Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 63: Hoa tươi của nhà họ Diệp




Doãn Tâm, đầu bếp cao cấp nhất trong nước, vì gia cảnh nghèo khó từ bé nên thành người học nghề đầu bếp, lúc mười sáu tuổi một bước lên trời, lần lượt giành được nhiều giải thưởng đầu bếp lớn cấp tỉnh, cấp quốc gia, sau đó sao đó được một ông lớn ở nước ngoài nhìn trúng, đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từng làm bếp trưởng nhà hàng Âu cao cấp nhất ở phố Wall, sau đó làm chán rồi, về nước tìm đến người vợ thủa nhỏ, mở một quán ăn ở nước ngoài với vọ.

Vì tay nghề của anh ta rất tốt, quán ăn mở với vợ được rất nhiều người hoan nghênh, chỉ mất nửa năm liền được bình bầu thành nhà ăn cấp ba sao Michelin

Sau đó nhà họ Dương một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô thiếu người, lão đại của nhà họ Dương tự mình đi tìm Doãn Tâm, vì muốn bố mẹ sống cuộc sống giàu sang, Doãn Tâm lại dẫn theo vợ về nước. Nhưng không ngờ năm thứ hai từ khi Vương Hi bị tai nạn xe, lão đại làm ăn gặp sự cố, Doãn Tâm và vợ bị đuổi khỏi nhà vì nội loạn của nhà họ Dương, vì là người của lão đại, trước khi bị đuổi khỏi nhà còn bị lão tam hãm hại một trận, suýt vào tù.

Toàn bộ vốn tích lũy của bọn họ trước đó đều mất hết, nhưng Doãn Tâm vẫn còn đôi tay khéo léo, sau khi đến thành phố Minh Hải kinh doanh quán ăn này, mỗi tháng cũng có thu nhập mấy trăm ngàn, bây giờ vợ chồng hai người bọn họ thờ ơ với tiền rồi, đã không còn dành dụm tiền nữa, cơ bản thu nhập mỗi thàng đều để mua đồ xa xỉ mình thích.

Doãn Tâm không chỉ là đầu bếp cao cấp, còn chứng kiến rất nhiều doanh nghiệp hưng suy, có năng lực giúp Thẩm Giai Dao kinh doanh ngành ẩm thực, Bây giờ Vương Hi đã có Doãn Tâm tương đương với một nửa thành công trong ngành ẩm thực của thành phố Minh Hải.

“Bà xã, quán ăn này đóng cửa rồi, chúng ta đi theo Vương Hi, trở về thủ đô lần nữa.” Doãn Tâm và Vương Hi nói chuyện xong, trở về tìm vợ bàn bạc.

“Không tin tưởng mấy người có tiền này, muốn đi anh đi, em muốn ở lại quán ăn này. Loáng cái đã ở đây làm hai năm, đều là những người hàng xóm láng giềng này chăm sóc chúng ta, em không nỡ xa bọn họ. Mấy năm này theo anh bôn ba, em cũng mệt rồi, em chưa từng nghĩ đến cuộc sống giàu sang phú quý, chỉ thích những ngày bình yên này của chúng ta. Chúng ta ở đây sinh một đứa con, nơi này có rất nhiều kỉ niệm của chúng ta.” Đôi mắt vợ Doãn Tâm hơi đỏ.

“Anh không cam lòng!” Doãn Tâm nói.

“Anh đi đi, em ở đây chờ anh.” Vợ Doãn Tâm lau nước mắt, xoay người quay trở về phòng bếp.

“Làm phiền các cậu một việc, giúp tôi tìm hai người, một người giúp vợ tôi để ý quán ăn này, một người giúp vợ tôi chăm sóc đứa nhỏ.” Trong lòng Doãn Tâm nghĩ nghĩ rồi nói.

“Không vấn đề gì.” Vương Hi nói.

Doãn Tâm cứ thế đi cùng Vương Hi, anh ta và Vương Hi đã từng trải qua chuyện giống nhau, anh ta không cam lòng, không cam lòng bị nhà họ Dương đuổi khỏi thủ đô như vậy, anh ta muốn trở về thủ đô giống Vương Hi.

