Đại Tranh Chi Thế

Quyển 3 - Chương 168-3




Lúc này, trên con đường từ Ngải Thành đi tới Đế Khâu, một đội ngũ gồm ba cánh quân, giống như ba con rắn lớn uốn lượn không thấy điểm đầu đuôi, cũng đang gấp rút hành quân. Tất cả binh sĩ đều mặc áo mỏng, không đeo bì giáp, bên ngoài khoác chiếc áo tơi mỏng bằng lá cây, trong tay cũng chỉ cầm một loại binh khí, dưới chân đều là những đôi giầy rơm nhẹ nhàng, khi đi trên đường lầy lội thì không bị bám bùn như ủng da.

Bọn họ vừa đi vừa lấy từ trong ngực áo một miếng thịt bò khô nhét vào miệng, rồi lại ăn thêm một chiếc bánh ngô được nghiền từ bột ngũ cốc. Toàn bộ đội ngũ trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, lặng ngắt như tờ, ngay ngắn chỉnh tề.

- Đem tráng khí của các ngươi ra hết đây cho lão tử xem nào!

Tướng quân cụt một tay Lương Hổ Tử vịn kiếm đứng trên xe, cao giọng gầm thét:

- Công tử nói rồi, nuôi binh ba năm dùng binh một khắc, giờ chính là lúc dùng đến các ngươi, ai cũng không được lơ đễnh xả hơi, muốn nhẹ nhàng đi tới Thanh Ngõa quan thì lão tử đã để cho các ngươi toại nguyện rồi, bây giờ tất cả các ngươi đều phải xốc lại tinh thần hết cho ta.

A Cừu dắt lưng một đôi đoản kích, cởi bỏ giầy lộ ra đôi bàn chân đầy những vết chai sạn, cũng động viên tinh thần binh sĩ:

- Gắng sức lên, cố gắng tiến bước trên đường. Đến Thanh Ngõa quan sớm để chiếm địa lợi, khi đánh trận chúng ta sẽ có được tiện nghi. Đợi khi đánh thắng trận, công tử sẽ khao thưởng ba quân, lợn béo, dê béo, các ngươi ăn bao nhiêu tùy thích. Lúc đó thì tất cả dũng sĩ tham chiến đều được nghỉ ngơi ba ngày, những nữ lư(kỹ viện) bây giờ đều đóng cửa cấm vào, đó là để đợi khao thưởng các người đấy!

Tái Cừu cười to nói:

- Đúng vậy, mọi người cố gắng tiến bước, vì thịt béo và nữ nhân mà hăng hái tiến bước, xông lên!

Đội ngũ đang yên lặng lập tức truyền ra những tiếng cười đùa bàn tán, những mệt mỏi và rét lạnh không cánh mà bay, đám binh lính chọc ghẹo lẫn nhau, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn...

Công Mạnh Trập đứng trước cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, lông mày khép chặt lại.

Phía sau, gia tướng thân tín Ngao Thế Kỳ, Chu Bát cung kính đứng hầu một bên, đứng ngay ngắn không thốt một lời.

Ánh mắt Công Mạnh Trập hung ác nham hiểm, một hồi lâu sau mới nói:

- Lão phu luôn cảm thấy... bọn chúng nhiều lần tụ họp đến thế, có chút không bình thường. Chẳng lẽ... bọn chúng đã nghe ngóng được tin tức gì rồi?

Ngao Thế Kỳ tiến lên trước một bước nói:

- Chủ công, theo ý kiến của nô tài, chi bằng chúng ta động thủ trước, với số lượng của gia tướng và thực khách trong phủ của chúng ta, rồi lại thêm việc thỉnh được quốc quân hạ lệnh cho vệ thành đến tương trợ, lúc đó thì có thể dễ dàng mà tóm gọn toàn bộ bọn chúng.

Công Mạnh Trập dường như không nghe thấy, một lúc sau chợt hỏi:

- Chu Bát, mấy người trong nhà Tề Báo vẫn chưa có biểu hiện gì bất thường à?

Chu Bát đáp:

- Vâng, trong phủ của chúng nhìn bên ngoài thì rất bình lặng giống như ngày thường. Chỉ có điều những kẻ đó trước nay đều không có gì đáng chú ý, nên nô tài không cắm tai mắt ở trong phủ của chúng. Hai ngày nay, nô tài đang phái người dùng tiền thưởng lớn đi mua chuộc gia nhân trong phủ của chúng, truyền rằng một tin tức thưởng năm mươi lượng vàng, nếu như thành công thì sẽ có tin tức truyền đến ngay.

