Ngày thứ hai, sau khi tỉnh dậy trong nhà trống hoắc. Diệp Khinh Tuyết là một người ham mê công việc, chắc là sức khỏe còn chưa hồi phục đã đi làm rồi. Vương Hi đi tới phòng của Diệp Khinh Tuyết, nhìn thấy hồ sơ công trình mà anh viết cho Khinh Tuyết đã bị cô đem đi, anh có một dự cảm, rất nhanh thôi, tất cả mọi người sẽ biết mắt của anh đã chữa khỏi.
Bởi vì hôm qua bị Lý Tư Minh chơi bẩn đạp thương, Vương Hi cảm thấy vai đau hơn hôm qua. Hôm qua vận động cũng nhiều nên cơ thể anh mệt mỏi rã rời.
Rất nhiều quyền thủ trong nước kiếm tiền rất vất vả, trừ phí lên sân khấu thì cơ bản không kiếm được bao nhiêu. Bởi vì thị trường quyền anh không phát triển, phí lên sân khấu của những quyền thủ này cũng rẻ mạt đến đáng thương. Bọn họ dùng sức khỏe của mình để chiến đấu trên võ đài, thông qua đánh đấm quyết liệt, đem đến trải nghiệm kích thích cho giác quan của khán giả.
Đối với rất nhiều cao thủ mà nói, mỗi một trận quyền anh giống như chịu một trận tai nạn xe nghiêm trọng, bởi vì nắm đấm của các cao thủ đều rất mạnh, nhưng khả năng chịu đòn của cơ thể lại có hạn. Hôm qua Vương Hi không bị đánh mấy, nhưng chỉ bị Lý Tư Minh đạp cho mấy phát, cũng không khác gì bị xe máy đâm.
Lý Tư Minh còn thê thảm hơn anh, ít nhất phải nằm viện nửa tháng.
Để cơ thể có thể nhanh chóng hồi phục, để anh có thể có thể lực và tinh thần đi làm việc của doanh nghiệp, anh bắt đầu luyện tập hồi phục đơn giản tại nhà.
Duỗi eo, kéo căng vai, ép đùi, hai chân nhảy nhẹ nhàng, đồng thời đánh quyền nhẹ nhàng.
Vận động tầm nửa tiếng, Hàn Thiếu Kiệt dẫn một đám người đi vào nhà anh.
Lúc này mạng lưới tai mắt của bọn họ đã bao phủ khắp Minh Hải, bất cứ người nào mà bọn họ muốn theo dõi, chỉ cần nửa tiếng, có thể có được toàn bộ thông tin của người đó. Tài nguyên của anh và Hàn Thiếu Kiệt được dùng chung, Hàn Thiếu Kiệt muốn biết tất cả về anh cũng không có gì khó, có thể dễ dàng tìm đến nhà anh, cũng có thể biết nhiều chuyện bí mật của anh.
“Trợ lý Tần, báo cáo sổ sách đi.” Hàn Thiếu Kiệt lần này khí thế ào ạt, không cung kính với anh như bình thường, cũng không coi thường anh như trước kia.
Mặt hắn không biểu cảm, ngồi trên ghế sofa nhà anh châm một điếu thuốc, dùng tay phải ấn huyệt thái dương, nhắm mắt trầm tư.
“Vâng…” Tần Thư Hào rất sợ Hàn Thiếu Kiệt, hắn thận trọng nhìn Hàn Thiếu Kiệt một cái.
Hắn ngồi xổm trước bàn trà kỷ, mở tập sổ sách trước mặt đọc một lượt: “Hôm qua một trận thi đấu quyền anh, chúng ta mời một ngôi sao và quyền vương đến để tạo khí thế. Để đảm bảo an toàn cho đấu trường, tổng cộng đã tạm thời mời đến sáu mươi bảo vệ. Tiệc mừng công sau trận đấu, lại cho các phóng viên không ít lợi ích, lại thêm hoạt động tuyên truyền trước trận đấu, tất cả tiêu hết mười lăm triệu.”
“Thu nhập thì sao?” Hàn Thiếu Kiệt nhắm mắt hỏi.
“Năm nghìn tấm vé hết bay, nhưng do giá vé chỉ có tám mươi tấm, tổng cộng hơn bốn trăm nghìn.” Tần Thư Hào cẩn thận nhìn Vương Hi một cái.