Còn vợ của Doãn Tâm chưa từng thích cuộc sống giàu sang, chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua những ngày hạnh phúc giản đơn.

Cô ấy biết sự hung dữ hiểm ác của giới thương gia, nơi đó có một chiến trường không khói súng.

“Ông chủ, số cổ phiếu anh bảo em mua có lãi rồi, bình quân mỗi cổ phiếu hãi một tệ, tất cả tám mươi triệu đó!” Lúc Vương Hi và Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao đến công ty, Tần Thư Hào bỗng gọi đến đến.

Nghe lời nói của Tần Thư Hào, Vương Hi nhanh chóng ngắt điện thoại nhìn nhìn cổ phiếu.

Quả nhiên số cổ phiều mà anh mua đều là một màu đỏ au, khiến lòng người vui mừng.

“Bán chưa?” Tần Thư Hào nhắn cho anh cái tin.

“Cậu thế mà lại khá có bản lĩnh, tôi sắp xếp cho cậu nhiều việc như vậy, cậu vẫn còn thời gian rảnh xem cổ phiếu.” Vương Hi tức giận nói.

“Em cũng không có thời gian xem cổ phiếu mà, là người đại diện bên thị trường chứng khoán liên hệ vớii em, hỏi em xử lý thế nào. Ông chủ, Hàn Đại thiếu gia bên kia muốn nhìn thấy thành tích của chúng ta phải không? Chỉ cần chúng ta bán số cổ phiếu này đi, cam đoan Hàn Đại Thiếu gia vui đến nở hoa.” Tần Thư Hào nói.

“Tiếp tục thêm vào, thêm một trăm triệu.” Vương Hi nói.

“Không phải chứ? Chúng ta bên này xây dựng quán quyền anh phải chi một trăm triệu, một tuần sau mời minh tinh về tổ chức thi đấu cũng phải chi tiền. Giá minh tinh bây giờ rất đắt đó, cho dù là minh tinh hạng hai, không chi ra mười triệu người ta không đến đâu. Hơn nữa chúng ta còn không biết đến bao giờ mới thu được lợi ích, lại ném vào cổ phiếu một trăm triệu, nếu như ngã thì thảm lắm đó.” Tần Thư Hào nói.

“Không đâu, số cổ phiếu này chắc chắn sẽ tăng giá, cậu thêm vào là được, hơn nữa số tiền chúng ta đầu tư vào còn chưa đủ, mấy ngày này tôi sẽ nghĩ cách tiếp tục kiếm tiền.” Vương Hi nói

“Còn muốn nghĩ cách kiếm tiền? Không phải Hàn Đại thiếu gia đã lấy cho anh ba trăm triệu sao? Trong tay anh hết tiền rồi à?” Tần Thư Hào hỏi.

Vương Hi không trả lời hắn, bây giờ hai phía cửa anh đều nở hoa, đã làm cho khoản tiền trong tay biến thành hòng bét rồi.

Anh đã quên mất, anh còn phải chi tiền cho xây dựng quyền quán đối diện quán Cực Cường.

Quyền quán mới của anh tên là Long Uy, sau khi thi công xong còn phải thanh toán với đội thi công một trăm triệu. Thành phố ẩm thực Gia Mỹ mà anh lên kế hoạch, sau khi thi công xong cũng phải thanh toán một trăm triệu. Nhưng trong tay anh đã không còn tiền nữa, một trăm tám mươi triệu đầu tư cổ phiếu, hai trăm triệu mua tòa nhà văn phòng, tương lai tạo tên tuổi cho quyền quán còn cần tiền.

“Tôi có thể giúp anh gì không?” Doãn Tâm nhìn ra được sự khó khăn của Vương Hi.

