Vương Hi muốn làm nóng sự nghiệp quyền anh, thì phải đưa ra được một ngôi sao quyền anh. Đã là ngôi sao của giới quyền anh, nhất định phải giỏi đánh đấm, có chiến tích huy hoàng. Chỉ có thu hút được sự chú ý của người dân, sự nghiệp quyền anh mới dần dần có lợi nhuận.
Anh không cho rằng quyền thủ dưới trướng của mình không ổn, chỉ có thể nói kinh nghiệm thực chiến của những quyền thủ này quá ít, trước kia được đào tạo không đủ phong phú. Nghèo học văn giàu học võ, muốn đào tạo ra một cao thủ quyền anh xuất sắc, cần phải bỏ ra không ít tiền.
Anh chỉ có thời gian bảy ngày, thời gian bảy ngày này tuyệt đối không thể đào tạo ra cao thủ, cho nên anh bắt buộc phải đích thân ra tay.
“Tất cả quyền thủ và huấn luyện viên, từ bây giờ trở đi về quyền quán của mình luyện tập, có nhu cầu gì thì tìm Tần Thư Hào, anh ấy sẽ giải quyết khó khăn giúp các bạn.” Sau khi đưa ra quyết định, Vương Hi nói với Tần Thư Hào:” Anh dẫn tôi tới quyền quán tốt nhất dưới trướng chúng ta, tôi cũng phải bắt đầu luyện tập rồi.”
“Được.” Tần Thư Hào nói.
Trong lòng hắn nghĩ Vương Hi vì muốn làm nóng thị trường quyền anh, một ông chủ lại đích thân lên võ đài chịu đánh, thật là chuyên nghiệp.
Quyền quán tốt nhất trong tay Vương Hi đầu tư hơn hai triệu, bao cát và các thiết bị cũng gọi là tốt, có phòng tắm. Chỉ là thành phố Minh Hải khá phồn hoa, giá thuê nhà có hơi đắt, nên diện tích quyền quán không lớn.
Sau khi tới quyền quán, anh cởi áo vest và giày da, đi chân đất vào khu luyện tập, vén ống tay áo sơ mi, đeo bao tay quyền anh đấm bao cát vài phát, thử cảm giác tay.
Hai tiếng “bịch bịch”, khiến cho sợi xích sắt trên bao cát đung đưa “loảng xoảng”.
“Cảm giác tay khá tốt, không có khả năng làm tổn thương cổ tay.”
Vương Hi lại thử đạp một chân vào bao cát, “bịch” một tiếng, bao cát đột nhiên lõm vào một nửa.
“…” Tần Thư Hào nhìn thấy cảnh này há hốc mồm, hắn có thể nhìn ra Vương Hi là cao thủ.
Bởi vì ông chủ đích thân tới quyền quán huấn luyện, các quyền thủ trong quyền quán đều tò mò vây quanh. Vương Hi lại đánh tiếp mấy cái rồi quay đầu nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Mọi người đừng có nhìn tôi nữa, cùng luyện tập đi.”
“Ông chủ, nếu chúng tôi luyện quyền anh tốt, có thể kiếm bao nhiêu tiền?” Có quyền thủ nghi ngờ năng lực của Vương Hi.
“Phí mỗi lần lên sân khấu một triệu trở lên.” Vương Hi nói.
Nghe Vương Hi nói, tất cả quyền thủ đều ngẩn người, sau một lát tất cả mọi người đều bắt đầu luyện tập.
Bảy ngày sau, anh sẽ đích thân đại diện cho 52 quyền quán trong tay chiến đấu với Cực Cường. Đây là một cơ hội tốt để nổi tiếng, chỉ cần anh làm tốt sự khởi đầu, anh tin rằng nhất định có thể làm nóng thị trường quyền anh ở Minh Hải.
Vương Hi tự hỏi, anh vĩnh viễn không phải là người thông minh nhất thế giới này, người thông minh hơn anh có rất nhiều, chỉ là không có nhiều kinh nghiệm thành công trong buôn bán như anh, cũng thiếu một sân chơi tốt.
Cùng với vốn đầu tư rót vào thị trường quyền anh của Vương Hi, mấy ngày sau, rất nhiều thương nhân thành phố Minh Hải ngửi thấy mùi tiền. Với đầu óc kinh doanh nhạy bén của họ, khiến bọn họ phát hiện ra thị trường quyền anh sắp hot, họ nhanh chóng vào thị trường để chiếm một chỗ ngồi.
Trong tất cả các quyền quán của thành phố Minh Hải, Vương Hi chỉ còn tám quyền quán chưa mua được. Tám quyền quán này có ba quyền quán lớn nhất Minh Hải và năm quyền quán hạng trung. Các ông chủ của thành phố Minh Hải toàn là người có tiền, bọn họ vì phân nhau một bát canh trên thị trường, lũ lượt dùng tiền triển khai tấn công vào ba quyền quán này.
