Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 136




Đại hán kia ỷ mình vai u thịt bắp, trong tay lại cầm binh khí dài, vung xiên gạt bội kiếm của một viên gia tướng, hung hãn lao tới trước kiệu xe. Không ngờ chiếc xe nổ uỳnh một tiếng, bên trong một đại hán râu quai nón lao ra, tên đạo tặc cầm xiên lập tức sửng sốt. Lúc bám đuôi nhìn thấy rõ rành rành trong chiếc xe đó là một nữ tử đang giơ tay nhấc chân, bộ dạng lẳng lơ, vậy mà tại sao bỗng dưng lại biến thành một đại hồ tử (người đàn ông râu ria xồm xoàm) thế này?

Đúng vào lúc ngây người ra cũng là lúc hắn phải đi chầu trời. Chiếc xiên đồng trong tay hắn chỉ ngừng lại trong chốc lát, mũi kiếm của Khánh Kỵ đã xuyên qua kẽ xiên của hắn sắc bén gọt một đường, "Á" một tiếng thảm thiết, bốn ngón tay của tên đại hán kia đã nhất tề rơi xuống đất, ngay sau đó cổ tay Khánh Kỵ chấn động, kiếm phong "Phập" một tiếng đâm vào bộ ngực của hắn, rồi nhanh như chớp rút ra. Quay phắt người sang một bên, giơ tay lên đỡ. Vừa kịp ngăn được nhát kiếm mà một tên cường đạo khác đâm tới.

Khánh Kỵ xoay người tại chỗ, cơ thể làm như vậy sẽ rất khó giữ thăng bằng. Thế nhưng khi song kiếm đụng độ, "keng" một tiếng lớn, hai thanh kiếm nhất tề gãy thành hai đoạn, Khánh Kỵ chỉ là thân trên hơi lảo đảo, còn người kia bị cuộc đụng độ khiến cho nghiêng ngả phải lùi về phía sau.

Khánh Kỵ nào để cho hắn có cơ hội mà thở, chân vừa nhấc lên, vớ lấy chiếc xiên đồng, hướng về phía ngực đối phương mà đâm. Tên kia vừa lùi lại lùi tiếp, núp vào đằng sau đống xe ngựa hỗn loạn ngăn trở. Khánh Kỵ bất chấp tất cả, chiếc xiên đồng trong tay giống như trường mâu nuốt vào nhả ra, mỗi chiêu thức lại càng tàn nhẫn hơn. Đại hán kia rơi vào tình thế hết sức nguy hiểm, kinh hãi thất sắc, trong lúc vội vã hắn cắn răng một cái, nhấc chân lên đá mạnh, hất tung một bó củi ở dưới mặt đất đang cháy rừng rực , tung bay về phía Khánh Kỵ. Nhất thời hỏa tinh văng khắp nơi đầy trời, chặn tầm mắt của cả đôi bên. Trong đám hỏa tinh bắn tung tóe ở giữa, một chiếc xiên đồng đột ngột lao tới, xuyên thẳng vào chính giữa vùng ngực của hắn. Đại hán kia rú lên một tiếng, chiếc xiên đã ngập sâu vào trong ngực hắn.

- Mau lui!

Trông thấy tình hình không ổn, một tên đạo tặc cuồng hô một tiếng. Hướng về phía đồng bọn mà hét, những tên đạo tặc này võ nghệ xuất chúng, lại không sợ chết, vốn không phải là những phế vật dễ dàng chịu khuất phục. Nhưng những tên đạo tặc này chặn đường đoàn xe lại, vốn dĩ chủ ý của chúng không phải là muốn giết bất kỳ ai cả, mà chỉ muốn cướp lấy Thành Bích phu nhân. Bây giờ trông thấy nhảy ra từ trong xe lại là một đại hán vạm vỡ, không phải mục tiêu hành động, bọn họ việc gì phải bán mạng ở nơi này?

