Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 54: Sao lại là các anh?




Đàn em của Vương Hi ở viện kịch không hề ít, không tính mấy chục người trong đội thi công, chỉ tính mấy tên côn đồ do Hàn Thiếu Kiệt dẫn đến cũng đã mấy trăm người.

Dẫn đầu là Lâm Hổ, dân xã hội đen khét tiếng ở thành phố Minh Hải, được coi như là ông trùm của Minh Hải.

Lúc này Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt đang bàn chuyện làm ăn, Lâm Hổ đứng bên cạnh lắng nghe, Tần Thư Hào che máu mũi với vẻ mặt đau đớn.

Đám đàn em mà Hàn Thiếu Kiệt dẫn đến vô cùng chuyên nghiệp, tất cả đều chắp tay sau lưng, hai chân đứng ngang vai, lúc đứng lưng ưỡn thẳng và đều mặc bộ đồ màu đen.

“Quyền quán này không gấp, lắp đặt hoàn thiện cần một trăm triệu, trong tay chúng ta bây giờ không còn nhiều tiền, anh bảo đội công trình làm từ từ là được. Cái mà chúng ta cần là trận đấu sau bảy ngày nữa, một trận đấu có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Chúng ta là bên tổ chức trận đấu, chứ không phải người mở quyền quán.” Vương Hi nhắc nhở Tần Thư Hào.

“Vâng.” Tần Thư Hào dần dần hiểu được chiêu trò của Vương Hi.

Hóa ra Vương Hi muốn làm bên tổ chức trận đấu, chứ không phải làm quyền quán, quyền quán chỉ là nghề phụ của anh ta, anh ta muốn làm trận đấu như kiểu F1.

“Nhưng chúng ta phải làm nóng cả giới quyền anh, trong tay chúng ta nhất định phải có quyền thủ xuất sắc, ngày mai anh hãy liên lạc với hơn năm mươi quyền quán dưới trướng chúng ta, để tất cả quyền thủ và huấn luyện viên tập hợp lại, tôi phải tuyển chọn mấy quyền thủ xuất sắc để đào tạo.” Vương Hi nói.

“Vâng!” Tần Thư Hào gật đầu lia lịa.

Mũi của Tần Thư Hào hình như rất hay chảy máu, lúc Vương Hi nói chuyện với hắn, mũi hắn cứ chảy máu liên tục.

Tần Thư Hào dám quấy rối vợ anh, Vương Hi nhất định phải cố ý hãm hại hắn.

Nhưng trong lòng Vương Hi vẫn lương thiện, nhìn thấy Tần Thư Hào bị đánh đến đáng thương, không nhịn được phì cười một tiếng: “Vừa nãy anh không sao chứ?”

“Bọn người Lý Tư Minh thật quá đáng, ỷ mình là người luyện quyền, toàn động tay động chân với người khác, chẳng văn minh tí nào.” Tần Thư Hào nói một cách đáng thương.

“Thằng nhãi đó đúng là quá đáng, bố hắn trước kia là vệ sĩ của một doanh nhân lão làng trong thành phố, doanh nhân đó có chút bối cảnh xã hội, trước kia ỷ mình phát tài, nên ngang ngược bá đạo trong thành phố, nhưng mười năm trước đã bị thành phố dẹp rồi. Bố hắn cùng với ông doanh nhân kia ngồi tù mấy năm, nhưng lúc đi theo doanh nhân kia tích luỹ được không ít tiền, sau khi ra tù liền mở quyền quán. Quyền quán này là quyền quán có quy mô đầu tiên của Minh Hải, mỗi năm không chỉ thi đấu mà còn đào tạo vệ sĩ, kiếm được kha khá tiền. Có điều bố hắn luôn là một kẻ đi sau thời đại, đã lỗi thời rồi, chiêu đó của ông ta bây giờ đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Muốn đấu với chúng ta, họ không phải đối thủ.” Hàn Thiếu Kiệt cười quái dị.

Tiếp đó trong ánh mắt lóe lên sự gian xảo, cười hì hì nói với Tần Thư Hào: “Cậu đúng là đồ vô dụng, bọn chúng đánh cậu, cậu không biết báo thù à? Bây giờ cậu lăn lộn cùng anh Hi, cũng gọi là người có nền tảng. Tôi cho cậu mượn mấy chục đàn em, cậu đi đập tan quyền quán của bọn chúng đi.”

