Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 66-1




Ở trong Thúc Tôn thế gia, Mạnh Tôn Tử Uyên tỉ mỉ kể lại chân tướng một lượt, cười lạnh nói:

- Ngươi thấy thế nào, Khánh Kỵ hắn đúng chỉ là một con chó nhà có tang, Quý Thị muốn mượn danh nghĩa hắn để đoạt quyền của ngươi và ta, cho nên mới nâng hắn lên làm thượng khách, hắc! Hắn ở Lỗ quốc chỉ có mỗi hai trăm thân binh, thế mà dám ban đêm lẻn vào phủ ta, giết người đe dọa, Mạnh Tôn Tử Uyên ta dễ bị dọa lắm sao? Ta muốn mang binh tiễu trừ Khánh Kỵ, ý ngươi thế nào?

Thúc Tôn Ngọc liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi sáng sớm đã chạy sang đây, còn chưa nghe nói tin tức gì à?

Mạnh Tôn Tử Uyên trừng mắt nói:

- Tin tức gì chứ, còn có tin tức gì lớn hơn so với tin tức trong nhà ta đây?

Thúc Tôn Ngọc thản nhiên cười, nhẹ nhàng thở dài một cái nói:

- Đêm qua, Quý Thị cũng bị người hành thích.

- Cái gì? - Mạnh Tôn Tử Uyên ngây người, sau một lúc lâu mới hô lên kỳ quái:

- Điều đó là không thể, quyết không thể được, hắn bị điên rồi phải không? Nếu không phải là hắn, chẳng lẽ... thực là có kẻ khác muốn gây bất lợi cho ta và ngươi?

Thúc Tôn Ngọc ha hả cười:

- Tử Uyên huynh, ngươi cũng không có chủ ý chắc chắn, phải không? Ha hả, ngay cả ngươi nghe xong tin tức như vậy, cũng không dám xác định thân phận của hung thủ, thử hỏi, ta và ngươi đánh tới chỗ của Khánh Kỵ, Quý Thị sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?

Mạnh Tôn Tử Uyên cứng lưỡi, Thúc Tôn Ngọc lại nói:

- Tới lúc đó, ngươi muốn lật Khánh Kỵ, ngược lại có khi còn bại lộ chuyện ngươi ám sát hắn, trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa.

Thúc Tôn Ngọc nói đến đây, tán thưởng nói tiếp:

- Cơ Liêu có con trai như thế, thật sự là làm cho người ta hâm mộ. Một thiếu niên chưa tới nhược quán, lại có thể có tâm kế như vậy, phản ứng nhanh chóng như thế khiến cho người ta phải thán phục. Ngươi tới ám sát, ta vốn đoán rằng, hắn chỉ có thể sử dụng được hai thủ đoạn thôi, một là tố giác với Quý Thị, đến lúc đó, hắn không có chứng cớ rõ ràng, Quý Thị lại chưa quyết tâm quyết liệt với ta và ngươi, nếu đã trở mặt lẫn nhau, vừa lúc buộc Quý Thị phải sớm lựa chọn.

Nếu hắn không theo cách này, vậy tất nhiên là ỷ vào sự can đảm của bản thân, chuẩn bị ứng phó với sự tập kích ám sát vô cùng vô kể của ngươi. Nào ngờ, hắn ở trong địa phận Lỗ quốc ta, lại có thể dám trả thù với ngươi như vậy, những tưởng hắn chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu, nào ngờ ngay cả Quý Phủ cũng tới hành thích...

Thúc Tôn Ngọc nói tới đây, ngửa mặt lên trời than thở:

- Ai, Lỗ quốc công khanh chúng ta, ai chẳng biết Quý Thị là người ủng hộ hắn, nếu bảo là hắn đi ám sát Quý Thị, trừ phi phải bắt tận tay day tận mặt, còn không thì ai chịu tin?

Mạnh Tôn Tử Uyên cả giận nói:

- Theo lời ngươi nói, chẳng lẽ khi hắn tới tận cửa nhà ta, còn phải nén giận, ra vẻ không biết sao?

