Sau khi nghe lại toàn bộ và thấy tận mắt thư từ qua lại của thái tử và hoàng đế Lương quốc.
Hoàng thượng trầm mặc không nói gì,từ trước đến giờ ông tuy không phải là một phu quân tốt nhưng đối với con cái ông lại hết lòng dậy dỗ ông không cảm thấy thẹn với lòng vậy mà...
Ông cho truyền gọi thái tử và hoàng hậu vào,lúc đầu hai người còn chối ,còn vòng vo,không ai chịu nhận,thái tử quay ra phẫn uất nhìn vương gia hắn hét lên :
"Là người ngụy tạo chứng cơ,ngươi ghen tỵ với ta muốn hại ta ".
Nhược Khê lạnh lùng :
"Ngươi có cái gì mà phu quân ta phải ghen tỵ,mười thái tử như ngươi cũng không bằng một phu quân ta ".
" Ngụy tạo chứng cớ,vậy con dấu thái tử trên đó cũng là vương gia ngụy tạo,kế hoạch hãm hại chàng cũng là do chàng tự tạo ra"
"Hay việc hạ độc hoàng thượng cũng là do một tay chàng..."
Thái tử á khẩu không nói được gì,
Hoàng hậu nghe đến vụ hạ độc thì tay chân run bần bật,đó chính là tử tội,là tội chu di cửu tộc đó không biết lúc đó ma xui quỷ khiến gì mà nàng ta lại u mê đồng ý giúp thái tử.
Hoàng thượng giọng mệt mỏi nói:
"Hoàng hậu nàng biết tội chưa,tuy trẫm không có tình cảm phu thê với nàng nhưng trẫm tự hỏi lòng chưa từng bạc đãi nàng bao giờ,ta không ngờ nàng lại có thể hạ độc ta ".
Hoàng hậu ngồi phịch xuống đất giọng run lẩy bẩy :
"Thiếp ...thiếp..."
"Nàng làm ta quá thất vọng,người đâu áp giải hoàng hậu và thái tử về cung giam lỏng chờ thánh chỉ ".
Thái tử vội vàng bò xuống long sàn vừa khóc vừa nói :
"Phụ hoàng nhi thần biết tội rồi,người tha cho nhi thần lần này đi,nô tài bị kẻ gian làm u mê tâm trí,nhi thần không muốn hại người đâu".
"Hoàng tổ mẫu,người cầu xin phụ hoàng cho con đi ạ !".
Thái hậu lặng im quay mặt đi,bà làm sao mà xin cho người muốn giết chết hai người con trai yêu quý của mình được cho dù người đó là thái tử.
Hoàng thượng chậm rãi nói :
"Quá muộn rồi,khi con thông đồng với địch bán nước,hãm hại ta và hoàng thúc của con,con đã không có đường lui rồi ".
"Nể tình phu thê nhiều năm chuyện lần này ta sẽ không truy cứu người nhà của nàng,tội chết có thể tha nhưng tội đồng lõa thì...người đâu giải đi ".
Tiếng khóc thảm thiết vang lên vang vọng cả hoàng cung.
Nhược Khê và Tuyên Vương xin phép bế con xuất cung về phủ,hoàng thượng dặn dò một số chuyện rồi vẫy tay cho lui xuống.
Thái hậu lặng nhìn hoàng thượng rồi nhẹ nhàng nói :
"Việc này con đừng buồn nữa sinh ra trong gia đình đế vương nếu bị cám dỗ quá dễ dàng thì không làm nên trò trống gì,ngay từ đầu việc con lập Tuyên Thác làm thái tử ta đã không đồng ý rồi ".
"Con người Tuyên Thác không có lập trường,không tài giỏi,lại có tính nhỏ nhen ích kỉ khó làm vua một nước được,nếu nó lên làm vua ta sợ Triệt Nhi...".
"Cũng may phát hiện sớm nếu không giang sơn mà hai huynh đệ con khổ công xây dựng sẽ sụp đổ,con nên lấy đó làm may mắn ".
Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói :
"Con hiểu rồi ,cảm ơn người đã suy nghĩ cho con,mẫu hậu cũng về nghỉ ngơi đi ,mệt mỏi đã qua rồi ạ ".
Hai phu thê Tuyên Vương về đến phủ,quản gia và mọi người đã đứng chờ sẵn ở đó,mọi người cùng quỳ xuống hô to :
"Vương gia vạn phúc "
"Vương phi vạn phúc "
"Tiểu quận vương vạn phúc ".
Một nhà ba người lần lượt tiến vào phủ,Vương gia ôn tồn nói :
"Thời gian qua tất cả mọi người đều vất vả rồi,tất cả mọi người đều được thưởng mười lượng đến quản gia lấy".
Mọi người ai nấy đều vui mừng,bỗng chốc không khí trong vương phủ náo nhiệt hẳn lên,tiếng cười nói rộn ràng không còn u ám như thời gian trước nữa.
Dùng bữa xong xuôi,tuyên vương ngồi chơi với con,lúc đầu bảo bảo còn xa lạ dần dần quen hơi cứ bám chặt lấy chàng mãi không buông,mãi một lúc sau khi ** nhóc khát sữa mới giao được cho nhũ mẫu.
Lúc Vương Triệt vào phòng,Nhược khê vừa mới tắm xong,tóc nàng còn chưa lau khô,chàng nhẹ nhàng đến gần cầm lấy khăn từ tay Bích Lan.
Bích Lan hiểu ý nhẹ nhàng đưa cho vương gia rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Chàng nhẹ nhàng lau khô tóc cho nàng,ngắm nhìn người con gái trong gương,gương mặt ngày đêm chàng nhớ mong,từ ngày sinh bảo bảo thân hình nàng càng mềm mại hơn trước,hương thơm thoang thoảng từ cơ thể nàng khiến chàng mê say.
Chàng vội vàng bế nàng lên đi về phía giường ngủ,hai người nhìn nhau,ánh mắt chứa đựng tình cảm dạt dào,một đêm xuân sắc,yêu kiều,hai người như hòa vào làm một,thời gian như muốn dừng lại,chàng muốn đắm chìm trong đó mãi mãi không thoát ra được.