“Giai Dao là em vợ tôi, cô ta còn quá trẻ, không biết làm việc, anh giúp cô ta nhiều một chút, giờ tôi còn cần tiền, cần hai trăm triệu, chờ mua xong công ty trong tay, anh giúp cô ấy vay một khoản, giá trị tòa nhà văn phòng của chúng ta là hai trăm triệu, tôi còn cần hai trăm triệu” Vương Hi nói.

“Anh rể, anh đang làm gì đó? Sao tôi thấy chuyện anh làm ngày càng mờ ám thế?” Thẩm Giai Dao bắt đầu nghi ngờ Vương Hi.

“Nghe lời tôi chắc chắn không sai.” Vương Hi chống đỡ áp lực cực lớn nói.

Anh và Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao đến công ty, ngồi một lúc ở công ty lại đi, trên đường đến nhà họ Diệp, wechat trên máy anh bỗng vang lên không ngừng.

Nhìn thoáng qua Wechat, là nhóm chat nhà doanh nghiệp mà trước đây anh vào, dường như Đường Ninh thêm Khưu Vũ tập đoàn Khưu gia của thành phố vào rồi, lúc này nhị thiếu gia nhà họ Khưu vào nhóm, cả nhóm liền nổ tung, tất cả mọi người trong nhóm đang lấy lòng Khưu Vũ, bao gồm cả Tần Thư Hào cũng liệu mạng lấy lòng anh ta.

Khưu Vũ không phụ sự kì vọng của mọi người, lì lì hai trăm tệ phát không ngừng.

Vương Hi đặt nhóm vào chế độ im lặng.

Sau khi đến địa điểm nhà họ Diệp nhận thầu dự án, anh nhìn thấy toàn bộ nhà họ Diệp đang bật đèn pha bận rộn không ngừng ở công trường. Tần suất làm việc của nhà họ Diệp rất cao, lúc này đã tìm được một đội thi công tên tuổi, đã làm ra chút khung viền của thành phố ẩm thực tập toàn Thiên Lam rồi.

“Đây là hoa ai đưa đến vậy?” Vương Hi nhìn thấy trên chiếc xe Mustang của Diệp Khinh Tuyết để một bó hoa to, ước chừng hơn ba trăm bông, anh tùy tiện kéo một nữ chuyên viên thiết kế hỏi.

“Hả?” Cô gái đó vừa nhìn thấy là Vương Hi liền trở nên lắp bắp.

“Hơ Hơ, mắt không nhìn thấy, mũi lại khá thính đó.” Trần Lan đội mũ an toàn, dẫn theo hai công nhân đi từ trong công trường ra, tiếp theo chỉ vào hoa tươi nói: “Đây là một bạn học thời trung học của Khinh Tuyết tặng đó, tên là gì Trần Tiểu Hào, người ta là sinh viên tài giỏi từ hải ngoại trở về, huy chương vàng về đầu tư mạo hiểm, bây giờ được một ông chủ nhìn trúng rồi, phát tài rồi, đã là nhà doanh nghiệp nổi tiếng trong thành phố rồi. Trong lòng người ra vẫn luôn thương nhớ Khinh Tuyết đó, đây còn là mới có tiền đã mua hoa tặng Khinh Tuyết rồi.”

“Là Tần Thư Hào!?” Ánh mắt của Vương Hi lập tức thay đổi.

“Tần Thư Hào Trần Tiểu Hào cái gì, người theo đuổi Khinh Tuyết rất nhiều, nhớ không hết, cậu đó, mau nghĩ cách kiếm ít tiền đi, đừng cứ ỷ lại nhà họ Diệp chúng tôi. Cho dù cậu giúp chúng tôi kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không phải là của cậu, không có tác dụng, phải tự có tiền.” Lúc Trần Lan nói trong mắt lộ vẻ coi thường.

Theo sự xuất hiện của Tần Thư Hào, bà ta lại có chút xem thường Vương Hi, bà ta cảm thấy Vương Hi không phải là một người khỏe mạnh, điều kiện nền tảng không được, có giúp nhà họ Diệp kiếm nhiều tiền nữa cũng là vô ích.

Trừ phi trong tay anh có chút tiền, còn có thể khiến bà ta để ý một chút.