Đại Tranh Chi Thế

Quyển 3 - Chương 181




Bên ngoài hoàng cung Vệ quốc đang dừng đậu một đội xe ngựa, tổng cổng có hơn ba mươi chiến xa, ba trăm tên võ sĩ áo giáp chỉnh tề tay lăm lăm gươm giáo đang đứng ngay ngắn ở đó. Trời nổi gió lạnh vù vù, gió cuốn bay cát bụi mù mịt, đám võ sĩ đều nhắm nghiền mắt, còn các tướng lĩnh thì đội chặt chiếc mũ giáp trên đầu hơn để tránh gió cát lùa vào, tiết trời âm u, xem ra hôm nay sẽ có một trận bão tuyết ập đến.

Cổng hoàng cung rộng mở, Vệ hầu Cơ Nguyên và Quân phu nhân Nam Tử đi đầu bước ra, theo sau là một đám công khanh đại thần và các thị vệ trong cung. Cơ Nguyên mặc một chiếc áo bào dành cho chư hầu, còn Nam Tử ăn mặc có hơi đặc biệt, bên ngoài là chiếc áo lông chồn, tráng lệ cao sang, chiếc đuôi chồn trắng phau giờ trở thành khăn choàng cổ khoác trên cổ nàng, lông chồn êm ái tô điểm thêm cho nét mặt trắng hồng như đóa sen của nàng, đôi mắt đen láy dưới gió rét căm căm vẫn kiều diễm mê hồn.

“Phu nhân đi đường cẩn thận, tiết trời lạnh lẽo, phu nhân nhớ phải giữ gìn sức khỏe.” Cơ Nguyên làm ra vẻ âu yếm quan tâm dặn dò Nam Tử.

Khi cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa Vệ hầu và đám người Tề Báo diễn ra ngày càng gay gắt, quân phu nhân Nam Tử đứng đầu phe Tề Báo lại đột nhiên đưa ra yêu cầu về Tống quốc thăm phụ mẫu. Nàng về nước thăm thân nhân chẳng qua chỉ là một chuyện bình thường, nhưng vào lúc căng thẳng thế này mà nàng nảy ra ý định về Tống, làm không ít người đoán già đoán non.

Hai nước Vệ, Tống như môi với răng, liên kết với nhau cùng chống Tấn quốc hùng mạnh, xưa nay luôn giữ quan hệ khăng khít mật thiết. Cơ Nguyên tuy rất hận Nam Tử hợp mưu với đám người Công Tử Triều, Tề Báo, giúp chúng đoạt lấy hổ phù khống chế cung vệ giết chết Công Mạnh Trập, nhưng với thân phận đặc thù của Nam Tử, trừ khi nàng rắp tâm mưu hại mình, bằng không thì không thể nào trở mặt với nàng ta được, vì vậy lần này Nam Tử về Tống, Cơ Nguyên cũng không dồn ép thái quá bọn Tề Báo nữa. Bọn Tề Báo đúng là muốn đoạt quyền, nhưng lại không có dã tâm soán ngôi, Cơ Nguyên không thể mạo hiểm đắc tội với Tống quốc, lần này chưa nắm rõ ý đồ về nước thật sự của Nam Tử là gì, hắn vẫn cần tiếp tục nhẫn nhịn.

“Đa tạ bệ hạ, Tiểu đồng (Nam Tử tự xưng) xin phép lên đường, quốc sự bận rộn, xin bệ hạ và các vị đại thần hãy quay về, không cần đưa tiễn đâu.” Nam Tử cười dịu dàng đáp lại vị phu quân Vệ hầu đang giả lả ra vẻ quan tâm thê tử.

“Thôi được, khi nào phu nhân gặp Tống quân và quân phu nhân, hãy nói thay ta vài lời hỏi thăm.” Cơ Nguyên bước đến cạnh, nắm lấy tay Nam Tử đỡ nàng bước lên xe.

Nam Tử một tay nắm lấy Cơ Nguyên, một tay giữ chặt chiếc áo lông chồn, ung dung bước lên xe ngựa.

