“Nếu không phải Diệp Khinh Tuyết, anh ta có tư cách gì xuất hiện ở nơi này, lại có tư cách gì xuất hiện ở chỗ ngồi hạng nhất này? Coi thường nhất là người tiêu tiền của phụ nữ, vô dụng.” Dương Quần phát ra tiếng cười lạnh.
Dương Quần và Phó Vũ Hiên, Lâm San San, Tôn Nhiêu ngồi cùng nhau, mắt thấy Vương Hi bận rộn đi đi lại lại trước mặt bọn họ. Từ sau lần thi đấu trước, không ít người trong thành phố nhìn chằm chằm vào mảnh đất đấu quyền anh béo bở này, có không ít người gọi Vương Hi đến nói chuyện, muốn nhập một phần cổ phiếu ở cuộc thi đấu quyền anh này.
Vụ kinh doanh rồi, cho dù Vương Hi có đoàn đội cũng không kham được, chắc chắn anh sẽ chia vụ kinh doanh thi đấu quyền anh này ra, nhưng không phải bây giờ.
Lâm San San cũng đã nhìn thấy Vương Hi, cô ấy nhìn thấy Vương Hi sững sờ một lát, bỗng nhớ đến thân phận của Vương Hi, cảm thấy có hơi không đúng, không phải Diệp Khinh Tuyết nói với cô, Vương Hi là người mù sao? Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, còn đi đi lại lại như người bình thường?
“Anh Quần, không biết chừng có thể anh ta là người làm thuê, giúp người ta tổ chức hoạt động đó.” Phó Vũ Hiên nói.
“Đúng là giống làm thuê, tuy trong cung thể thao có điều hòa, nhưng anh ta mặc âu phục cũng đủ nóng đúng không?” Dương Quần cười xấu xa.
Ánh mắt Lâm San San nhìn Vương Hi đồng cảm, hóa ra Vương Hi là người tàn mà chí không tàn, sợ Diệp Khinh Tuyết coi thường anh, cố ý giả vờ dáng vẻ người bình thường, làm thuê ở đây.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh Vương Hi đỡ lấy cánh tay anh, “Có gì cần em giúp anh không?”
“Là cô, cô cũng đến xem đấu quyền anh à.” Vương Hi bỗng nhiên bị cô nắm lấy cánh tay giật mình, tiếp đó nhìn rõ được dáng vẻ quen thuộc của Lâm San San liền lộ ra nụ cười.
Anh nhớ Lâm San San, lòng thông cảm của người con gái này rất mạnh, trước đó lúc đi dạo phố với Diệp Khinh Tuyết đã khiến anh rất phiền lòng, nhưng người ta có lòng tốt, anh cũng không thể ghét bỏ người ta.
Anh nhớ trước đây Lâm San San và Dương Quần đã từng đến xem thi đấu, bảo vệ còn không cho bọn họ vào.
“Anh rể Khinh Tuyết, anh giỏi thật đó, mắt không nhìn thấy, còn giống như người bình thường vậy.” Lâm San San nghịch ngợm lè lưỡi nhìn Vương Hi cười.
Cô có chút không nhớ Vương Hi tên là gì, liền gọi anh một tiếng anh rể Khinh Tuyết.
“Cô đến một mình à?” Vương Hi hỏi.
“Em đến với bạn, chắc hẳn anh quen biết, lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau.” Lâm San San nói.
“Ừm, có biết.” Vương Hi gật đầu.
“Có muốn đến chỗ bên em ngồi một lát không?” Lâm San San hỏi.
“Cũng được, vừa hay mệt rồi.” Vương Hi nói.
“Phải đó, nếu đã mệt rồi thì ngồi một lát đi, đừng mệt quá, cho dù mắt anh có vấn đề, chị Khinh Tuyết cũng sẽ không ghét bỏ anh.” Lâm San San nói.
“Đừng nhắc đến mắt tôi mãi.” Vương Hi cảm thấy cô gái này hơi dông dài.
Bị Lâm San San đỡ, Vương Hi đi đến bên cạnh Dương Quần, Phó Vũ Ninh và Tôn Nhiêu. Trận đấu hôm nay, Tần Thư Hào vẫn tìm một minh tinh hạng hai và một quyền Vương trong nước theo ý của Vương Hi, nhìn thấy Vương Hi bị một người con gái xinh đẹp dễ thương đỡ liền lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Giới thương mại và giới minh tinh vẫn luôn có mối quan hệ qua lại, rất nhiều minh tinh Vương Hi quen biết khi còn ở thủ đô, thậm chí có người vẫn giữ mối quan hệ tốt. Cho nên đối với sự có mặt của minh tinh, Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt bọn họ đã quen rồi, có không ít khán giả nhìn thấy minh tinh mà bọn họ mời tới, liền cho là trận thi đấu lần này rất đáng giá.
“Không ngờ anh Hi cũng học thói xấu, không phải anh ta chỉ yêu một mình vợ anh ta thôi à? Đi, thêm một chỗ ngồi cho anh Hi, chúng la lén xem chuyện vui, xem buổi tối anh anh Hi có làm chuyện xấu gì không.” Hàn Thiếu Kiệt ra hiệu cho một tên đàn em.
“Hàn thiếu gia, vợ của anh Hi là ai vậy, trước giờ em vẫn chưa biết.” Tần Thư Hào cười xấu xa nói.
