“…” Bác cả vừa mới nhấc chén trà uống một ngụm, nghe thấy lời của lão gia, liền phun ra.
Còn cháu gái ngoại bên lão phu nhân đang ngồi một nửa mông trên ghế, nửa ghế còn lại vênh lên, nghe thấy lời của lão gia, cũng “bụp” một tiếng, ngã xuống đất.
Trừ Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn đã biết dự án là do Vương Hi lấy được ra, trong ánh mắt của toàn bộ họ hàng của nhà họ Diệp đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Hôm qua Vương Hi cũng đi tới buổi đấu thầu của tập đoàn Lam Thiên à?”
“Điều này là không thể, không thể nào, mắt cậu ta đã hỏng rồi, một thằng mù sao có thể đàm phán kinh doanh được, tập đoàn Lam Thiên là công ty lớn thực lực hùng hậu, cậu ta làm sao mà lấy được dự án của tập đoàn Lam Thiên!?”
“Dự án hai trăm triệu, là do Vương Hi giành được?”
Trong phòng họp đột nhiên hỗn loạn, trong ánh mắt của các họ hàng nhà họ Diệp lần lượt lộ ra sự khó hiểu, ngạc nhiên nhìn về phía Vương Hi, xong lại nhìn nhau, rồi lại nhìn lão gia.
Chỉ thấy lão gia đang cười híp mắt nhìn Vương Hi, ánh mắt nhìn Vương Hi còn thân thiết hơn cả nhìn con cháu của lão.
Đây là dự án lớn trị giá hai trăm triệu đấy, chỉ cần làm xong mối làm ăn này, nhà họ Diệp ít nhất cũng kiếm được mấy chục triệu, Vương Hi đang tặng tiền trá hình cho bọn họ.
“Hóa ra dự án hôm qua bị Vương Hi giành được rồi, thảo nào anh Dục Hàn lại cung kính với anh Hi thế. Cháu đã nói từ lâu rồi, anh Hi là đại công tử từ thủ đô đến, lại có học thức cao, hiểu biết rộng hơn người ở địa phương nhỏ như chúng ta nhiều, cho dù mắt anh ấy không tốt, cũng còn mạnh hơn chúng ta, anh Hi quả nhiên là giỏi giang!” Có họ hàng nhà họ Diệp thức thời, lập tức sửa lời, bắt đầu khen ngợi Vương Hi.
“Có chuyện gì vậy? Dự án của tập đoàn Lam Thiên là do Vương Hi giành được? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói sớm cho tôi?” Sắc mặt bác gái cả lập tức u ám.
“Ngại mất mặt!” Diệp Thiên Tứ nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng trách hôm qua con vừa về liền không nói gì, nhốt mình trong phòng suốt, bố mẹ còn cho rằng con không giành được dự án nên tâm trạng không tốt, hóa ra là bị Vương Hi cướp mối làm ăn nên ấm ức.” Bác gái hai cũng vẻ mặt trầm ngâm.
“Tất nhiên là ấm ức rồi, hôm qua chúng con tổng cộng có hai mươi mấy doanh nghiệp tới đó, đợi cả một buổi chiều, tài liệu đấu thầu chuẩn bị dày như núi, Phùng Uyển đến liền không nói hai lời, đưa thẳng tất cả dự án cho Vương Hi, con làm sao không uất ức được?” Diệp Dục Hàn nói.
“Bọn họ có quan hệ riêng?” Bác hai hỏi một cách nghi hoặc.
“Thời buổi này, làm gì mà không dựa vào quan hệ, ở bên ngoài dựa vào quan hệ, ở trong nhà cũng dựa vào quan hệ, người càng có quan hệ, càng được yêu thích, cuộc sống cũng dễ chịu hơn, ngược lại những người thật sự có tài năng, lại luôn bị trù dập.” Trần Lan ngồi cách lão gia không xa, lạnh lùng nói. “Tối hôm qua chúng tôi và lão gia cứ luôn miệng khen ngợi Vương Hi, lão gia cũng mặt mày hớn hở, cứ luôn miệng khen thưởng Vương Hi.”
