Đối với người đang làm vụ làm ăn chục tỷ như anh mà nói, hợp đồng này chẳng là gì với Vương Hi, thậm chí hợp đồng này có hơi vớ vẩn, khiến anh chỉ muốn nhanh chóng phủi tay nhường cho người khác.
Nhưng đối với Diệp Khinh Tuyết lại quan trọng không lời nào tả được.
Vụ làm ăn hai trăm triệu, đủ để tài sản nhà họ Diệp tăng gấp đôi, mà địa vị của Diệp Khinh Tuyết ở nhà họ Diệp cũng lên như diều gặp gió, có khả năng trở thành gia chủ của nhà họ Diệp trong tương lai.
Cho đến bây giờ, Vương Hi đã có tình cảm với Diệp Khinh Tuyết, tuy tình cảm này chưa sâu đậm, nhưng nghĩ đến Diệp Khinh Tuyết vì mình cũng nhịn nhục hai năm, lại không có bất kì câu oán thán, Vương Hi quyết định cho dù có mệt cũng phải giúp Diệp Khinh Tuyết một tay.
Diệp Khinh Tuyết vẫn không biết Vương Hi sắp gặp phải chuyện gì, cô cười nói với Vương Hi: “Cuối cùng lần này mẹ tôi sẽ không bắt nạt anh nữa rồi.”
“Đúng vậy, hai vợ chồng chúng ta sắp được sống những ngày tốt đẹp rồi.” Vương Hi gượng cười.
“Ừ!” Diệp Khinh Tuyết dùng sức gật đầu, nhìn đôi mắt của Vương Hi vui sướng nói không nên lời.
“Không giận tôi nữa?” Vương Hi nhìn dáng vẻ vui vẻ của Diệp Khinh Tuyết, không khỏi sinh ra cảm giác ngọt ngào.
Chắc đây là yêu đương phải không.
“Lần sau đừng như vậy trước nơi đông người nữa, cho dù tôi không nói gì, để người khác nói lung tung cũng không tốt.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Là con nhóc Giai Dao không hiểu chuyện.” Vương Hi nói.
“Thật không biết bọn anh đã nói gì mà khiến cô ta vui như vậy.” Diệp Khinh Tuyết lộ ra một tia ghen tuông, xoay người tiếp tục bận xử lý hợp đồng.
Vương Hi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của Diệp Khinh Tuyết một lát, trong mắt vẫn chứa ý cười.
Anh phát hiện dáng vẻ ghen tuông của Diệp Khinh Tuyết có chút dễ thương.
“Vì địa vị của anh ở nhà họ Diệp, tôi phải chống đỡ áp lực rất lớn đó, có thời gian nhớ mời tôi ăn cơm.” Không biết Phùng Uyển đi đến từ lúc nào, nhẹ nhàng đánh tiếng ở bên tai Vương Hi.
Cô ta đã tính toán hết tất cả, Vương Hi chắc chắn sẽ nhận hợp đồng này.
“Tôi chưa từng trêu chọc cô, lần này cô chọn tính kế tôi, đợi đấy, tôi sẽ đền đáp cô cho thật tốt.” Vương Hi nhỏ giọng nói với Phùng Uyển.
“Tiếp đón bất cứ lúc nào.” Phùng Uyển lộ ra nụ cười tinh nghịch, đi về phía Diệp Khinh Tuyết cầm lấy Hợp đồng.
Tiếp theo là giao nhận dự án, nhà họ Diệp nhận công trình này là bên B, tập đoàn Lam Thiên là bên A, phải nói rõ từng chi tiết trong hợp đồng cho nhà họ Diệp.
Chỉ giải thích hợp đồng, bọn họ liền bận từ năm giờ chiều đến hơn tám giờ tối.
