Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 96: Đơn độc chiến đấu




Tốc độ quyền của Phàm Gian quá nhanh, khiến Vương Hi không kịp trở tay. Lúc này anh nằm trên đất, ý thức đều đã bị một quyền này của Phàm Gian đánh đến có chút mơ hồ, mới chớp chớp mắt, bên tai liền có tiếng ong ong, tiếp theo nghe thấy trọng tài hỏi thăm.

“Vương Hi, cậu không sao chứ?” Trọng tài vừa hỏi thăm thương thế của anh, vừa đếm ngược không hề do dự.

“Phàm Gian quả nhiên là cao thủ hàng đầu trong nước, vừa ra tay đã đánh bại Vương Hi một lần.” Người thuyết minh lớn tiếng nói vào micrô.

“Chẳng lẽ hai lần liên tiếp sáng tạo thành tích chiến thắng, có thể không để ý đến tư thế trở thành quyền vương Vương Hi, phải dừng lại trong tay võ sư mục tiêu đệ nhất trong nước? Đối thủ anh chọn quá mạnh rồi, anh không nên chọn đối thủ mạnh mẽ như vậy.” Người thuyết minh kia khẽ thở dài.

Khán giả cả sân thi đấu xao động lên.

Trận đấu lớn lần trước của Vương Hi, đã được không ít khán giả tôn trọng, lần này cũng bỏ tiền ra đến xem trận đấu của Vương Hi.

Cho dù Phó Vũ Hiên vẫn luôn nói về giá vé đắt đỏ, lần này cô ta cũng tự tiền ra đến xem trận đấu của Vương Hi

Ngay lúc trọng tài đếm ngược dến năm, Vương Hi đã đứng lên.

Phàm Gian nhìn Vương Hi không cảm xúc.

“Mẹ, thằng nhóc ngôi giữa này sao lại đánh giỏi như vậy?” Sắc mặt Hàn Thiếu Kiệt khó coi.

“Thực lực của cậu quả nhiên không tệ.” Vương Hi cảm thấy rõ ràng sự đau đớn trên mặt.


Dùng găng tay chạm chạm vào má, anh nhìn thấy trên má có vết máu rõ ràng.

Một quyền vừa rồi của Phàm Gian, ít nhất có sức nặng sáu mươi cân đồng thời tốc độ ra quyền phát lực trong nháy mắt đó, thân thể Vương Hi không chống lại được, chỉ một quyền anh liền bị Phàm Gian đánh cho rách má, rách da nứt thịt.

“Cho nên một lần đánh người của tôi rất đắt.” Phàm Gian nói.

“Cậu biết Vương Hi tôi là người như thế nào không?” Vương Hi nói.

“Người có tiền.” Phàm Gian nói.

“Không, là gặp mạnh ắt sẽ mạnh, kẻ địch càng mạnh, ý chí chiến đấu của con người Vương Hi tôi càng mạnh!” Biểu cảm của Vương Hi bỗng trở nên hung ác, chân sau đạp một cái, xông đến Phàm Gian như mũi tên nhọn.

Một quyền, hung hăng đánh về phía Phàm Gian.

Phàm Gian mặt không biểu cảm, bình tĩnh lùi một bước, tay trái vỗ một cái, nhẹ nhàng phá giải quả đấm của Vương Hi. Vương Hi lại đánh một quyền tiếp theo về phía Phàm Gian, Phàm Gian tiếp lục lùi về sau một cách bình tĩnh, dùng tay phải nhẹ nhàng gạt bỏ nắm đấm của Vương Hi.

Vương Hi đối chiến với võ sư mục tiêu cao cấp nhất trong nước, là một võ sư mục tiêu, bọn họ sở trường nhất là phòng thủ. Công việc hàng ngày của bọn họ là hướng dẫn quyền thủ tấn công về phía mình, dùng phòng thủ tìm ra cảm giác tấn công đối thủ và chiến đấu thực tế.

Phòng thủ, Phàm Gian tuyệt đối là người chuyên nghiệp nhất trong nước.

Cậu ta nhận là thứ hai, không ai dám nhận là thứ nhất.