“Như vậy có được không?” Tần Thư Hào có chút động lòng.

“Sao lại không được? Cậu cho rằng trên thế giới này tiền thật sự là vạn năng hay sao? Vạn năng cái rắm ấy. Chỉ có tiền thôi thì có tích sự gì, còn phải có thế lực. Cậu có rất nhiều tiền, cảm thấy mình có thể vênh váo rồi, mẹ nó chứ, trộm nó ngày nào cũng ghé thăm nhà cậu, bọn bắt cóc bắt hết già trẻ trai gái nhà cậu. Muốn nghênh ngang trong thành phố Minh Hải, còn cần có đàn em có thế lực, để hai giới xã hội đen – trắng đều phải tôn trọng cậu. Cậu đi đánh nhau với Lý Tư Minh, tôi chống lưng cho cậu.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Cảm ơn Hàn đại thiếu gia.” Tần Thư Hào có hơi cảm động.

“Đừng nói linh tinh nữa, chúng ta là người làm ăn, không phải dân xã hội đen, làm phiên phiến là được rồi, muốn báo thù bảy ngày sau rồi tính.” Vương Hi nói.

“Tôi đang tâng bốc Tần Thư Hào mà.” Hàn Thiếu Kiệt đánh mắt mới Vương Hi.

“Đừng làm trò nữa.” Vương Hi nói.

Vương Hi rất đểu, anh có thể khiến kẻ đắc tội anh hối hận vì đã đến thế giới này. Hàn Thiếu Kiệt cũng không phải là người tốt, muốn cố ý hãm hại ai đều có chiêu có trò hẳn noi.

Lý Tư Minh và Hàn Thiếu Kiệt là cùng một loại người, từ nhỏ đã ngang ngược quen rồi, nếu như không phải gặp nhân vật có thể hoàn toàn chèn ép được hắn, cho dù bị đánh mười lần cũng sẽ không phục, nhất định sẽ đánh trả lại. Thực lực bên phía Hàn Thiếu Kiệt không tồi, có mấy trăm đàn em, bên Lý Tư Minh cũng không vừa, có mấy chục tên cao thủ. Nếu như hai bên đánh nhau, mấy trăm tên côn đồ đầu với mấy chục quyền thủ chuyên nghiệp, hai bên chắc là sức mạnh tương đương.

Cho nên Hàn Thiếu Kiệt cho dù muốn làm ông trùm của Minh Hải, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng chọc tới Lý Tư Minh, giống như Hàn Thiếu Kiệt nói, có lúc người có tiền chưa chắc đã ghê gớm, còn phải có thế lực. Mặc dù Lý Tư Minh không có nhiều tiền như Hàn Thiếu Kiệt, nhưng thế lực của người ta không nhỏ. Nếu như Lý Tư Minh dễ đối phó thì Hàn Thiếu Kiệt đã động đến hắn từ lâu rồi.

Nhân vật mà ngay cả bản thân Hàn Thiếu Kiệt còn không dám động tới, lại để Tần Thư Hào đi dây vào, rõ rằng là cố ý hãm hại Tần Thư Hào.

Lần này Vương Hi cố ý để Tần Thư Hào bị đánh, chỉ là trút cục tức vì hắn quấy rối vợ anh thôi, còn chưa muốn dồn Tần Thư Hào tới đường chết.

Cũng là Tần Thư Hào số may, đắc tội Vương Hi, chứ nếu đắc tội Hàn Thiếu Kiệt, lúc này chắc đã bị Hàn Thiếu Kiệt chơi đến thảm hại rồi.

“Cậu vẫn còn nói bố của Lý Tư Minh, tôi thấy cái trò côn đồ của cậu, cách việc bị đánh không còn xa lắm đâu.” Vương Hi nhìn Hàn Thiếu Kiệt không mấy thiện cảm.

“Làm lão đại oai phong, cái cảm giác thành tựu này không bỏ được.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Cậu muốn oai phong, nuôi mấy trăm tên đàn em gọi gì là bản lĩnh, tôi có thể làm cho cậu oai phong hơn nữa, cậu có tin không?” Vương Hi nói.

