Thiên kỳ bỏ qua những thứ quen thuộc,cậu nhóc túm chặt một cây bút lông,tay còn lại cậu cầm một bảo đao nhỏ xíu họa tiết rất đẹp mắt rồi ôm khư khư không buông.
Ai cũng được một phen thích thú với cậu,mọi người ở lại xem múa hát cho tận đến khi tàn tiệc mới từ biệt ra về.
Sợ Thiên Kỳ mệt mỏi nên Nhược Khê cùng A Lan và nhũ mẫu bế nhóc về trước, Vương gia thì ở lại để tiễn khách .
Lúc đi qua hàng cây gần hồ nước bỗng bất ngờ gần mười người áo đen bay lên từ mặt hồ vây kín nhóm người Nhược Khê lại.
Mục đích của chúng là bắt cóc cô và bảo bảo,hôm nay tiệc đầy năm của Thiên Kỳ nên phần bảo vệ có chút lỏng lẻo nên nhân cô hội này chúng mới trà trộn được vào đây.
Sờ vào bên hông,Nhược Khê mới sực nhớ ở trong phủ nàng không bao giờ mang roi theo,một chút sợ hãi dâng lên.
Nàng nhanh trí vội vàng giao Thiên Kỳ cho A Lan ra hiệu bằng ánh mắt,bảo vệ Thiên Kỳ rời khỏi đây đi tìm Vương Gia.
Nhược Khê lao vào chủ động tấn công bọn chúng để giành thời gian cho A Lan thoát thân.
Lần này thích khách được thuê đến là để bắt nàng nên chúng không để ý Thiên Kỳ cho lắm,biết ở trong phủ Vương gia thời gian không nhiều nên chúng đánh nhanh thắng nhanh để rút lui nếu không chờ đợi chúng chỉ có cái chết.
Nhược Khê tay không đánh đã là mất lợi thế,đằng này chỉ có một mình nên nhanh rơi vào thế yếu,nàng bị bọn chúng đáng ngất rồi vác đi,ngoài sân sau đã có xe ngựa chờ sẵn.
Lúc A Ly hớt hải bế Thiên Kỳ chạy lại thì gặp Tuyên Vương đang chuẩn bị về phòng .
A Lan quỳ xuống vội nói trong nước mắt :
"Vương gia người cứu vương phi,Vương phi gặp thích khách ở đằng trước ",chưa kịp nghe A Lan nói xong Tuyên Vương đã lao đi như một làn gió nhưng vẫn không kịp.
Đến nơi chỉ thấy khung cảnh có sự xô xát,chiếc khăn tay của nàng còn rơi ở đấy.
Chàng hét lên trong sự tức giận,huy động tất cả các ám vệ lục soát và đóng cửa hoàng thành,đêm nay kinh thành lại là một đêm không yên ổn.
Nhưng do có sự chuẩn bị trước nên chúng vừa ra khỏi thành một lúc thì quân của Vương Gia mới đuổi đến .
Lúc Nhược Khê tỉnh dậy thì nàng đã thấy mình đang ngồi trên xe ngựa,nhìn người bên cạnh nàng bất giác giật mình .
"Là ngươi,ngươi là người đã bắt cóc ta ,vì sao ?".
Người nam nhân đó ngẩng đầu lên nhìn nàng,ánh mắt yêu thương,khát vọng và cuồng dã:
"Vì sao không phải là ta,nếu ban đầu không phải tên Tuyên Vương kia chen vào nàng đã là thê tử của ta rồi ,ta đã không phải ghen ghét tìm đủ mọi cách hạ độc lão già kia để lên ngôi vua rồi".
"Nàng không biết lần trước gặp lại nàng,hình bóng nàng lúc nào cũng trong tâm trí ta,giống như ta đã bị trúng bùa chú của nàng vậy,nàng phải là của ta ..."
Nhược Khê nhìn khuôn mặt văn vẹo đáng sợ của Cao Lãng mà kinh tởm nhưng nàng vẫn phải từ từ nói :
"Nhưng giờ ta đã là Vương Phi của nước Sở,đã là thê tử,là mẫu thân của người khác,ngươi không sợ vì chuyện này mà dẫn đến chiến tranh giữa hai nước à,nhân lúc chưa muộn ngươi hãy thả ta ra vì giao tình trước của chúng ta,ta sẽ coi như chưa có chuyện gì được không ?".
Hắn nghiễm nhiên nhìn nàng,một nụ cười nhạt nhẽo :
"Ta đã lên kế hoạch khá lâu rồi,ta một mực dâng đầy đủ vật cống nạp,bắt cóc nàng rất chu toàn ai sẽ ngờ đến ta chứ " hahaha...hắn cười lên như một kẻ điên.
"Ta sẽ bắt nàng về rồi giam giữ và giấu nàng một thời gian đến khi mọi việc lắng xuống lúc đó nàng sẽ danh chính ngôn thuận là phi tần của ta.Lúc đó Sở quốc và Lương quốc xa xôi còn ai nhớ đến nàng nữa".
Nhược Khê ngỡ ngàng vì không nghĩ rằng hắn đã tính toán đâu vào đó,nàng không thể y đạt được mục đích nàng phải lung lạc hắn, cố gắng trốn khỏi trên đường đi nếu về đến Lương quốc là địa bàn của hắn thì còn khó hơn nữa.
Nàng nhẹ nhàng nói :
"Ngươi vì ta mà mạo hiểm như thế có đáng không chứ ?".
Hắn nhìn nàng trìu mến :
"Đáng chứ vì nụ cười của nàng vì tài năng kinh diễm của nàng tất cả ta đều thấy đáng giá",nói rồi hắn đưa tay vuốt lên mặt nàng,Nhược Khê quay đầu né tránh.
Hắn cười lớn :
"Rồi từ từ nàng sẽ khuất phục ta thôi,từ trước đến giờ chưa cái gì ta muốn mà không đặt được cả " giọng điệu quá là tự tin cuồng vọng.