Một bông tuyết phất phơ rơi xuống, Nam Tử xòe bàn tay ngọc ngà ra đón lấy, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay ấm áp của nàng, tan ra thành giọt nước long lanh.

“Tuyết rơi rồi.” Nam Tử thở nhẹ, xoay tròn đôi mắt: “Xin bệ hạ quay về, các vị đại thần cũng quay về đi, Nam Tử đi đây.”

“Phu nhân đi đường cẩn thận.”

“Quân phu nhân đi đường cẩn thận.”

Cơ Nguyên và đám công khanh đại thần dừng bước vẫy tay đưa tiễn, đoàn xe ngựa rầm rập rời đi, bất chấp gió tuyết lạnh lẽo khởi hành đi sang Tống quốc.

Trong đám đông đưa tiễn có mặt Công Tử Triều đứng đó, Nam Tử từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn hắn, trong lòng Công Tử Triều cảm thấy hơi chút nhói đau.

Khúc Phụ Lỗ quốc, phủ Thúc Tôn thị, ngoài cửa gió lạnh thét gào, cây cối trụi lá, trong sảnh lại ấm áp như mùa xuân, ngay cả cây cỏ đặt trang trí ở đó cũng cành lá sum suê.

Thúc Tôn Ngọc đang ngồi trong sảnh uống rượu với Mạnh Tôn Tử Uyên, hai bên đặt hai chiếc bồn lửa đỏ rực để sưởi ấm.

“Hừ, ta ra sức đưa Cơ Tống lên ngôi, xem ra lại làm chuyện có lợi cho lão Quý Vũ Tử kia rồi, quốc quân Lỗ quốc của chúng ta không biết phân biệt tốt xấu, hôm trước ta tiến cử con trai vào triều làm quan, vốn là chuyện nhỏ thôi, thế mà hắn lấy lí do con ta còn trẻ, cần có thời gian rèn luyện thêm mà cự tuyệt, giờ nhớ lại ta còn thấy tức anh ách trong lòng.”

Mạnh Tôn Tử Uyên nghe xong, trong lòng cũng bực bội không kém, đập bàn cái rầm: “Thì đó, con ta cũng bị hắn dùng lí do tương tự khước từ, nghĩ lại lúc trước nếu không phải ông và ta ra sức ủng hộ, hắn có leo lên ngôi báu được không? Hứ, thật không ngờ hắn lại ngả về phía Quý Tôn Ý Như, lão thất phu ấy không biết đã giở thủ đoạn gì nữa. Nghe nói…quốc quân muốn nạp tiểu nữ của Quý Tôn Tử Phi là Quý Tôn Tiểu Man làm phu nhân, con nha đầu Quý Tôn Tiểu Man lại không chịu nghe theo, giờ bỏ nhà ra đi không rõ tung tích, lạ nhỉ, tiểu tử Cơ Tống này không những không nổi giận với Quý Tôn Ý Như, ngược lại càng thân thiết hơn với hắn là sao?”

Thúc Tôn Ngọc cười lạnh nhạt: “Còn không phải vì tên thất phu Khổng Khâu gây ra đó ư? Cơ Tống đâu biết suy nghĩ cơ mưu gì, tất cả đều do đại nho sĩ Khổng Trọng Ni của Lỗ quốc ta bày cho hắn. Ha ha, ông không cần lo lắng, Cơ Tống không có ý tốt gì với Quý Tôn Ý Như đâu, hắn biết rõ ta và ông liên kết với nhau, cộng thêm hắn vào mới đủ sức đối phó Quý Tôn Ý Như, sợ chúng ta gây bất lợi cho hắn nên mới có ý trấn áp chúng ta, không muốn ngay lập tức thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta thôi, ông cứ đợi xem, chậm nhất là vào mùa xuân năm sau, con của ông và ta chắc chắn sẽ được vào triều làm quan.”

Mạnh Tôn Tử Uyên suy nghĩ sâu xa một hồi, nhíu mày hỏi: “Cơ Tống muốn Tam hoàn chúng ta chế ngự lẫn nhau, thừa cơ ngồi vững ngai vàng?”