“Oai phong như thế nào?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

“Từ ngày mai trở đi, cậu đi đâu chỉ cần đem mười mấy tên đàn em là được, những người còn lại tôi giúp cậu sắp xếp, để bọn họ đi điều tra nội tình của tất cả những người có tiền trong thành phố, để những người này trở thành tai mắt của chúng ta, để họ giúp chúng ta nhìn rõ toàn bộ thành phố Minh Hải.” Vương Hi nói.

“Đây là anh muốn bố trí một mạng lưới ngầm, nếu thật sự có thể tung mạng lưới ngầm này ra, sau này thành phố Minh Hải có động tĩnh gì chúng ta đều biết hết. Có người đắc tội chúng ta, tùy tiện vạch trần một nhược điểm của hắn, chẳng cần phải đánh, cũng có thể dọa cho hắn phải quỳ mọp trên mặt đất.” Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt chăm chú.

“Cái tôi muốn làm là kinh doanh, ai có động tĩnh gì, đều không qua được mắt tôi.” Vương Hi nói.

“Có thể nắm giữ điểm yếu của bọn chúng, cũng rất tốt.” Hàn Thiếu Kiệt phát hiện ra đã hiểu lầm ý của Vương Hi rồi.

“Tóm lại có bao nhiêu cái lợi, chắc cậu cũng hiểu rõ.” Vương Hi nói.

“Mặc dù hai chúng ta tầm tuổi nhau, nhưng về khía cạnh làm việc, anh đúng là có thể làm thầy của tôi.” Hàn Thiếu Kiệt thật lòng khâm phục.

“Đi thôi, đã tập hợp tất cả mọi người lại rồi cũng không thể để mọi người bận rộn không công được, tối nay ở quán rượu Nhất Phẩm của thành phố Minh Hải, tôi mời.” Vương Hi nhìn mấy trăm đàn em mà Hàn Thiếu Kiệt dẫn đến, nói.

“Anh bây giờ cũng là con dê béo rồi, tôi phải cắt xẻ anh một trận thật đã.” Hàn Thiếu Kiệt cười hì hì, ôm lấy vai của Vương Hi, cùng Vương Hi đi ra khỏi viện kịch.

“Mẹ kiếp, ra rồi kìa!” Từ Đào đang dẫn ba tên xã hội đen nấp bên ngoài tường vây, nhìn thấy Vương Hi đột nhiên đi ra, đánh mắt với đồng bọn, lấy gậy thép giấu trong lòng ra, đi lên phía trước.

Vương Hi vẫn đang cười nói với Hàn Thiếu Kiệt, hai người ôm vai bá cổ, bộ dạng gian xảo, mặc bộ vest đi giày da.

Tiếp đó, Lâm Hổ và Tần Thư Hào theo sau, đưa theo mấy tên đàn em đen sì sì đi ra.

“Anh Hi, trước kia không biết thực lực của anh, nói lỡ lời, mạo phạm tới chị dâu, anh đừng có so đo với tôi. Chị dâu là người phụ nữ xinh đẹp, đã kết hôn với anh rồi mà vẫn như thiếu nữ vậy, khiến người ta nhìn khó mà không động lòng. Hay là tối nay tôi tìm mấy cô gái đẹp người Nga cho anh, anh chơi cho thỏa thích, coi như tôi bù đắp tổn thất cho anh, thế nào?” Hàn Thiếu Kiệt khẽ ôm vai Vương Hi, nói.

Hắn cao 1m85, cao hơn Vương Hi một cái đầu.

“Đợi sau này cậu lấy vợ, tôi cũng phải quấy rối vợ cậu.” Mặt Vương Hi lộ ra nụ cười kì quái.

“Đừng có đùa…” Hàn Thiếu Kiệt cười hì hì, nói.

Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt vừa nói chuyện, vừa đi về phía chiếc xe đỗ bên ngoài, đàn em đằng sau đi đến càng ngày càng nhiều. Thấy bọn họ sắp đi ra tường vây, nhìn thấy bốn người Từ Đào với vẻ mặt đờ ra.

“Sao các anh lại ở đây?” Vương Hi không có thiện cảm với Từ Đào, nhíu mày hỏi.

“…” Từ Đào cầm gậy thép trong tay không ngừng run rẩy.