Thúc Tôn Ngọc cười:

- Theo ý ta, kế của Khánh Kỵ không phải chỉ có thế, hắn... tất còn chủ ý đằng sau. Tử Uyên huynh, nếu ngươi hiện tại đánh tới cửa nhà hắn, ngoại trừ tự lộ ra hành tung của mình, còn thì chẳng có cái lợi gì cả.

Mạnh Tôn Tử Uyên nghi hoặc nói:

- Hắn còn có thể có cái gì ở đằng sau?

Thúc Tôn Ngọc nói:

- Ta đã cho người đi theo dõi Nhã Uyển và Quý Phủ, nếu tính toán không sai, rất nhanh sẽ có tin tức. - Hắn mỉm cười, nhón lấy mũi tên gãy ở trên án nói:

- Khánh Kỵ giỏi dùng binh, binh quý ở thần tốc mà.

Mạnh Tôn Tử Uyên thấy thứ gì đó trên tay hắn, ngạc nhiên nói:

- Tử Ngọc, ngươi cầm mũi tên gãy làm gì?

Thúc Tôn Ngọc đưa đoạn mũi tên cho hắn, thong dong cười nói:

- Đây là đêm qua, Khánh Kỵ tự mình đưa tới quý phủ của ta.

Mạnh Tôn Tử Uyên thân mình chấn động, hoảng sợ nhìn về phía Thúc Tôn Ngọc. Thúc Tôn Ngọc cười, tỉ mỉ kể lại sự tình xảy ra đêm qua một lượt, Mạnh Tôn Tử Uyên lắng nghe thần sắc biến chuyển mấy lần. Chờ khi Thúc Tôn Ngọc nói xong, hắn đang muốn lên tiếng, từ cửa phòng có một viên gia tướng bẩm báo:

- Chủ thượng, có tin tức.

Thúc Tôn Ngọc nghiêm nghị ngồi dậy, hai hán tử ăn mặc như người dân bình thường một trước một sau bước vào, chắp tay trước ngực thi lễ nói:

- Kẻ hèn ra mắt chủ thượng.

Thúc Tôn Ngọc nhìn chằm chằm bọn họ, nói:

- Nói, có tin tức gì?

Một người trong đó nói:

- Chủ thượng, sáng sớm hôm nay, Quý Thị công tử tới Nhã Uyển đón Khánh Kỵ, cùng xe hướng về phía Đông thành. Thuộc hạ bám theo suốt đường, ở ngoài cửa thành thì thấy Quý Phủ đang treo giải thưởng, đang tìm người nhận biết ra xác thích khách, có một thanh niên bán đồ ăn nhận ra thích khách kia là người đánh xe của Ngô quốc dịch quán, Quý Tôn công tử mừng rỡ, lập tức nói tạm biệt Khánh Kỵ, theo gia tướng của hắn trở về Quý Phủ. Kẻ hèn nhận mệnh giám sát Khánh Kỵ, cho nên mặc kệ Quý Tôn công tử, đuổi theo Khánh Kỵ ra khỏi thành. Không ngờ xe của hắn đi thẳng về phía Đông Nam, mục tiêu là hướng tới núi Ni Khâu, trước xe sau xe có hơn mười võ sĩ hộ vệ, con đường đó lại hoang vắng, kẻ hèn không dám để hắn phát hiện ra, đành phải trở về bẩm báo.

Mạnh Tôn Tử Uyên kiềm chế không được nói:

- Thích khách là người của Ngô quốc dịch quán, thế này... sao có thể như vậy? Cho dù người nước Ngô biết rằng chúng ta thu lưu Khánh Kỵ, nhưng dù sao cũng chưa đồng ý phát binh, đã điều thích khách tới ám sát ta sao? Thật sự là vớ vẩn.

Thúc Tôn Ngọc thản nhiên nói:

- Ở trong mắt ngươi là vớ vẩn, ở trong mắt thiên hạ chắc gì đã vớ vẩn. Cơ Quang có thể sai thích khách mà đoạt quốc, lại sai thích khách trừ bỏ họa lớn, vì sao không thể lại dùng thích khách để đối phó với ngươi và ta? Triều đình và nhân dân Lỗ quốc nghĩ như vậy, thế cũng là đủ rồi. Ngươi muốn phản bác, thử hỏi ngươi có thể nói rõ tại sao người đánh xe của Ngô quốc dịch quán lại trở thành thích khách không?