Thúc Tôn Ngọc uống một hớp rượu, vênh mặt: “Đương nhiên, hắn có lòng ấy ta không thấy lạ, Khổng Khâu nghĩ ra cách này ta cũng không thấy lạ. Duy nhất chỉ có một mối lo…chúng ta vốn định nhân cơ hội này hạ bệ Quý Tôn Ý Như, nay nếu Cơ Tống có ý định cho Tam hoàn chế ngự lẫn nhau, e là sẽ không dễ dàng mặc cho Quý Tôn Ý Như sụp đổ, hơn nữa lão già ấy có cơ sở vững vàng, để lão ấy có thời gian chuẩn bị thêm, ta sợ sau này…, tiểu tử Cơ Tống, mi đang đùa với lửa đây…”

Mạnh Tôn Tử Uyên xoay xoay chum rượu trên tay, trầm ngâm: “Tử Ngọc, cứ tưởng là bắt lão ấy thôi không chấp chính nữa thì đã đạt được mục đích của chúng ta, nhưng đợi khi lão thôi không chấp chính rồi chúng ta mới phát hiện trong mấy năm qua lão đã xây dựng lực lượng lớn thế nào trong triều, giờ nếu ông và ta tiếp tục chia rẽ với quốc quân Cơ Tống, nghi kỵ lẫn nhau, sớm muộn gì Quý Tôn Ý Như cũng chớp lấy cơ hội, cưỡi lên đầu chúng ta lần nữa. Ông và ta vốn chẳng có dã tâm gì, chỉ mong trấn áp lão già Quý Tôn Ý Như, tránh gia tộc lão tiếp tục lớn mạnh, hay là chúng ta nói rõ với Cơ Tống, chỉ có liên kết với hắn mới đối chọi với lão già ấy được.”

Thúc Tôn Ngọc cười chua chát: “Nói thì dễ lắm, Cơ Tống có tấm gương tiên quân ngay ra đó, hắn coi Tam hoàn chúng ta như hổ dữ nhe nanh dòm ngó, chúng ta sao chiếm lấy niềm tin của hắn đây chứ?”

Mạnh Tôn Tử Uyên mỉm cười khoái trá, tự tin lên tiếng: “Kết thân!”

“Kết thân?” Thúc Tôn Ngọc ngạc nhiên hỏi lại: “Ông muốn gả con gái cho Cơ Tống? Ta nhớ…hai cô con gái của ông đều là con vợ lẻ, tuy nhan sắc cũng mặn mà nhưng xuất thân thấp hèn, sợ không xứng làm quân phu nhân…”

Mạnh Tôn Tử Uyên có chút tức tối kêu lên: “Còn cần ông nhắc nhở lão phu sao? Ta đâu có nói là con gái của ta, mà là con gái của ông kìa.”

Thúc Tôn Ngọc lại ngạc nhiên há hốc miệng: “Con gái ta? Ông nói Diêu Quang? Nhưng nó đã được hứa gả cho Khánh Kỵ…”

Mạnh Tôn Tử Uyên bực bội lên: “Khánh Kỵ? Bây giờ Cơ Quang nắm giữ cả Ngô quốc, ngay cả Sở quốc hùng mạnh cũng không dám tiếp chiến, quân Ngô lớn mạnh thế nào ai đều nhìn thấy, Khánh Kỵ có phục quốc thành công hay không ai cũng không nói trước được, hơn nữa dù hắn có phục quốc thành công cũng là chủ của Ngô quốc, cơ nghiệp của ông và ta thì ở Lỗ quốc, chẳng lẽ chúng ta đem cả gia tộc dọn sang Ngô à? Con gái ông làm phu nhân Ngô quốc hay làm phu nhân Lỗ quốc, cái nào có lợi cho Thúc Tôn thị của ông hơn nào?”

Thúc Tôn Ngọc hơi chút do dự, lắc đầu: “Không ổn, ta đã hứa với Khánh Kỵ, giờ sao nuốt lời được?”