Mấy ngày sau, trừ quyền quán Cực Cường và Thiên Long lớn nhất Minh Hải ra, tất cả các quyền quán khác đều sập bẫy. Người mua những quyền quán này là đại tiểu thư Phùng Uyển của tập đoàn Lam Thiên, đại tiểu tư Hàn Lâm Nhi của tập đoàn Hàn gia, nhị thiếu gia Khưu Vũ của nhà họ Khưu – nhà giàu thứ 3 thành phố, dân xã hội chuyên kiếm tiền nhờ con đường phi pháp Tần Lôi, một ông chủ doanh nghiệp nước ngoài đến từ Seoul, còn có một người phụ trách doanh nghiệp ở tỉnh rót vốn vào đây.
Mấy ngày nay, Vương Hi vừa bận luyện tập thi đấu, vừa chăm sóc việc kinh doanh nhà họ Diệp, còn đốc thúc dự án ẩm thực mà bên Thẩm Giai Dao đang làm.
Hiệu quả làm việc của Thẩm Giai Dao rất tệ, bên nhà họ Diệp đã xác định bản vẽ xong xuôi với tập đoàn Lam Thiên, nhà cung cấp nguyên liệu và đội công trình cũng đã đàm phán ổn thỏa, bắt đầu tiến hành thi công chính thức phố ẩm thực tập đoàn Lam Thiên rồi, mà bên cô ta vẫn còn đang sốt ruột vì chưa tìm được con đường đấu thầu. Cô ta là một người con gái trẻ tuổi, tuyên bố đấu thầu với các doanh nghiệp thành phố Minh Hải căn bản không có ai thèm để ý. Cô ta căn bản không có thực lực như bên tập đoàn Lam Thiên, mọi người cũng không ai tin tưởng cô ta.
Bên Tần Thư Hào để tạo thanh thế cho Vương Hi, đã tìm đài truyền hình thành phố và các nhân vật nổi tiếng của các diễn đàn lớn quảng cáo về trận đấu quyền anh, trận đấu giữa Vương Hi và quyền quán Cực Cường bây giờ có lượng tìm kiếm hot nhất trong thành phố. Vương Hi rất lo lắng về dự án bên phía Thẩm Giai Dao: “Muốn để buổi đấu thấu có quy mô như tập đoàn Lam Thiên, cô không biết khoe khoang khoác lác như Tần Thư Hào sao?”
“Bọn họ căn bản không tin tôi, thật sự không tin tôi, tôi còn tìm cả phóng viên, nhưng bọn họ nghi ngờ năng lực tư chất của tôi, không đồng ý tuyên truyền giúp tôi.” Thẩm Giai Dao nói một cách đáng thương.
“Bọn họ muốn thấy tư chất gì của cô?” Vương Hi hỏi.
“Nhất định phải là công ty vốn đầu tư 50 triệu trở lên mới được, chúng ta căn bản không có nhiều tiền như thế.” Thẩm Giai Dao nói.
“Có chỗ chuyên làm cái này, cho bọn họ trăm nghìn tiền phí là làm được thôi.” Vương Hi nói.
“Bọn họ cần nhìn thấy sổ sách.” Thẩm Giai Dao nói.
“Bọn họ thấy cô trẻ quá, không giống người làm việc lớn.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Thâm Giai Dao dề miệng ra.
“Bỏ đi, đợi tôi làm xong quyền anh rồi tính tiếp.” Vương Hi nói.
Phải đồng thời làm cả ba dự án, phố ẩm thực của tập đoàn Lam Thiên, phố ẩm thực của tập đoàn Giai Mỹ, tổ chức trận đấu quyền anh, mấy hôm nay Vương Hi hao tổn không ít tâm sức. Anh thật sự không thể nào bận tâm nổi tới Thẩm Giai Dao nữa, quyết định tạm ngừng dự án phố ẩm thực tập đoàn Giai Mỹ, làm tốt việc tổ chức trận đấu quyền anh đã.
Kỳ hạn công trình của phố ẩm thực tập đoàn Giai Mỹ của anh không theo kịp phố ẩm thực tập đoàn Lam Thiên, từ vạch xuất phát đã thua Phùng Uyển rồi. Hơn nữa phố ẩm thực của tập đoàn Lam Thiên lần này, bên Phùng Uyển làm rất nhiều quảng cáo, cho dù là hai phố ẩm thực khai trương cùng lúc, thì lượng khách của anh cũng ít hơn của Phùng Uyển rất nhiều.
Muốn làm phố ẩm thực tập đoàn Giai Mỹ còn cần làm không ít việc. Thẩm Giai Dao căn bản không biết làm, Vương Hi quyết định tạm ngừng dự án này, tạm thời nhận thua với Phùng Uyển.
Bảy ngày này vì anh và Diệp Khinh Tuyết đều bận, hai người chẳng có thời gian nói chuyện, họ hàng nhà họ Diệp ngày nào cũng phải tới dự án, nên không có tâm trạng tìm anh gây khó dễ.