Những người này đều là thủ hạ tâm phúc của Cổ Quân Hải, vâng lệnh đến Thành phủ gây ra rối loạn. Từ xưa tới nay, chính là phía trên đưa một phần chính sách, phía dưới thư thái gấp mười lần. Vô luận là quan trường hay giặc cướp cũng đều là như vậy. Triển Chích nói nếu như Thành Bích phu nhân không biết suy xét, vẫn muốn hoạt động phụ cận hang ổ của chúng, vậy thì sẽ bắt cho bằng được nàng về tặng cho Cổ Quân Hải làm phu nhân, phát động một trận chiến quang minh chính đại với Quý Thị. Điều này vốn dĩ Cổ Quân Hải chưa từng nghĩ tới, nhưng bị đám huynh đệ ngươi một câu ta một câu trêu chọc một phen, lại bị bộ hạ mình giật dây, tâm tư liền dần dần bị lung lay. Hắn tồn tại phần tâm tư này, đám thủ hạ tâm phúc kia đều biết, khuyên hắn cứ việc ra tay trước, dù sao thì chủ công cũng chuẩn bị mở rộng cuộc chiến rồi, chi bằng cứ trực tiếp bắt thiếu nữ xinh đẹp kia lên núi rồi tính.

Cổ Quân Hải giết người phóng hỏa không chớp mắt, nhưng nói đến việc cướp người lên núi cưới thành vợ là mặt lại nghệt ra, hơn nữa hắn cũng sợ thông tin bị bại lộ ra ngoài, Triển Chích sẽ trách hắn quá nặng nữ sắc, cho nên bản thân không tiện lộ diện đi cướp Thành Bích về, liền căn dặn thủ hạ áp dụng phương thức "đe dọa" đối với Thành Bích, hắn tự đi tới lão trạch (nhà cũ) của Thành phủ gây phiền toái để làm màn khói mờ che mắt.

Thủ hạ tâm phúc biết rõ tâm ý của hắn, đã sớm an bài một đội thuyền bên cạnh con đường ven sông Tuấn, lại chọn lựa mấy tên hán tử biết bơi giả trang mai phục trên đường. Những chiếc xe lừa chở củi rơm là dùng để đối phó với đám hộ vệ của Thành Bích phu nhân. Đến lúc đó chặn đầu bọn họ, bất ngờ tập kích bắt lấy Thành Bích phu nhân đem xuống sông, gia tướng Thành phủ có dũng mãnh thế nào cũng không thể đuổi kịp, ai ngờ trong xe lại đổi người, những tên đạo tặc này chỉ biết tin tức đã bị bại lộ, đương nhiên không chịu liều mạng.

Theo truyền thống, cường đạo và quan binh, trừ phi quan binh đến tận hang ổ tiễu trừ, nếu không rất ít giao chiến chính diện. Mục đích của họ là cầu tài (đoạt được tiền), vô luận có thể đạt được mục tiêu hay không, công phu đào tẩu hay công phu liều mạng đều thuộc phương án tối ưu. Tên đầu mục đằng kia hét lên một tiếng lớn, đám đạo tặc lập tức né mình chạy về phía bờ sông, vội vàng chạy đi hơn mười bước, một bước nhảy xa đã lao vào dưới dòng sông. Bên kia bờ sông đã có sẵn ba chiếc thuyền nhỏ, sớm đã quan sát được động tĩnh ở bên này, khi bọn tặc nhân chạy về phía bờ sông, bọn chúng liền tức tốc đẩy nhanh mái chèo tới tiếp ứng.

Khánh Kỵ dẫn vài gia tướng đuổi tới bờ sông, bị dòng sông cuồn cuộn ngăn trở đường đi. Chiếc thuyền dừng ở giữa sông, dùng hai chiếc sào trúc rất lớn cố định, những tên đạo tặc bơi dưới nước đều trèo lên trên, hung dữ trừng mắt nhìn về phía bên này. Khánh Kỵ cười, khoát tay nói:

- Quay về.

Khánh Kỵ quay trở lại xe, vội vàng kiểm tra một lượt. Quân mình chết hai người, ba người bị thương. Lũ cường đạo bỏ lại ba tên, trong đó hai tên đã tắt thở, tên đại hán bị Khánh Kỵ dùng xiên đồng đâm trúng ngực đang hấp hối ngồi dựa vào bánh xe. Tên đại hán này là kẻ thuộc loại mình đồng da sắt, chiếc mũi khoằm như mỏ chim ưng, hai con mắt hung quang bạo phát, giữa cổ họng không ngừng rung động, chỉ có điều áo bào bị nhuộm đỏ máu, đã không còn sức mà giãy dụa nữa.