“Giờ thì tốt rồi, sáng nay vừa đến thì nhìn thấy Vương Hi lau đế giày cho người ta, nói một câu khó nghe, đây là con rể, không phải người nhà họ Diệp, lại là người mù lòa, không được cưng chiều cũng bình thường. Nhưng tôi thật sự nghĩ không thông, nhà họ Diệp từ khi nào lại đến lượt một tên họ Từ định đoạt, một người ngoài họ, lại có thể vượt mặt cả con rể của người trong họ.”
“Trần Lan, bà đừng có mà nói linh tinh.” Bố của Từ Đào mặt mày đỏ au, lập tức nói.
“Ây dà, không nhìn kĩ tôi còn không biết cơ, hóa ra người họ Từ trong nhà họ Diệp chúng ta nhiều thế cơ à. Vừa nãy có tên họ Từ bé không lễ phép, bây giờ lại xuất hiện tên họ Từ già không coi ai ra gì.” Trần Lan nháy nháy mắt với bên Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết lập tức hiểu ý của bà ta.
Bây giờ cô và Vương Hi đàm phán thành công một mối làm ăn lớn cho nhà họ Diệp, lão gia đang vô cùng vui sướng, bên Phùng Uyển còn chỉ định để Vương Hi phụ trách toàn bộ công trình, bây giờ chính là lúc cô và Vương Hi được cưng chiều nhất. Mẹ cô mặc dù chua ngoa, nhưng cũng không phải là người bất tài, chơi trò mưu trí cũng là một cao thủ. Vừa nãy cô và Vương Hi bị ức hiếp, mẹ cô bắt đầu giúp cô trút giận rồi.
“Từ Đại Hải, trong nhà họ Diệp ông có chị dâu cả của tôi chống lưng, càng ngày càng coi trời bằng vung. Vợ tôi là người ông có thể tùy tiện chỉ trích sao?” Diệp Sơn cũng được thơm lây nhờ Vương Hi, lúc này cãi nhau ở nhà họ Diệp, khẩu khí cũng cứng rắn hơn.
“Được, những cái khác tôi không nói nhiều nữa, Vương Hi, vừa nãy con bị Từ Đào ức hiếp phải không? Bây giờ trong lòng con có ấm ức không, có phải đầu tức đến nỗi không nghĩ ra gì nữa?” Trần Lan lại nhìn về phía Vương Hi.
“Trong đầu đúng là hỗn loạn, dự án lần này tập đoàn Lam Thiên giao cho, tối qua con nghĩ cả đêm, vốn dĩ đã nghĩ ổn thỏa rồi, nhưng vừa nãy tranh chấp nội bộ với người trong nhà, bây giờ chẳng có tí tâm trạng nào, không biết công trình này làm thế nào.” Vương Hi cũng hiểu chuyện, lập tức phối hợp với Trần Lan.
“Con ngoan, bình thường con ở nhà họ Diệp thật thà quen rồi, lúc mẹ thấy con bị ức hiếp muốn giúp con, nhưng nhà chúng ta không có doanh số, không có tiếng nói. Bây giờ nhà chúng ta nhận được dự án lớn, là công thần của nhà họ Diệp, nhất định không thể để con chịu một chút ấm ức nào. Lần này mẹ sẽ làm chủ cho con, đầu tiên phải trút giận sau đó mới làm việc, phải trút bỏ cục tức ở trong lồng ngực ra, rồi mới suy nghĩ cho lợi ích của mọi người.” Trần Lan nói.
“Từ Đào là người trong nhà bác gái cả, bác gái cả là người có địa vị nhất ở nhà họ Diệp, cho dù con có bị Từ Đào ức hiếp, có bác gái cả bao che, con có thể làm gì anh ta chứ?” Vương Hi cố ý giả bộ đáng thương, khẽ thở dài một tiếng.
Thật cmn chuyên nghiệp!
Nhìn thấy Vương Hi giả bộ có bài có bản, trong lòng Trần Lan hét lên sảng khoái, phối hợp với người thông minh đúng là quá đã.