Trước trận đấu với Cực Cường một ngày, Vương Hi nâng cao cường độ luyện tập, nhảy dây, hít đất, gập thân, đứng lên ngồi xuống, luyện tập đánh tay không một tiếng, luyện tập tránh đòn một tiếng, thực chiến một tiếng, mệt đến nỗi mướt mát mồ hôi, anh mới nằm trên mặt đất, các quyền thủ khác cũng lập tức giúp anh giãn cơ.
“Chào ông chủ, tôi là Diệp Hằng của quyền quán Cường Long, tôi có một ý tưởng, muốn bàn bạc với anh.” Một thanh niên biểu cảm nghiêm túc đi tới, đi giày thể thao, đứng bên cạnh Vương Hi.
“Quyền quán Cường Long là một trong số năm mươi hai quyền quán dưới trướng tập đoàn Hạ Hào, đều là người mình cả, tìm tôi có chuyện gì?” Vương Hi hiện rõ sự mệt mỏi.
Tập đoàn Hạ Hào, tập đoàn Giai Mỹ, hai tập đoàn này là công ty trong tay Vương Hi, một là do Tần Thư Hào phụ trách, một là do Thẩm Giai Dao phụ trách.
“Tôi có ý kiến với anh.” Diệp Hằng nói.
“Có ý kiến gì?” Vương Hi hỏi.
“Tôi cảm thấy anh coi thường các quyền thủ của những quyền quán nhỏ.” Diệp Hằng nói.
“Sao lại nói như thế?” Vương Hi hỏi.
“Trận đấu giữa tập đoàn Hạ Hào và quyền quán Cực Cường, nên là trận đấu giữa các quyền thủ dưới trướng như bọn tôi. Anh là con nhà giàu nhỉ, tôi nhìn ra anh có chút bản lĩnh, nhưng tôi cảm thấy không công bằng. Là một ông chủ, anh nên nhường cơ hội này cho những quyền thủ chúng tôi luyện tập, chứ không phải một mình anh hưởng thụ. Anh muốn nổi tiếng à? Muốn làm ngôi sao quyền anh à? Tôi cảm thấy anh có chút ích kỉ.” Diệp Hằng giấu nỗi bực bội trong lòng, nghiêm túc nhìn Vương Hi, nói.
“Tôi làm nhiều việc cho các cậu như vậy, cậu lại cho rằng tôi ích kỉ?” Vương Hi ngồi dậy, dùng biểu cảm khó hiểu nhìn hắn.
“Đúng vậy, nếu anh đã là ông chủ, thì nên đứng đằng sau sân khấu, chứ không phải cướp cơ hội của chúng tôi để thể hiện mình.” Diệp Hằng nói.
“Ha ha…” Vương Hi cạn lời.
Anh đúng là một thương nhân, không sai, cho dù làm gì cũng phải cân nhắc đến doanh nghiệp. Chuyện mua bán này có kiếm được tiền hay không, anh thừa nhận cái gọi là xây dựng đúng là xuất phát từ tư lợi của bản thân, nhưng anh có thể nói đúng lương tâm của mình, anh tuyệt đối không phải gian thương. Những mối kinh doanh anh làm, đích thực là kiếm tiền cho mình, nhưng cũng là suy nghĩ cho lợi ích của nhân dân.
Thành phố Minh Hải thiếu những khu phố ẩm thực đàng hoàng, dự án này hai năm trước anh đã muốn làm rồi. Bây giờ Phùng Uyển làm lớn ở Minh Hải rồi, muốn động vào việc kinh doanh phố ẩm thực, anh vội vã tranh giành với Phùng Uyển là sai sao? Anh cho rằng dân mạnh thì nước mới mạnh, sức khỏe tốt thì nước mới tốt, bây giờ thanh niên chơi điện thoại quá nhiều, cần vận động sức khỏe, anh muốn làm thị trường quyền anh là sai sao?
Trong tay tạm thời không có quyền thủ giỏi, một ông chủ như anh vì thị trường, đích thân tham gia thi đấu với cương vị quyền thủ, anh sao lại muốn thành ngôi sao chứ?
Vốn rất ít khi cáu, nhưng bởi vì mệt mỏi cả tuần, nên khi nghe thấy lời này của Diệp Hằng, anh thấy hơi cáu.
Thương nhân, bề ngoài sáng sủa thể diện, thực chất đằng sau rất nhiều người căm ghét bọn họ, cho rằng bọn họ làm gì cũng đều là ích kỉ.
“Anh dám đánh với tôi một trận không? Nếu như anh có thể thắng tôi, chứng minh anh có thực lực, tôi không đố kỵ anh tham gia trận đấu.” Diệp Hằng hít một hơi sâu, nói nghiêm túc.
Khụ khụ!
Tần Thư Hào ngồi bên cạnh lập tức ho lên vài tiếng…