Khánh Kỵ đi tới, cúi xuống nhìn hắn. Đại hán kia toàn thân đỏ máu, không còn chút sức lực nhưng vẫn cố trừng mắt nhìn lại hắn. Một gia tướng bị thương ở cánh tay nhìn thấy tên cường đạo trừng mắt với quản sự nhà mình, liền hung hăng đá một cước thật mạnh vào dưới xương sườn hắn rồi quát:

- Nói, các ngươi là bọn nào?

Đại hán kia kêu lên một tiếng đau đớn, hung dữ trừng mắt nhìn hắn, gia tướng kia nổi giận, đang định đá tiếp hắn cước nữa, Khánh Kỵ phất tay ngăn lại, chậm rãi khom lưng xuống, cười mỉm nói:

- Trên dãy Thương Hà, Triển Chích tướng quân, không tự mình đến đây sao?

Đại hán kia đưa ánh mắt hận thù cười lạnh nói:

- Chủ thượng nhà ta nếu có đến đây, thì hiện giờ các ngươi còn sống mà đứng đó không?

Khánh Kỵ không khỏi ha hả cười, nếu hắn đi hỏi thân phận đối phương, tên đại hán kia đã biết mình chắc chết, dù thế nào cũng sẽ không khai ra. Chỉ cần một chiêu này, quả nhiên biết được đây là nhân mã của Triển Chích. Hắn lại hỏi:

- Triển Chích tướng quân tự xưng vương trên Thương Hà lĩnh, cùng với Quý Thị ở Phí thành phụ cận không can hệ gì tới nhau cả, nước giếng không đụng nước sông, hôm nay lại dám cản đường chặn cướp, đó là cớ gì?

Tên đại hán kia bắt đầu trở nên cảnh giác, căm hận nuốt nước bọt lại, nghiêng đầu đi nơi khác không trả lời. Thủ hạ của Khánh Kỵ thấy vậy liền muốn dùng hình với hắn. Đại hán kia chỉ khinh thường cười lạnh, Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Là một trang hán tử, thật đáng tiếc, tài giỏi mà không được trọng dụng.

Hắn đứng thẳng lưng lại đi về xe, mấy gia tướng xung quanh tiến tới hỏi:

- Đại quản sự, bây giờ phải làm sao?

Nơi này là phong ấp của Quý Thị, không có phong quan như ở triều đình. Hình ngục tố tụng, thuế má buôn bán, tất cả đều do Quý Thị thao túng. Gặp cướp hay là chết người, đương nhiên cũng do Quý Thị tự hành xử. Khánh Kỵ liền nói với họ:

- Bào Thành, ngươi dẫn theo một người nữa chạy về Phi Hồ cốc, bẩm báo chuyện ở nơi đây cho phu nhân. Bảo nàng cẩn thận hơn nữa, không thấy ta thì không được xuống núi. Bổn quản sự đi về thành trước, nghênh đón Thúc Tôn tiểu thư, rồi sẽ quay lại đón nàng về thành. Mông Hào, ngươi dẫn theo một người, đưa những chiếc xe chở củi này thành hai chiếc xe, chở những thi thể của các huynh đệ và mấy tên cường đạo kia vào trong thành, những người còn lại theo ta cấp tốc trở về thành.

Gia tướng bị thương cánh tay giữ cánh tay trái, chiếc cằm hất về phía tên cường đạo đang hấp hối, hỏi:

- Đại quản sự, phải làm gì với tên này đây?

Khánh Kỵ cất bước trèo lên xe, thản nhiên nói:

- Ngươi tiễn hắn lên đường a, chúng ta đi thôi.

Người phu xe rung mạnh cương ngựa lao về phía trước, viên gia tướng nhìn đoàn người Khánh Kỵ đã đi xa, khóe miệng lộ ra một vẻ dữ tợn vui vẻ. Hắn lấy một thanh Lỗ tước từ bên hông ra ngắm nghía, đi về phía tên đạo tặc ánh mắt vẫn chưa mờ đục kia, sau đó chốc lát, trên con đường lớn hoang tàn vang lên một hồi tiếng kêu thê lương thảm thiết...

