Mọi người xuất phát chỉ mất ba ngày đường là đã về đến kinh thành,đoàn người ngựa xếp thẳng hàng tiến dần về phủ Tuyên Vương.
Dân chúng hai bên đường đổ xô ra để chào đón,tiếng xì xào vang lên không dừng :
"Nghe nói vương gia chúng ta dùng năm tòa thành để làm sính lễ cưới công chúa nước Hạ đó".
"Sao vương gia lại có thể nông nổi như thế nhỉ?,công chúa đó có xinh đẹp xuất chúng không,đúng là yêu phi mà?".
"Trời vậy quận chúa Nhan Hoa và ái nữ Phụng Vân nhà tể tướng thì sao giờ,họ đã chờ vương gia bao nhiêu năm rồi".
Ở trên kiệu Nhược Khê nghe rõ mồn một từng lời xì xào của mọi người,cô chỉ mỉm cười lắc đầu.
Về đến cửa phủ quản gia đã cùng gia đinh đứng hai bên để đón.
Nhược Khê được Tuyên Vương đỡ xuống,chàng nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô nói nhỏ:
"Nàng có mệt lắm không?chúng ta về đến nhà rồi".
"Không sao thiếp nghỉ ngơi chút là đỡ mệt ".
Tổng quản và gia đinh nhìn thấy cử chỉ nhẹ nhàng của vương gia mà muốn rớt cằm :
"Trời ơi!kia có phải vị vương gia lạnh lùng thường ngày của bọn họ không,tại sao đi sứ về một thời gian lại thay đổi như vậy",ai cũng quay sang nhìn nhau.
Vương gia quay ra giọng lạnh lùng :
"Phòng của ta và vương phi đã dọn thỏa đáng chưa?,mọi thứ chuẩn bị ra sao rồi".
Lúc này quản gia mới hoàn hồn,đây mới đúng là vương gia của bọn họ chứ,một vương gia uy quyền và lãnh đạm.
"Dạ nô tài đã chuẩn bị xong hết rồi ạ! chỉ chờ ngày đại hôn thôi,xin vương gia yên tâm.
"Vậy sắp xếp thư phòng,từ giờ cho đến hôm đại hôn ta sẽ ngủ ở đó,còn chính phòng thì bày hết đồ của vương phi vào đó".
Tổng quản lại một phen toát mồ hôi nhìn sang vương phi,người đã làm thay đổi hoàn toàn vương gia của bọn họ.
Nhược Khê thấy quản gia nhìn sang mình thì đáp lại cho ông ta một nụ cười thân thiệt,quản gia lại choáng váng lần nữa,Vương phi của bọn họ quá xinh đẹp mà.
Tuyên Vương dắt tay cô vào,vừa đi vừa nói,nàng nghỉ ngơi một chút đi,dặn dò mấy cung nữ đi cùng nàng dọn dẹp,nếu thiếu bảo quản gia sắp xếp thêm người,giờ nàng đã là nữ chủ nhân nơi đây rồi,mọi thứ do nàng sắp xếp.
Giờ ta phải vào cung để phục lệnh có lẽ hoàng huynh và mẫu hậu sẽ giữ ta lại dùng cơm,nàng nghỉ ngơi đi rồi ngày mai vào cung cùng với ta.
Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu,Tuyên vương quay sang ôm nhẹ lấy nàng một lúc rồi mới quay đầu đi.
Lúc tuyên vương đi rồi A Lan mới quay lại chọc ghẹo cô :"Vương gia thật sự rất quan tâm và yêu thương vương phi ,từ lúc làm ám vệ đến giờ nô tỳ chưa thấy vương gia cười và đối xử tốt với bất kỳ một người phụ nữ nào ngoại trừ thái hậu.".
Nhược Khê mỉm cười,thật ra từ khi quen biết vương gia đến giờ cô đều cảm nhận được tình cảm chân thành,tình yêu thương và sự cưng chiều của vương gia.
Nhược Khê từ từ đi vào phòng,căn phòng có hơi rộng một chút,một màu đỏ tràn ngập căn phòng,xung quanh là dán chữ hỷ,bên trong phòng ngủ bài trí rất đẹp mắt tạo nên cảm giác ấm cúng.
Nhược Khê cảm thấy hơi mệt mỏi,quay ra nói với Bích Liên và Bích Lan :
"Hai e sắp xếp toàn bộ của hồi môn của ta gọn vào,những dược liệu phơi ra không hỏng mất,ta ngủ một lát đến giờ ăn hãy gọi ta ".
Bích Lan và Bích Liên đồng thanh đáp :
"Dạ ,nô tỳ tuân lệnh ".
Tuyên Vương cùng binh sĩ áp tải gần mười rương vàng bạc và châu báu vào cung.
Chưa vào đến cửa điện đã nghe thấy giọng oán trách của hoàng thượng :
"Đệ còn biết trở về cơ à,đệ giỏi thật đấy ám vệ gửi về cho ta hết tin tức này đến tin tức khác mà toàn là tin giật gân thôi ".
"Sao có mỗi mình đệ vậy vương phi mới của đệ đâu",hàng loạt câu hỏi được đưa ra .
Tuyên Vương mỉm cười:
"Vừa về đến là đã đến thỉnh an hoàng huynh rồi,huynh không cho đệ nghỉ một lát sao?".
"Về muộn là có một số việc bị trì hoãn,nhưng là vì huynh đó,đệ bổ sung quốc khố cho huynh gần mười rương vàng bạc kia kìa,chắc tấu sớ của đệ gửi đến tay hoàng huynh rồi chứ".
"Dùng năm tòa thành của ta để đổi,đệ thấy ai thiệt hơn,lần này đệ chơi lớn thật đó khiến ta thật tò mò người con gái như thế nào mà để hoàng đệ vô tâm sở dục của ta phải dùng năm tòa thành để làm sính lễ,nghe nói còn phải cạnh tranh với thái tử Lương quốc nữa cơ".
"Nàng là vô giá,cho dù đệ dùng mười tòa thành đệ cũng cảm thấy xứng đáng".
Nghe đệ nói vậy là ta yên tâm rồi ,thành là do đệ đi chinh chiến thu về ta cũng không có ý kiến nhưng về phía đại thần mấy ngày nay dâng tấu ta phải sử lý khá là mệt đấy.
"Đa tạ hoàng huynh đã hiểu cho đệ,mấy lão già đó chỉ dám nói sau lưng đệ giờ đệ về làm gì dám có ý kiến "
"Đệ qua thăm mẫu hậu rồi nói rõ cho người,mấy ngày nay người cũng băn khoăn cho đệ lắm đấy.
"Đệ hiểu rồi lát đệ sẽ qua thăm người rồi dùng cơm với người luôn,lát nữa huynh có qua không?".
"Đệ qua trước đi lát nữa xong việc huynh qua".