Công Mạnh Trập "Ồ" một tiếng, rồi nói với Ngao Thế Kỳ:

- Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đều xuất thân là võ tướng, những thực khách, gia tướng, gia nô, người hầu đều biết võ công, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của chúng ta, nếu như đánh chúng bất ngờ, trở tay không kịp thì chắc chắn bọn chúng không có cách nào phản kháng, nhưng nếu như chúng đột phá vòng vây đào tẩu, chúng ta dù có điều toàn bộ binh mã thành vệ thì cũng không thể phong tỏa được toàn bộ Đế Khâu, nếu như để bọn chúng chạy về phong ấp... Dù sao thì gia tộc của chúng ở đó xây dựng lực lượng cũng đã mấy trăm năm, làm sao có chuyện không ai giúp đỡ chúng được? Lúc đó thì một trận đại loạn là điều khó tránh khỏi, cho nên... cần phải suy nghĩ cho thật thấu đáo mới được.

Ngao Thế Kỳ nói:

- Chủ công, nếu như ta điều động binh mã cung vệ, thì phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn.

Công Mạnh Trập quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, trách mắng:

- Hồ đồ, cung vệ là đội quân bảo vệ cung thành, có lẽ nào mà quốc quân lại đồng ý điều động cung vệ cho ta sử dụng được chứ.

Nói đến đây, hắn vuốt chòm râu đắc chí cười nói:

- Lão phu cẩn thận đề phòng như vậy, cũng chỉ là để tránh mắc phải sơ suất tới mức thấp nhất mà thôi. Kỳ thực cũng không cần phải lo nghĩ quá, bọn chúng rõ ràng là biết lão phu muốn đối phó với chúng, vậy thì chúng cũng làm được gì đây? Thành vệ canh giữ thành trì, bọn chúng không thể chạy ra ngoài được, trong phủ của ta phòng bị nghiêm ngặt, bọn chúng không thể đánh vào được. Đợi khi đại quân của ta đến, muốn chém giết muốn xẻ thịt thì đều phụ thuộc vào ta thôi. Trừ phi... bọn chúng cầu xin ông trời có được thiên binh xuống tương trợ, nếu không thì đừng hy vọng sống sót.

Hắn khoát tay nói:

- Các ngươi lui ra đi, hôm nay mưa rơi liên miên, quốc quân sẽ không đến đâu, mấy hôm nay uống rượu vô độ, lão phu cũng phải đi nghỉ một chút

Hai viên gia tướng thân tín lĩnh mệnh lui ra, một hán tử mặc áo tơi hộc tốc chạy về phủ Công Mạnh Trập, gõ mở cửa chính lách mình đi vào, một lát sau, hắn đã xuất hiện trước mặt Chu Bát. Chu Bát tra hỏi một hồi, cầm lấy tiền thường đưa cho hắn, rồi vội vã trở về hậu trạch.

Công Mạnh Trập vừa mới nằm ngủ, hai mắt đang lim dim mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, bỗng cánh cửa nhẹ nhàng gõ vang, Công Mạnh Trập giận dữ quát:

- Kẻ nào phá hỏng giấc mộng đẹp của ta?

Ngoài cửa một thị tì nhút nhát e lệ nói:

- Đại nhân, Chu Bát có việc gấp muốn cầu kiến.

- Hả?

Công Mạnh Trập khẽ hấp háy mắt, khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo:

- Mau chóng truyền hắn vào cho ta.

Trong giây lát, Chu Bát đã vội vã đi vào, chắp tay thi lễ nói:

- Chu Bát đã quấy rầy giấc ngủ của chúa công rồi.

Công Mạnh Trập hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói mau, có chuyện gì quan trọng?

Chu Bát nói:

- Việc dùng kim tiền mua chuộc gia nhân trong phủ Tề Báo đã có tiến triển, thu được một vài thông tin.

Hai mắt Công Mạnh Trập sáng rực lên, nói:

- Nói mau đi.

Chu Bát nói:

- Vì thời gian gấp gáp, lại sợ đánh rắn động cỏ, người của nô tài không tiếp xúc được với quản sự trong phủ Tề Báo, chỉ mua chuộc được một tên gác cổng.