“Thu nhập khác thì sao?” Vương Hi đã hiểu mục đích đến của Hàn Thiếu Kiệt.
Thu và chi của hoạt động tối qua không tỉ lệ thuận, Hàn Thiếu Kiệt mặc dù đã bị anh làm cho phục sát đất, trước mắt hắn là đàn em của anh, nhưng cũng là bạn hợp tác của anh. Hai người bọn họ có thể kết bè kết bạn, tất cả là do có móc nối trực tiếp về mặt lợi ích. Đừng nhìn Hàn Thiếu Kiệt bây giờ khách sáo với anh, nếu như Hàn Thiếu Kiệt không thấy sự báo đáp mà hắn cần, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành con chó điên cắn anh một phát.
Lần này Hàn Thiếu Kiệt đến, anh nhìn thấy chỗ thắt lưng của không ít đàn em của Hàn Thiếu Kiệt đều nhô lên, chắc là xách theo cả vũ khí như dao bổ, Hàn Thiếu Kiệt đã muốn sống mái cùng anh rồi.
“Tập đoàn Hạ Hào của chúng ta, không, là tập đoàn W-1 trong tay có năm mươi mấy quyền quán, qua trận đấu lần này, mấy ngày hôm nay chúng ta thu nạp hơn ba trăm học viên.” Tần Thư Hào nói.
“Hờ hờ.” Hàn Thiếu Kiệt phát ra tiếng cười khẩy, mở mắt nhìn.
“Hơn ba trăm học viên này, đem đến thu nhập hơn bốn trăm nghìn cho chúng ta, còn nguồn thu nhập ngoài khác, không có gì nữa.” Tần Thư Hào nhỏ giọng nói.
“Đầu tư hơn mười lăm triệu, anh chỉ đem về hơn tám trăm nghìn. Vương Kiêu Nam, anh quả nhiên là một thiên tài kinh doanh, anh thật đúng là có đầu óc kinh tế. Hơn nữa Hàn Thiếu Kiệt tôi vì kiếm tiền ở thị trường quyền anh, tôi chỉ đầu tư có mười lăm triệu sao? Là bốn trăm triệu tròn!” Hàn Thiếu Kiệt đứng dậy, sắc mặt tái mét nhìn Vương Hi.
“Số tiền này của cậu sẽ kiếm về gấp mười lần.” Biểu cảm của Vương Hi lạnh lùng.
“Tôi tin anh, nhưng anh cũng phải cho tôi nhìn thấy chút thành tích chứ? Đập bốn trăm triệu vào thị trường quyền anh, anh lại kiếm về cho tôi tám trăm nghìn, anh bảo tôi làm sao để tin anh? Hơn nữa chị tôi gần đây làm dự án phố ẩm thực, chị ta lại rút hai trăm triệu trong nhà ra, sổ sách nhà họ Hàn chúng tôi đã xuất hiện lỗ hổng rõ ràng rồi. Bố tôi bây giờ đang dẫn một đám kế toán đi kiểm tra sổ sách kia kìa, tôi sắp không trụ được bao lâu nữa rồi.” Hàn Thiếu Kiệt lời nói thành khẩn, nhìn Vương Hi.
“Tôi sẽ không làm nhà họ Hàn các cậu sụp đổ đâu.” Vương Hi nói.
“Hồi đầu thà tôi tin quỷ cũng không nên tin cái mồm rách của anh. Dù sao hai chúng ta tính khí như thế nào, chúng ta đều đã từng tiếp xúc rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, mấy chiêu trò bát nháo tôi cũng không muốn chơi cùng anh nữa. Thành tích hôm qua khiến tôi rất bực mình, tôi rất muốn giết anh. Mà thôi bỏ đi, tôi cũng không hỏi anh mấy chuyện này nữa. Hàn Thiếu Kiệt tôi rốt cục thế nào, tự anh cảm nhận đi.” Hàn Thiếu Kiệt rõ ràng đang rất mệt mỏi, hắn dẫn đám đàn em đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc Hàn Thiếu Kiệt đi ra cổng, nghĩ một lát rồi rút con dao từ trên người ra, ném xuống đất.
Lâm Hổ quay đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Vương Hi, cũng ném con dao trên người xuống đất, tiếp đó bọn đàn em của Lâm Hổ cũng làm vậy trước mặt Vương Hi.