Mạnh Tôn Tử Uyên gian xảo nói: “Chuyện ông hứa hôn với hắn chỉ có vài người biết, giờ chúng ta cho phép hắn trú quân ở Phí thành, đối với hắn đã tận nhân nghĩa lắm rồi, chỉ vì một nữ nhân, hắn không trở mặt đâu, hơn nữa…”

Hắn ngập ngừng giây lát, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh: “Khánh Kỵ và Quý Tôn Ý Như đang qua lại mật thiết, quân doanh của hắn nằm trên đất của lão già ấy, lại được Thành Bích của Quý Tôn thị ra sức giúp đỡ, nếu Khánh Kỵ phục quốc thành công, lợi ích từ sự giúp đỡ của Quý Tôn thị với hắn vượt xa cô con gái của ông, đến lúc đó e Khánh Kỵ cũng ngả về phía lão Quý Tôn Ý Như, nếu bây giờ ông và ta không sớm nắm chặt tiểu tử Cơ Tống trong tay, đến lúc đó thì trễ mất, có hối hận cũng không kịp nữa.”

Thúc Tôn Ngọc không ngờ tên Mạnh Tôn Tử Uyên thô lỗ này hôm nay lại đưa ra lí lẽ hợp tình hợp lí như thế, nghe xong những lời này hắn thấy dao động, Mạnh Tôn Tử Uyên lên tiếng thuyết phục tiếp: “Tử Ngọc, ông chỉ có một cô con gái, chắc không muốn nó được gả tới nơi xa xôi hẻo lánh phương Nam chứ? Hơn nữa con gái của danh gia vọng tộc trước giờ luôn phải gánh lấy trọng trách vì gia tộc hy sinh, kết thân với Cơ Tống, lúc đó ông trở thành hoàng thân quốc thích, lấy được niềm tin của Cơ Tống rồi, chúng ta liên kết lại với nhau, Thúc Tôn thị của ông lập tức thay thế vị trí của lão già Quý Tôn Ý Như ấy.”

Thúc Tôn Ngọc chỉ lo cắm cúi uống rượu, lát sau mới cất tiếng: “Việc này…, tháng ba năm sau Khánh Kỵ sẽ xua quân phạt Ngô, hay là chúng ta đợi đến lúc đó coi sao.”

Mạnh Tôn Tử Uyên gầm gừ: “Ta thì đợi được, nhưng giờ quốc quân đã có, việc chọn quân phu nhân là chuyện lớn nên làm ngay, nghe nói tên Khổng Khâu đang lựa chọn phu nhân giùm cho Cơ Tống trong các công khanh đại thần kìa, không biết hắn khi nào sẽ chọn được, hơn nữa…dù Khánh Kỵ có phục quốc thành công, dựa vào chút ân tình lão già Quý Tôn Ý Như từng giúp đỡ, cũng đủ ngang bằng với quan hệ lấy con gái ông rồi.”

Thúc Tôn Ngọc thở dài, chậm rãi nói: “Nhưng tính khí của con gái ta…Thôi vậy, chúng ta uống rượu đã, đợi ngày mai ta tìm cơ hội thăm dò nó coi sao.”

Mạnh Tôn Tử Uyên cười toe toét: “Thế mới phải chứ! Lệnh ái nhan sắc kiều diễm, đâu có thua kém gì con nha đầu Quý Tôn Tiểu Man, chỉ là Cơ Tống chưa gặp mặt nó, đợi khi nhìn thấy nhan sắc của con gái ông, sao lại không động lòng được nào? Hô hô, nếu Diêu Quang trở thành quân phu nhân của Lỗ quốc ta, lão phu đây sẽ đem luôn hai cô con gái… À, Thy Trúc năm nay mới mười hai, vẫn còn nhỏ…nhưng thôi, mặc kệ, đưa hai tỉ muội nó cùng vào cung theo hầu con ông. Ha ha ha, nào nào, uống rượu tiếp nào.”

Ngoài kia, hai tâm phúc gia tướng đang đứng đó. Lí Hàn đứng thẳng người, gió lạnh rít bên tai, gió đã lạnh, lòng càng lạnh căm, đứng yên hồi lâu, vẻ oán hận từ từ hằn lên trong đôi mắt hắn…