Mạnh Tôn Tử Uyên căm giận hừ một tiếng, ánh mắt của Thúc Tôn Ngọc lại chuyển hướng lên tên còn lại, gật đầu nói:

- Ngươi có tin tức gì?

Người nọ chắp tay nói:

- Chủ thượng, kẻ hèn nghe ngóng được, Quý Tôn công tử hồi phủ chưa được bao lâu, liền lĩnh một đội nhân mã tới Ngô quốc dịch quán tịch thu tài sản, giam giữ sứ giả...

Mạnh Tôn Tử Uyên chau mày:

- Cho dù như thế nào, sứ giả là đại biểu cho Ngô quốc, chỉ vì một khối tử thi, Quý Tôn Thị đã kết luận rằng là do người nước Ngô làm sao?

Thúc Tôn Thị mỉm cười:

- Quý Thị không có quyết đoán như vậy, nếu ta đoán không nhầm, tất là có Dương Hổ và con trai hắn Quý Tôn Tư thêm mắm thêm muối vào, không được bao lâu là hắn sẽ lại đổi ý thôi, có điều hắn cho dù không giết sứ Ngô, sợ rằng cũng sẽ không thả, tất nhiên sẽ phái người tới Ngô quốc chất vấn, chiếm trước tiên cơ, như vậy một khi người nước Ngô muốn Lỗ quốc ta giao Khánh Kỵ ra, hẳn là có thể lấy chuyện Ngô sứ ám sát ra để kéo dài thêm thời gian.

Mạnh Tôn Thị bừng tỉnh, Thúc Tôn Ngọc lại hỏi:

- Chỉ có mấy tin tức này sao?

Người nọ ngẩn ra, lại nói:

- Đúng rồi, ngoài ra... không có tin tức gì nữa. Quý Tôn công tử sau khi giam Ngô sứ xong, liền đánh xe đi tới Đông thành. Kẻ hèn cả đường theo dõi, nghe hắn nói với vị công tử quen biết rằng muốn tới chân núi Ni Khâu để diễn luyện kỹ năng săn bắn, còn giao ước với hai vị bằng hữu đêm nay sẽ đi Hạc Minh quán uống rượu. A, đúng rồi, còn nói hắn đêm qua đưa cho Khánh Kỵ công tử sáu mỹ nhân, Khánh Kỵ công tử một đêm truy hoan, chống được cả lục nữ, làm cho cả sáu vũ kỹ vốn không nguyện làm thị thiếp nhà giàu toàn bộ đều phục tùng cả về thể xác lẫn tinh thần, rốt cuộc không thể tách rời khỏi hắn, sáng sớm hôm nay khi hắn đi đón Khánh Kỵ công tử còn thấy sáu vũ kỹ kia đau khổ cầu xin, nguyện từ nay về sau cam lòng hầu hạ...

Thúc Tôn Ngọc sau khi nghe thấy vậy thì mặt lung tung rối loạn, không có gì hữu dụng cả. Nhíu mày một chút, xua tay nói:

- Ta biết rồi, lui xuống đi.

Hai gia tướng vội vàng khom người lui ra, Thúc Tôn Ngọc nhướng mi lên, cười hắc hắc, Mạnh Tôn Tử Uyên bực mình không thôi, hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Thúc Tôn Ngọc ánh mắt nhấp nháy, trầm ngâm nói:

- Ta đang nghĩ, chuyện đêm qua, chỉ là chủ ý của Khánh Kỵ một người, hay là Dương Hổ, Quý Tôn Tư vì muốn gia chủ sớm hạ quyết tâm, cho nên hợp mưu với Khánh Kỵ. Hoặc cũng có thể là Quý Thị tự mình làm ra trò hay? Ở cổng thành đã phát hiện ra thân phận thích khách, là người đánh xe của Ngô quốc, con trai của Quý Thị lại đã truyền phát thông tin Khánh Kỵ đêm qua một khắc cũng chưa từng rời khỏi phủ đệ, chỉ cùng với sáu mỹ nhân mà hắn đưa giao hoan... Chậc chậc chậc, nếu không phải là có những lời nói của con gái thân sinh, ngay cả ta cũng phải hoài nghi rằng hắn đêm qua có rời đi hay không.