Cho dù hôm qua Vương Hi, vì giữ cho trận đấu tốt đẹp, bị Lý Tư Minh đánh thương trên võ đài, anh vẫn kiên trì dùng quyền anh đánh bại Lý Tư Minh, nhận được sự tôn trọng của rất nhiều người.
Nhưng tôn trọng và kiếm tiền là hai việc khác nhau, bọn họ là người làm kinh doanh, không có tiền, Vương Hi có nỗ lực nữa cũng vô dụng.
Với tính cách trước kia của Hàn Thiếu Kiệt, chắc là sẽ dẫn bọn đàn em chém anh rồi.
Làm kinh doanh rất vất vả, tất cả mọi người đều đã mệt, chẳng thèm đánh đánh giết giết với anh nữa.
Trận đấu quyền anh của Vương Hi, khiến tài chính của nhà họ Hàn xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ, nếu như thị trường quyền anh của anh vẫn không kiếm ra tiền, nhà họ Hàn thật sự sẽ sụp đổ.
“Ông chủ, em giúp anh cất dao đi.” Tần Thư Hào nói với Vương Hi.
“Ừ.” Vương Hi ngồi trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, bộ dạng anh có chút tiều tụy.
Anh cũng rất mệt, cơ thể và tâm trí đều mệt mỏi.
“Chúng ta nhất định có thể kiếm ra tiền, đúng không?” Tần Thư Hào vừa cẩn thận thu dọn đống dao ở cổng, vừa nói với Vương Hi.
Không nhìn thấy tiền, hắn cũng hơi mất niềm tin với Vương Hi.
Hắn là đàn em thân cận nhất của Vương Hi, hắn biết dự án thua lỗ bây giờ của Vương Hi, tuyệt đối không chỉ có quyền anh, còn có cả quyền quán đang trang trí. Nếu như Vương Hi vẫn không kiếm ra tiền, quyền quán hoàn thành mà đội công trình không lấy được tiền, chủ thầu có thể dẫn đàn em đến chôn sống anh.
“Chúng ta có thể kiếm ra tiền.” Vương Hi miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ông chủ, đừng có buồn phiền quá, thị trường quyền anh chưa chín muồi, mới bắt đầu làm quyền anh không kiếm được tiền rất bình thường. Mọi người cũng còn chưa chào đón quyền anh lắm, không kiếm tiền nhanh bằng tán thủ. Hơn nữa chúng ta ôm cả thị trường của thành phố, việc kinh doanh lớn quá, không dễ làm. Hàn Thiếu Kiệt vẫn không biết trong tay anh nắm giữ một đống cổ phiếu, không được thì chúng ta bán cổ phiếu đi, anh còn quen rất nhiều người có tiền nhỉ, với thân phận của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể dồn được mấy trăm triệu.”
“Chúng ta vẫn có thể tiếp tục duy trì.” Tần Thư Hào làm việc đã mệt mỏi, hắn cởi áo vest, xắn ống tay áo sơ mi.
“Anh rất giỏi đấy.” Vương Hi cười cười, nói.
“Tính ra, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, hóa ra nhà anh to thế, đẹp thế, tôi nhìn thấy trong nhà có dép lê của phụ nữ, chị dâu chắc là rất xinh đẹp nhỉ?” Tần Thư Hào cũng cười, đôi mắt ngó nghiêng khắp nơi.
“Cô ấy rất xinh đẹp.” Vương Hi nói.
“…” Đôi mắt của Tần Thư Hào nhìn thấy một góc của phòng khách có ảnh của Diệp Khinh Tuyết, ánh mắt hắn dần dần thay đổi.
“Suốt ngày quấy nhiễu vợ tôi, anh nhất định rất vui sướng nhỉ?” Vương Hi biết không thể giấu được nữa, ngả bài với Tần Thư Hào.
“…” Tần Thư Hào không nói gì.
Hắn nghĩ lại lúc ở hiệp hội thương gia nhà họ Trần, nhìn thấy cảnh Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết ở bên nhau, lại nhớ lại trong lớp học ở thành phố, thấy Diệp Khinh Tuyết đến tìm anh ta, hắn dần dần hiểu hết tất cả.
Ánh mắt hắn nhìn Vương Hi bắt đầu sợ hãi, lùi từng bước về phía cổng nhà Vương Hi.
Vương Hi lặng lẽ nhìn Tần Thư Hào, không nói gì.