Vương Hi lại vòng một quyền hung hăng đánh về phía Phàm Gian. Phàm Gian quyết đoán đan hai tay vào nhau dường như mô hình mục tiêu thường ngày, kiến Vương Hi đấm lên hai tay cậu ta.

Vương Hi lại đám móc tấn công lần nữa, Phàm Gian lại dùng hai tai đan vào nhau chặn lại trọng lực cú đấm móc của Vương Hi.

Bộ pháp dưới chân cậu ta linh hoạt hơn Mạnh Hổ, nếu thân pháp của Mạnh hổ giống ong mật, thân pháp của cậu ta rõ ràng giống như ma quỷ vậy. Trên mặt cậu ta chỉ có hờ hững lạnh băng mãi mãi không có biểu cảm khác, Chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã chặn được ít nhất mười mấy lần tấn công của Vương Hi. Hai người di chuyển trên sân thi đấu từ Đông sang Tây, lại từ Tây di chuyển đến phía Bắc.

Nắm đấm của Vương Hi cực kỳ nhanh, giống như viên đạn, dường như thể lực của anh là vô tận, nhịp điệu tấn công không giống như Mạnh Hổ tùng tùng tùng, tùng tùng tùng, mà là vẫn luôn tùng tùng không ngừng. Tiến lên, lùi xuống, tiến lên, tiến lên, đấm móc, Vương Hi không ngừng dùng mọi cách khác nhau để phá vỡ thế phòng thủ của Phàm Gian, nhưng thế phòng thủ của Phàm Gian trước sau không có kẽ hở, mỗi dòn tấn công của Vương Hi luôn bị Phàm Gian phá giải bằng những cách thức khác nhau.

“Vương Hi không phải là đối thủ của Phàm Gian.” Phùng Uyển ngồi dưới sân thi đấu ánh mắt yên lặng.

“Sao lại không phải là đối thủ của Phàm Gian chứ?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi Phùng Uyển.

Hắn bên này cũng mở điện thoại, vẫn luôn xem trận đấu phát sóng trực tiếp của nước ngoài, trận đấu phát sóng trực tiếp của Tô Mộ Vũ rất đắt, chỉ xem trận đấu trên mạng đã tiêu tốn của hắn tám trăm tệ.

Lợi ích của hắn và Vương Hi có quan hệ trực tiếp với nhau, một bên thiệt hại tất cả đều tổn hại, một người vinh quang tất cả đều vinh quang, lúc hắn và Phùng Uyển nói chuyện không quên liếc mắt nhìn di động.

Tô Mộ Vũ bên này đã đánh rất ổn định, vẫn giữ trạng thái do thám đối thủ.

“Nhịp điệu, một quyền thủ giỏi luôn có thể kiểm soát nhịp điệu cả trận. Người nắm giữ nhịp điệu được tất cả, Giống như trận đấu giữa Mạnh Hổ và Diệp Hằng vậy, nhịp điệu trận đấu vẫn luôn được Mạnh Hổ kiểm soát, Mạnh Hổ muốn cho Diệp Hằng ăn đòn, Diệp Hằng liền bị ăn đòn, Mạnh Hổ muốn Diệp Hằng nằm xuống, Diệp Hằng liền nằm xuống. Cách đấu này Vương Hi đã đánh mất cảm giác nhịp độ trận đấu. Anh ta tấn công quá nhanh sẽ rất hao tốn thể lực, hơn nữa nghê nghiệp của Phàm Gian là võ sư mục tiêu, võ sư mục tiêu sinh ra là vì quyền thủ. Mỗi lần quyền thủ đánh vào mục tiêu, thể lực gân như hao hết, nhưng võ sư mục tiêu lại phục vụ ít nhất ba quyền thủ. Thể lực của cậu ta ít nhất phải gấp ba lần Vương Hi, Vương Hi đánh với cậu ta như vậy sao có thể thắng?” Phùng Uyển lẳng lặng nói.

“Cô vốn không hiểu đấu quyền anh, đừng nói mò. Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Tôi không hiểu.” Phùng Uyển không phản bác.