“Vợ anh ta là một người đẹp, trước kia suýt nữa tao yêu phải, nhưng mà mày không có tư cách biết.” Trong lòng Hàn Thiếu Kiệt vẫn xem thường Tần Thư Hào như trước, tùy tiện nói hai câu với Tần Thư Hào, xoay người tiếp tục chiêu đãi minh tinh.
“Thật trùng hợp.” Dương Quần nhìn thấy Vương Hi bị Lâm San San đỡ đến, nghiêm túc nói.
“Thật trùng hợp.” Vương Hi khẽ cười.
“Anh rể, anh đến đây làm gì vậy? Phó Vũ Hiên có ý thăm dò thân phận của Vương Hi.
“Làm việc.” Vương Hi nói.
Nghe Vương Hi nói, Phó Vũ Hiên và Dương Quần nhìn nhau, lộ ra biểu cảm quả đúng vậy.
“Hai người cứ ra hiệu ánh mắt làm cái gì? Lịch sự chút.” Lâm San San biết bọn họ không thích Vương Hi, sợ bọn họ chọc đến lòng tự tôn của Vương Hi liền đá nhẹ Phó Vũ Hiên một cái.
Có người mang đến cho Vương Hi một cái ghế, Vương Hi liền ngồi bên cạnh bọn họ.
Nhìn thấy Vương Hi ngồi cạnh bọn họ, Dương Quần hơi cử động người, có chút không dễ chịu, trong lòng nghĩ một người làm thuê cũng có thể ngồi cạnh người mua vé, cậu ta có thể ngồi ở đây, phải bỏ ra một ngàn năm trăm tệ đó, thật không công bằng. Ngại Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết có quan hệ vợ chồng, bọn họ lại là bạn học, bọn họ cũng không nên nói gì khó nghe, không độc mồm giống nhà họ Diệp
“Anh Quần, cũng không biết ông chủ của trận đấu này là ai, thật có kiên nhẫn, đó không phải là minh tinh quay bộ phim mới à, thế mà anh ta cũng mời minh tinh về.” Đôi mắt Phó Vũ Hiên vẫn luộn nhìn đông ngó Tây, sau khi nhìn thấy minh tinh mời tới mắt sáng lên.
“Tôi biết trận đấu lần này có minh tinh mà, lúc mua vé nhìn thấy trên vé viết vậy đó. Thành phố Minh Hải chúng ta có thể tổ chức loại trận đấu cấp bậc thê này, thật không dễ dàng, chỉ là tôi cảm thấy trận đấu này vẫn thấp chút.” Dương Quần nói.
“Còn thấp sao? Em thấy khá cao cấp đó. Trận đấu bảy giờ đồng hồ, còn có minh tinh, chỉ là giá vé quá đắt, loại chỗ ngồi này thế mà lại bán với giá một ngàn năm trăm tệ, một trăm tệ là vừa rồi.” Phó Vũ Hiên nói.
“Trước tiên, loại thi đấu này còn nhỏ hơn chút so với tất cả các thành phố Minh Châu, thủ đô, thành phố Quảng và các thành phố lớn, rất nhiều sân bãi của thành phố lớn đều có thể chứa mấy chục ngàn người, trận đấu này mới có năm ngàn người, quá là không có không khí. Tiếp theo là đẳng cấp chỗ ngồi, tôi cho rằng sự phân chia còn sơ sài, rất nhiều trận thi đấu lớn bán loại vé VIP này, bình thường đều sẽ tặng rượu vang, bọn họ thì ngay cả chai nước khoáng cũng không có, ông chủ của trận thi đấu rất ki bo.” Dương Quần nói.
Cậu ta không biết Vương Hi chính là ông chủ của trận đấu, cảm thấy loại người như Vương Hi có thể ngồi bên cạnh cậu ta quá không công bằng, cho nên càng ngày càng bất mãn với cuộc thi đấu này.
“Anh Quần, anh nói cũng phải, không chỉ không có nước khoáng, ngay cả chút đồ ăn vặt cũng ko có, ông chủ của trận đấu này cũng quá ki bo rồi.” Phó Vũ Hiên nói.
“Đoán chứng ông chủ tổ chức trận đấu cũng là người mới giàu, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, trước lúc tôi mua vé đã tính qua cho anh ta, tổ chức loại sân bãi này một ngày có thể phải chi chục ngàn tệ, điều hòa phải bật lạnh người, anh ta lại còn mời minh tinh và quyền vương về hỗ trợ, trận đấu này tính ra, số tiền anh ta bán vé kiếm được không đủ để trả tiền mời minh tinh, cũng không biết anh ta nghĩ thế nào.” Dương Quần nói.
“Người ngu nhiều tiền.” Phó Vũ Ninh cười xấu xa
“Tôi thấy anh ta không phải người ngu lắm tiền, là có chút não tàn.” Dương Quần phát ra tiếng cười lạnh.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Lâm San San nói.
Bỗng nhiên đèn của toàn bộ cung thể thao tối xuống, có âm thanh rách màng nhĩ vang lên, đèn nháy nhanh chóng nhấp nháy.
Lúc người chủ trì cầm micrô nói to, khán toàn trường lập tức hô to.
“Có cảm giác người nhà quê nhảy disco.” Dương Quần nói.
“Giá vé quá đắt, không bằng đi hộp đêm đặt bàn.” Phó Vũ Hiên tiếp tục đề cập đến giá vé.
Mấy người bọn họ đều không chú ý đến, sắc mặt Vương Hi ngồi một bên khó coi thế nào…