Làm dấu hiệu!

Trong sơn cốc vang lên âm thanh sột soạt. Mỗi binh sĩ đều được phân phát một chiếc khăn lụa trắng, đây là loại lụa thượng hạng từ Lỗ quốc, bọn họ buộc chúng thật chặt trên đầu, bầu trời đêm bỗng chốc nổi lên một màn trắng xóa.

- Xuất phát!

Tôn Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa về phía ngoài sơn cốc, binh sĩ trong cốc xuất phát trong câm lặng, lăm lăm binh khí, tràn ra ngoài theo hướng Tôn Vũ chỉ, giống như một dòng thác lũ đang tuôn trào vậy...