Vì đối phó với Vương Hi, Phùng Uyển đặt ra rất nhiều điều kiện ngang ngược trong hợp đồng, ví dụ toàn bộ công trình phải do Vương Hi phụ trách, anh có thể chọn một người hỗ trợ, nhưng người chủ chốt không được vượt quá hai người. Cả công trình phải hoàn thành trong vòng một tháng, vật liệu sử dụng có thể mua từ bên thứ ba nhưng phải do người của công ty nhà họ Diệp trang trí.
Phùng Uyển viết rõ chỉ tin tưởng Vương Hi và nhà họ Diệp, khiến Vương Hi không nói được bất kì điều gì.
Lúc Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đi ra khỏi tập đoàn Lam Thiên trời đã tối, Vương Hi ngồi trên xe nghĩ ngợi nói: “Đến hiện trường một chuyến đi, tôi muốn xem xem hiện trạng phố ẩm thực kia của tập đoàn Lam Thiên.
“Được.” Diệp Khinh Tuyết lái xe đưa Vương Hi đến hiện trường.
Ngay sau khi hai người đến hiện trường, Vương Hi nhìn thoáng qua phố ẩm thực tập đoàn Lam Thiên quây lại đã muốn khóc luôn rồi. Đây không phải là phố ẩm thực bình thường, là kiểu nhắm mắt đi một lúc liền có thể đi hết từ đầu đến cuối phố, cả phố ẩm thực có thể so với một thôn nhỏ, tổng cộng năm con đường, khoảng chừng mười dãy hàng quán, bọn họ phải trang trí có đến mấy trăm quán, ngay chính giữa phố ẩm thực còn có một cửa hàng tổng hợp có quy mô rất lớn, cửa hàng tổng hợp có hai tầng, vì thời gian lâu rồi nên nhìn cực kỳ đổ nát.
Cửa hàng ẩm thực này sau này sẽ đổi thành quảng trường ẩm thực, chỉ cái cửa hàng tổng hợp này anh đã không có lòng tin sẽ hoàn thành trong một tháng.
“Muốn hoàn thành phố ẩm thực trong vòng một tháng, chỉ nhân công thôi chúng ta cũng phải chi thêm mấy triệu, Phùng Uyển có chút vô lý.” Diệp Khinh Tuyết cũng chau đầu lông mày lại nhìn hiện trường nói.
“Làm về ăn uống chủ yếu phải làm giai đoạn đầu, không có buôn bán gì là lấy lại vốn nhanh hơn làm về ăn uống, bây giờ là tháng bảy, đang vào mùa du lịch, nếu có thể hoàn thành vào tháng tám, dự án phố ẩm thực của Phùng Uyển chắc chắn sẽ kiếm được khoản lớn, lượng hàng bán ra mỗi ngày không thể ước lượng được, chúng ta tiết kiệm càng nhiều thời gian cho cô ta, cô ta kiếm càng nhiều tiền, về phần chúng ta có thể có được bao nhiêu lợi nhuận, không liên quan gì đến cô ta, đúng là gian thương.” Vương Hi nói.
“Chúng ta cố gắng hết sức đi.” Diệp Khinh Tuyết cười cười nói.
“Cố gắng hết sức đi.” Vương Hi cũng cười.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Vương Hi và Diệp Khinh tuyết đối điện với nhau, đôi mắt Diệp Khinh Tuyết rất sáng, khuôn mặt tuyết trắng bị gió đêm thổi khẽ ửng hồng, Vương Hi nghĩ nghĩ bỗng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Khinh Tuyết.
“Đi thôi.” Khuôn mặt Diệp Khinh Tuyết càng hồng, khẽ tránh khỏi tay của Vương Hi, cúi đầu đi về xe.
“Lúc nào cho anh?” Vương Hi cũng lên xe, đặt tay lên đùi Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết không nói gì, lấy tay Vương Hi ra. Trên đường Vương Hi lại đặt tay lên đùi Diệp Khinh Tuyết, muốn sờ, Diệp Khinh Tuyết không cho anh sờ.
Lúc về đến nhà đã hơn mười một giờ rồi, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ về nhà muộn như vậy.