Sân thi đấu bên này, ít nhất Vương Hi đã đánh ra hơn trăm quyền, hai người vẫn không nhừng di chuyển trên sân đấu, Phàm Gian không ngừng chặn đứng nắm đấm của Vương Hi, mặt không biểu cảm nhìn Vương Hi, “Anh ta đánh như thế này chẳng có ý nghĩa, không kiên trì được năm hiệp đâu.”

Vương Hi không nói, vẫn tấn công Phàm Gian.

Bỗng nhiên, Phàm Gian lấy hai tay ôm lên mặt, xoay eo, cơ thể nghiêng đi đối với Vương Hi, Vương Hi vừa mói đánh một quyền về phía cậu ta, sượt qua lỗ tai của Phàm Gian.

Ánh mắt của Vương Hi lập tức thay đổi, đây là một động tác phản đòn trong chớp mắt, Phàm Gian dùng thân pháp tránh khỏi nắm đấm của Vương Hi, chiêu sau chắc chắn là một chiêu phản đòn hướng về anh.

Vương Hi nhanh chóng thu nắm đấm về, nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ. Nhưng vẫn muộn mất rồi, Phàm gian đã nhanh chóng đánh một quyền về phía anh, bốp một quyền đánh lên mắt anh.

Dáng người Phàm Gian thấp hơn anh, cơ thể gầy hơn anh, nhưng hình như trọng lượng hai người không kém bao nhiêu, cơ bắp trên người còn rắn chắc hơn anh. Sức lực của cậu ta là nặng, Vương Hi vốn không chịu được, một quyền này đánh đến mức khiến mắt Vương Hi nổ đom đóm.

Vương Hi nhanh chóng lùi lại, mắt phải của anh chớp không ngừng, bản năng của quyển thủ khiến anh biết mắt phải đã bị Phàm Gian đánh sưng lên rồi, chắc chắn là đến mức nhắm kín lại rồi.

Phàm Gian không buông tha anh như vậy, bay đến như ma quỷ, lại hung hăng đánh một quyền lên mặt anh.

Vương Hi nhanh chóng ngồi xổm xuống, dựa vào ý thức bản năng để tránh khỏi nắm đấm của Phàm Gian

Tiếp theo Phàm gian lại đấm móc anh một quả, anh nhanh chóng dùng hai tay che chắn trước mặt. Bụp một tiếng. Cú đấm móc nặng nề của Phàm Gian đánh lên đôi tay Vương Hi, đụng phải khiến anh lùi về một bước.

Chờ Phàm Gian lại đánh anh một quyền nữa, anh lại lùi lại một bước, cơ thể đã chạm đến dây sàn đài.

Bỗng nhiên tiếng chuông hết thúc trận đấu vang lên, trọng tài nhanh chóng tiến lên tách hai người ra.

Vương Hi và Phàm Gian nhanh chóng ngồi về hai phía của sân thi đấu, để mặc cho người hỗ trợ lau mồ hôi giúp bọn họ, massage bản thân, Doãn Tâm không để ý nước bọt của Vương Hi, giúp Vương Hi lấy bảo vệ răng ra, lấy nước muối loãng cho Vương Hi súc miệng: “Cách đánh này của cậu không ổn rồi, tôi không hiểu quyền anh lắm, không có cách nào chỉ điểm cho cậu. Cao thủ chân chính đều có một đội, huấn luyện viên, võ sư mục tiêu, nhân viên y tế thiếu một người cũng không được, lát nữa phòng thủ đi đã, đừng đánh như thế nữa, Phàm Gian rõ ràng đang tiêu hao thể lực của cậu, tìm cơ hội phản đòn trong phòng thủ. Đây là một cao thủ, nhưng không thể cho chúng ta dùng cũng hết cách, cơ thể là nhất, đừng để bị thương nữa.”

“Anh rể, mắt của anh không sao chứ?” Thẩm Giai Dao nhìn con mắt híp lại của Vương hi, nét mặt có chút khó chịu.

Vương Hi không nói gì, anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, thể lực trên người tiêu hao quá nhiều là một mặt, mặt khác giống nhưa Doãn Tâm nói vậy.

Anh muốn làm nghề quyền thủ, trước mắt không ai giúp được anh.

Nhìn mưa to ở phía trên của cung thể thao, trong lòng anh chưa từng có cảm giác bất lực như vây.