“Hóa ra Từ Đào có chị dâu chống lưng, chị dâu là chủ một nhà của nhà họ Diệp, cho dù con bị Từ Đào ức hiếp, đúng là không làm gì được cậu ta, xem ta chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận.” Trần Lan cũng giả vờ đáng thương, thở dài một tiếng.
“Thím ba, thím đừng có mà quá đáng quá, Từ Đào nhà chúng tôi vẫn là một đứa trẻ, vừa nãy không hiểu chuyện nên đùa với Vương Hi thôi, việc của trẻ con, người lớn can dự vào làm gì. Chúng tôi nào có biết Vương Hi là công thần của nhà mình, cũng không phải cố ý chọc tức cậu ta, giờ Từ Đào phạm lỗi thì nhận lỗi với Vương Hi là được chứ gì, thím còn muốn nó phải như thế nào nữa?” Mẹ của Từ Đào nói.
“Trước đây Tử Hiên của nhà họ Trần va chạm tới Vương Hi, anh cả nhà họ Trần Tử Phong đích thân dẫn Tử Hiên tới nhà tôi xin lỗi, còn tát hai mươi mấy cái, quỳ dưới nắng một ngày, mọi người đừng có hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là ngưỡng mộ gia quy của nhà họ Trần người ta nghiêm khắc.” Trần Lan nhìn xuống nói.
“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, thím còn muốn tát nó hai mươi mấy cái, để nó quỳ dưới nắng một ngày?” Mẹ của Từ Đào lập tức rống lên.
Lúc này Từ Đào thấy mình đã đắc tội công thần của nhà họ Diệp, sợ đến mặt mày tái mét, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn lại có phản ứng như vậy.
“Đứa trẻ con ba mươi mấy tuổi, tôi đúng là lần đầu tiên gặp.” Trần Lan bĩu môi.
“Được rồi.” Lão gia nhà họ Diệp đột nhiên đập bàn.
Lão đang muốn tìm Vương Hi nói chuyện chính sự, mà Vương Hi đến bây giờ một câu chính sự còn chưa nói ra, đám họ hàng nhà họ Diệp lại cãi nhau ỏm tỏi, lại thêm tối qua cả đêm không ngủ, lúc này trong đầu lão ong ong lên, bực bội vô cùng.
“Đứa trẻ Vương Hi này rất tốt, hai năm nay ở nhà họ Diệp sống thế nào, ta vẫn luôn để ý cả. Bây giờ nó lấy đức báo oán, không những không ghi hận nhà họ Diệp chúng ta, mà ngược lại còn lập công cho nhà họ Diệp chúng ta, là chúng ta nợ Vương Hi. Đứa trẻ Từ Đào này không lễ phép, việc vừa nãy làm ta thấy không thỏa đáng, nên xử lý thế nào, để con dâu cả tự cân nhắc.”
Khi phòng họp của nhà họ Diệp yên lặng, lão gia khẽ thở dài một tiếng.
“Nhẹ là không được đâu, Vương Hi nhà tôi không hả được cơn giận, làm việc chính sự cũng không tập trung được.” Trần Lan bĩu môi.
“Dì hai, cháu không cố ý.” Từ Đào sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhìn về phía bác gái cả.
“Sao cháu lại đắc tội với Vương Hi kia chứ?” Sắc mặt bác gái cả vẫn luôn tái mét, nghĩ một lúc rồi đứng lên.
“Ai mà ngờ cái thằng vô dụng lại có thể vùng dậy, giúp nhà họ Diệp nhận được mối làm ăn lớn thế chứ?” Từ Đào rối lên.
“Đến đây.” Bác gái cả cau mày nói.
“Dì hai, cháu thật sự không cố ý!” Từ Đào lớn giọng nói.
“Bảo mày đi qua đây.” Bác gái cả hít một hơi sâu.
“Dì hai…” Từ Đào ngồi chặt trên ghế không nhúc nhích.
“Đến lời của dì hai mà mày còn dám không nghe, mày muốn làm phản phải không?” Bố của Từ Đào đột nhiên đứng dậy, tát một cái khiến Từ Đào ngã bay xuống dưới gầm bàn.