“Nghỉ sớm đi, bắt đầu từ ngày mai rất bận đó.”
“Ừm.” Vương Hi nhẹ gật đầu.
Ngay lúc hai người muốn lên tầng, Trần Lan từ phòng đi ra gọi bọn họ lại: “Hợp đồng hôm nay thương thảo thế nào rồi?”
“Hợp đồng của tập đoàn Lam Thiên không dễ thương thảo phải không?” Diệp Sơn cũng từ phòng đi ra.
“Tập đoàn Lam Thiên cũng là công ty niêm yết trên thị trường, tuy ở một chi nhánh của thành phố Minh Hải, nhưng cũng có tên tuổi trong doanh nghiệp thành phố Minh Hải. Công ty giống như bọn họ, đấu thầu bình thường sẽ có rất nhiều doanh nghiệp cạnh tranh. Đấu thầu ngày hôm nay chắc chắn kẻ mạnh nhiều như mây, các con và bọn họ cạnh tranh mệt muốn chết rồi phải không?”
“Còn là thiên tài doanh nhân chứ, mắt không được, miệng cũng không được à?” Trần Lan nhìn Vương Hi bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi và nhà lão đại bên kia đã nghe ngóng, Diệp Thiên Tứ về nhà từ sớm rồi, các người thất bại rồi cũng thôi đi, lại còn nhàn rỗi đi dạo ở ngoài về muộn thế này. Bàn chuyện làm ăn thất bại luôn rồi, còn có tâm tình đi chơi, thật không biết các người nghĩ gì trong lòng nữa.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Diệp Khinh Tuyết khẽ nhíu đầu lông mày lại.
“Mẹ nói cái gì? Mẹ nói các con bàn chuyện làm ăn thất bại rồi!” Trần Lan lớn tiếng nói: “Bên phía Vương Hi, mẹ ôm lòng tin rất lớn nó có thể bàn chuyện làm ăn thành công. Trước kia Vương Hi quản lý tập đoàn mấy chục tỷ, có kinh nghiệm bàn chuyện làm ăn. Phùng Uyển là đại tiểu thư của thành phố Minh Châu bên đó, chắc hẳn có duyên gặp mặt Vương Hi mấy lần phải không. Tuy thực lực nhà họ Diệp chúng ta không bằng rất nhiều công ty, nhưng Vương Hi cũng có thể đi quan hệ riêng phải không?”
“Nhưng ai mà ngờ được Vương Hi có thể thất bại chứ? Nói cho các con biết, mẹ là người thông minh nhất, nếu các con bàn chuyện làm ăn thành công, chắc chắn sẽ không chờ được gọi điện thoại cho mẹ đầu tiên, báo cho mẹ biết tin tốt này rồi. Nhưng các con đến giờ này mới về, cũng đừng nói gọi điện cho bố mẹ, đứa nào cũng ìu xìu cúi đầu, mới nhìn dáng vẻ của các con mẹ liền biết ngay, chắc chắn là làm việc thất bại rồi.”
“Còn dạo chơi bên ngoài không biết xấu hổ, còn không biết ngượng ăn uống bên ngoài, uổng công mẹ có lòng tin với các con như vậy, sau này ở nhà khép nép một chút cho mẹ, không lấy được vụ làm ăn trên trăm triệu, đừng ai nghĩ sống tốt được!” Trần Lan lạnh lùng nói.
“Mẹ, chúng con đàm phán thành…” Diệp Khinh Tuyết và Vương Hi bị Trần Lan trách móc một trận, mắt thấy cuối cùng Trần lan không nói nữa, Diệp Khinh Tuyết mới nhẹ nhàng giải thích.
Nhưng Diệp Khinh Tuyết còn chưa nói xong, Vương Hi liền giành lấy hợp đồng trong tay Diệp Khinh Tuyết, ném xuống dưới chân Trần Lan bộp một tiếng.
“Nhìn xem trong hợp đồng này viết cái gì!”