Cổng thành, chỗ nào cũng có lính gác của Quý Thị tư ấp. Người ra vào tấp nập để đóng thuế, thuế cưới hỏi cũng là một loại thu nhập không nhỏ của đám công khanh đại phu. Trên chiếc xe của Thành Bích có phù hiệu của Quý Thị, quân trông giữ cửa thành nhìn thấy thì đâu dám cản trở, vội vàng hùng hùng hổ hổ dẹp đám tiểu dân mắt nhắm mắt mở đang đứng xếp hàng chật kín trước cổng thành ra, để cho cỗ xe của Thành Bích phu nhân vào thành. Chiếc xe của Khánh Kỵ đi xuyên qua thành trì, cũng không hồi phủ, mà đi vòng tới cửa Tây, đi đón đoàn xe của Thúc Tôn Diêu Quang.

Trong lúc đó ở bên một con xóm nhỏ bỗng có một người vội vã đi vào trong, tới sau một ngôi đền đã khá cổ kính. Rồi rẽ ngang về bên phải, nơi đó là những phòng ốc hoang phế sập xệ, trong viện lạc đã bị tàn phá, sau những bức tường đổ nát lấp ló xuất hiện mấy sĩ tử tay cầm bội kiếm. Vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi?

Người vừa mới chạy đến đó là một sĩ tử mặc khinh bào, cử chỉ phong độ nho nhã, dưới sườn cũng giắt bội kiếm, hắn nói:

- Lúc nãy ta ở trước cổng Quý phủ nói chuyện với một tiểu tì trong phủ, moi được một chút tin tức từ miệng ả. Nghe nói mấy hôm trước trong một hôm mưa bão đùng đùng đã cứu về được một thanh niên bị ngâm nước, người này bị thương ở đùi, xương sườn bị gãy, bây giờ vẫn đang dưỡng thương ở trong Quý phủ.

Một thanh niên mặt hình chữ quốc (mặt vuông chữ điền) ánh mắt đỏ quạch hỏi:

- Hồng Lâu, ngươi đã dò ra thân phận của người đó chưa?

Sĩ tử tên gọi Hồng Lâu kia đáp:

- Vẫn chưa, trong Quý phủ chẳng có ai để ý tới người đi đường bị ngâm nước đó. Nếu không có Thành gia đại quản sự Dương Bân dặn dò cần phải chiếu cố tới người này, có lẽ đã chẳng có ai thèm để ý tới hắn. Tôi cũng nhiều lần nghe ngóng hỏi dò tin tức đó từ thị nữ kia, ả cũng không biết bản danh của hắn, chỉ nhớ hình như hắn họ Trần.

Một người nói:

- Họ Trần? Vậy thì không phải hắn rồi, Điền huynh quả thật đã hơi đa nghi rồi. Hắn bị chúng ta truy sát suốt cả đoạn đường dài, lại bị lật thuyền khi gặp phải mưa lũ, làm sao còn có thể sống được nữa chứ?

Người thanh niên khuôn mặt chữ quốc phụng lệnh Điền Khất truy sát Tôn Vũ chính là Điền Đương Ngô. Hắn lạnh lùng cười, rồi nói:

- Ngươi chớ có quên, Điền Thị, Tôn Thị, tổ tiên chung họ là gì (1), vô luận tuổi tác của hắn, hay là thời gian hắn được cứu thoát đều rất trùng khớp, rất khó nói rằng đó không phải hắn. Thúc phụ giao chuyện đại sự lớn như vậy cho ta, cần phải làm cho thật kỹ càng mới được. Chúng ta tạm thời ở lại Phí thành, Hồng Lâu, ngươi nói tiếng Lỗ tương đối tốt, vậy ngươi cứ ra mặt, cố gắng đi dò la tin tức, nếu như chắc chắn kẻ đó không phải Tôn Vũ, chúng ta sẽ trở về Tề quốc, nếu như là hắn...

Trong mắt Điền Đương Ngô lộ ra hung quang, lạnh lùng thốt lời:

- Cần phải diệt trừ hắn tận gốc rễ, mới có thể trừ mối đại họa này.

--------------------------

(1) Tôn Vũ vốn tên là Tôn Trưởng Khanh, người thanh niên mà Khánh Kỵ vớt được cũng tên là Trưởng Khanh, nhưng là Trần Trưởng Khanh. Tuy nhiên Điền Đương Ngô vẫn đoán rằng đó là Tôn Vũ, bởi vì họ Tôn vốn có quan hệ với họ Trần. Họ Trần từ Trần quốc chuyển sang Tề quốc, đổi thành họ Điền, về sau lại tách ra một phân chi là họ Tôn, vì vậy họ Tôn cũng coi như là truyền thừa của họ Trần.