Đại Tiểu Thư Xuyên Không

Chương 31: 31: Thọ Đường Quán




Thời gian tiếp đến ,Nhược Khê tiến hành bắt tay vào sửa chữa y quán,chỗ cô tìm đến là một nơi không ồn ào ,không náo nhiệt,rộng rãi và thoải mái.

Nhược Khê và Tuyên Vương phải mất mấy ngày để vẽ và thiết kế y quán.Qua thời gian tiếp xúc chung cô mới thấy rằng Tuyên Triệt là một người thật sự quá giỏi và tài năng không phải chỉ mỗi ở trên chiến trận.

May có sự giúp đỡ của chàng nên cô mới có thể hoàn thành y quán nhanh như thế,tòa nhà chia làm ba khu ,cô thiết kế gần như thế giới hiện đại,cổng Nhược Khê sẽ làm ba cổng gồm hai cổng phụ và một cổng chính để tiện cho việc che dấu thân phận của mình.

Ngày ngày Vương gia khi xong công việc vẫn giúp đỡ cô giám sát,từ ngày xích mích với hoàng hậu đến giờ Nhược Khê cũng không muốn vào cung,nơi đấy toàn oanh oanh yến yến,người lừa tôi gạt Nhược Khê chẳng hứng thú với một ai.

Có mấy lần Hiền phi có gửi quà và thiệp mời cô đến dự tiệc ngắm hoa nhưng Nhược Khê toàn dùng lý do từ chối.

Cô không thích ai nịnh bợ mình và cũng không muốn họ mượn danh tiếng để lôi kéo vương gia,hiện giờ trong triều đang hình thành hai phe cánh,một là thái tử của hoàng hậu,hai là nhị hoàng tử của hiền vương.

Tuy vị trí trữ quân đã có rồi nhưng đấu đá trong hoàng thất thì lúc nào chẳng có cô không muốn vô cớ bị liên lụy vào.

Ngày y quán khai trương mọi người tấp nập làm việc,Nhược Khê đã ghi rõ trong bảng thông báo mỗi ngày chỉ nhận mười ca bệnh,người nghèo thì miễn phí hoàn toàn,còn người giàu cô không thu tiền nhưng cô sẽ thành lập quỹ từ thiện để họ tự nguyện đóng góp.

Thành lập nguyên một danh sách dài để tính cho lâu dài,nếu chữa bệnh miễn phí hoàn toàn về lâu dài dùng tiền của mình thời gian dài sẽ hết nhưng nếu thành lập quỹ sẽ lâu bền hơn.

Nhược Khê đến từ sớm,Vương gia không yên tâm về nàng nên đã phái ám vệ và một vài thị vệ đắc lực cho Nhược Khê sử dụng.

Lúc đầu Nhược Khê không muốn dùng nhưng vương gia có nói :



"Nàng thành lập y quán nhân đạo này sẽ làm cho một số y quán khác có khả năng mất khách nên có thể họ sẽ đến sinh sự,một số y quán của các quan lại mở ra sẽ gây bất lợi mọi điều."

Ta cử người ở đây khi nhìn thấy thị vệ của ta một số quan lại sẽ không dám làm gì.

Nhược Khê suy nghĩ một lúc cũng thấy hợp lý,nhưng nàng vẫn băn khoăn liền hỏi :

"Vậy chàng không sợ mọi người biết y quán này là chàng mở à,có làm khó sử chàng không?".

"Không sao ta đã thương lượng với hoàng huynh,trước mắt thế gian y quán này sẽ là của hoàng huynh không ai dám động vào đâu nàng yên tâm".

Nhược Khê nói:

"Đúng là chỉ có chàng mới suy nghĩ được chuẩn xác và tinh tế như thế, vậy là thiếp an tâm rồi".

Tuyên vương trìu mến nhìn nàng rồi nói:

"Nhưng nàng phải hứa với ta không được quá sức,chỉ nhận khám vào buổi sáng hoặc buổi chiều thời gian còn lại phải nghĩ ngơi".

Thiếp biết rồi mà ,thiếp đã tìm thêm người phụ giúp rồi,chỉ nhận công việc khám bệnh thôi,chàng đừng lo".

Thời gian đầu y quán toàn những người nghèo khổ đến khám và chữa bệnh,ban đầu họ không tin trên đời lại có người tốt như thế nhưng nhiều người bệnh tình xấu lắm rồi mà không có chuyển biến,bạc lại không có nên đánh liều đi khám.



Ở đây do được quản sự dậy bảo nên ai cũng niềm nở với mọi người không được phân biệt giàu nghèo nên ai đến đây cũng có cảm giác thoải mái.

Người đến ngày càng đông,bệnh tình được chữa khỏi triệt để ai cũng thầm cảm ơn đại phu.Họ chỉ biết đó là một người con gái còn rất trẻ lúc nào cũng đeo khăn lụa che đi khuôn mặt của mình.Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng luôn luôn nhẹ nhàng với mọi người.

Dần dần tiếng lành đồn xa,ai cũng biết đến Thọ Đường quán của Nhược Khê.Ban đầu là những người nghèo sau dần cả những người giàu bệnh tình nặng đi tất cả mọi nơi đều không chữa được tìm đến thử vận may đều được cô chữa khỏi,ai cũng vui mừng và quyên góp rất nhiều bạc.

Nhược Khê toàn tâm toàn ý chữa cho mọi người,cô chăm chỉ đọc thêm những y thư và quan trọng nhất là cô có kiến thức đông y và tây y của thế giới hiện đại.

Cô đã chữa được cho rất nhiều người,thời gian đầu đúng như vương gia đã dự đoán có rất nhiều người đến gây sự nhưng đều bị người của vương gia sử lý nên không dám quay lại lần hai.

Thật ra mỗi ngày cô chỉ nhận có mười ca bệnh nên không gây ảnh hưởng đến lợi ích của các y quán khác lắm nên dần dà mọi người cũng thôi.

Cuộc sống của Nhược Khê lúc nào cũng ngọt ngào và vui vẻ,Vương gia ngày thường bận việc thì không sao nhưng nếu rảnh hai người lúc nào cũng tay trong tay vô cùng hạnh phúc.Thỉnh thoảng hai người cũng vào cung để thỉnh an thái hậu và hoàng thượng.

Hai người ai cũng hài lòng về vị vương phi này,việc thành lập y quán chữa bệnh cho người nghèo khiến hai người đều có một ánh mắt khác về cô.

Thỉnh thoảng thái hậu lại nhắc đến việc có em bé làm cho Nhược Khê xấu hổ không thôi,Vương gia cười nói :

"Thời gian tân hôn của chúng con chưa đủ việc con cái để sau đi",rồi nhìn cô đầy ám muội.

Thái hậu chỉ lắc đầu cười nhẹ,nhìn người con thường ngày vẫn lạnh lùng giờ đây khi có vương phi lại thay đổi hoàn toàn khác bà vui mừng thay cho đứa con này.