Công Mạnh Trập vừa nghe xong, ủ rũ nói:

- Một tên gác cổng thì có thể thu được thông tin gì đây?

Chu Bát nói:

- Dạ dạ, nhưng tên gác cổng đó kể một chuyện, nô tài cảm thấy cần phải bẩm báo cho chủ công biết. Mấy ngày trước, Di Tử Hạ đăng môn bái phỏng Tề Báo, đem theo một tên tùy tùng thiếp thân. Hai ngày nay Di Tử Hạ không hề lộ diện. Nhưng mỗi lần bọn bốn người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, Công Tử Triều gặp nhau thì tên tùy tùng đó đều xuất hiện, dường như... bây giờ hắn đã là người của Công Tử Triều rồi. Tuy nhiên người của nô tài nhận được thông tin này xong, âm thầm truy theo hành tung của chúng, lại phát hiện người này vẫn đang ở trong phủ của Di Tử Hạ.

Công Mạnh Trập nghe vậy thì mặt biến sắc:

- Tên tiểu tử Di Tử Hạ từ trước tới nay không tham dự việc triều chính, tại sao hắn lại, tại sao hắn lại giao du với bọn người Tề Báo? Di Tử Hạ...

Di Tử Hạ căn bản là không hiểu chuyện trong quan trường, nhưng hắn lại nhiều lần phái một người đến tiếp xúc với bọn Tề Báo, một kẻ đa nghi như Công Mạnh Trập không thể không nghĩ tới người đứng sau lưng Di Tử Hạ: quốc quân Cơ Nguyên. Lẽ nào Cơ Nguyên không có động tĩnh, giả vờ ra vẻ đại khái qua loa, ý là muốn liên hợp hai đại gia tộc Tề thị, Bắc Cung thị, mong đoạt lấy quyền lực của hắn?

Nghĩ tới đây, Công Mạnh Trập bất giác toát mồ hôi lạnh, hắn lật đật đứng dậy, rảo bước đi trong phòng hai vòng, bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Không thể nào không thể nào, nếu như quốc quân có dụng ý với ta, tại sao lại án binh bất động, ngồi đợi ta điều binh trở về đô thành? Lấy điều đó để khép ta vào tội mưu phản? Vậy thì sẽ phải mạo hiểm biết bao, không thể nào có chuyện đó được, nhưng... người đó... rốt cuộc hắn là ai đây?

- Chủ công...

Chu Bát lập tức căng thẳng trở lại:

- Hay là... dựa theo kế của Ngao Thế Kỳ, chúng ta cứ ra tay trước đi. Phỏng chừng ngày mai binh mã của chúa công sẽ đến, cho dù bọn chúng chạy thoát được, thì chúng ta sẽ lại lập tức dẫn quân tấn công phong ấp của chúng, chắc hẳn chúng sẽ không kịp có cơ hội hợp binh phản kháng.

Công Mạnh Trập tuy chưa bao giờ đích thân đi dẫn quân đánh trận, dù sao cũng là chủ quản việc binh trong suốt hai mươi năm qua, nghe thấy nói vậy lập tức lắc đầu nói:

- Quân lính rệu rã, làm sao có thể đem ra sử dụng lần nữa? Vả lại, chưa xác định được liệu nhân vật thần bí kia có phải do quốc quân sai khiến, giống như cái gai trong lòng ta, không thể nào yên tâm cho được.

Hắn suy nghĩ hồi lâu trong phòng, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Chu Bát, ngươi lập tức đi tuyển chọn hảo thủ nhất đẳng trong phủ, bắt lấy cái tên hành tích khả nghi kia về cho ta một cách bí mật thần không biết quỷ không hay, việc này không thể để lộ ra ngoài.

- Vâng!

- À... đợi đã, mang theo cả Ngải Tử Man. Hắn thân thủ linh hoạt, kiếm kỹ xuất chúng, có thể trọng dụng.

- Tuân lệnh!

Chu Bát cũng biết tình thế cấp bách, lập tức lách mình đi ra ngoài, thông báo cho Ngao Thế Kỳ, Ngải Tử Man biết để chuẩn bị.

Công Mạnh Trập nheo mắt lại, trầm ngâm nói một mình trong phòng:

- Người này... rốt cuộc là ai? Hắn thuộc lực lượng của ai? Hắc! Lão phu cứ tưởng đã nắm được sự tình trong lòng bàn tay, giờ đây xem ra tình hình đã phức tạp rồi!